Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 7: Chương 7: Chương 4






Bạn trai kỳ lạ của tôi

Chương 4

Hận Tôi Sao?

Vừa ói, nước mắt vừa tràn mi. Tôi cảm thấy như vị máu còn vương lại. Cuối cùng không còn ói được nữa, tôi chỉ còn có thể khóc, liền dựa vào bồn rửa tay mà khóc lớn.

Vừa khóc, vừa mơ hồ nói: “Hu hu, mẹ, vì sao lúc bé không trông con cho kỹ? sao lại để cho bà hắn cho con uống máu hắn chứ? Hắn là kẻ biến thái, là người điên, là đồ quỷ! Hu hu hu, con hận hắn! Con hận bà hắn! Không phải tại họ, con đã không như vậy! huhu”

Tôi cũng không biết Lan Lan đã vào khi nào. Cô nàng ôm vai tôi, an ủi: “Ưu Tuyền, cậu đừng vậy, đừng vậy mà. Đừng khóc, ngoan! Quản lý ăn hiếp hả? Hay là ông bảo vệ kia nào? Mình về kéo các thầy cô đi xử lý nha?!”

Mãi lúc sau tôi mới nín được, hít hít mũi, rửa mặt, rồi mới nói nên lời: “Không có, bọn họ không có ăn hiếp tớ. Cảm ơn cậu, Lan Lan, lúc này cũng chỉ có cậu quan tâm tớ thôi.”

“Khóc tới mức đó, thật xấu muốn chết mà.” Lan Lan đưa tôi hộp khăn giấy. “Ban nãy nghe cậu nói cái gì mà biến thái, quỷ, rồi hận này nọ, vừa khóc vừa gào lên tớ nghe chẳng được. Bọn họ thật sự không ăn hiếp cậu?”

“Thật không có. Yên tâm đi, Lan Lan, tớ không có việc gì.”

“Ừ, vậy về ký túc xá nào. Trở về tắm rửa một cái, ngủ một giấc ngon lành rồi mọi chuyện sẽ qua. Chẳng qua là bị người khiếu nại thôi sao? Hắn hiện tại lại không có thật sự khiếu nại cậu mà.”

Lan Lan đưa tôi ra ngoài, nói: “Anh ta tuy có chút kỳ quái, nhưng mà ban nãy khi tớ nhìn thì anh ta còn đang đứng ngoài cửa một lúc lâu. Thấy cậu khóc tới vậy chắc trong lòng a nh ta cũng khó chịu đó. Chuyện lớn tới đâu chứ? Cậu cũng đâu có làm sai cái gì, mắc gì phải cố tình khiếu nại cậu chứ?”

Sau đó Lan Lan nói cái gì tôi cũng không nghe rõ. Tôi chỉ biết khi nãy tôi khóc lóc mắng hắn là biến thái và quỷ, hắn đang ở bên ngoài, tôi nói tôi hận hắn, thì hắn cũng đang ở bên ngoài nghe. Trong lòng nặng nề, không biết hắn nghe vậy, có thể nào sẽ tìm cách chỉnh tôi không? Hắn hiện tại là khách của khách sạn, tôi là nhân viên lễ tân, nếu hắn muốn chỉnh tôi thì thật sự rất đơn giản.

Trở lại ký túc xá, những việc này, Lan Lan cũng không kể cho ai nghe. Dù sao thì bị khiếu nại cũng không phải là chuyện hay ho gì cả.

Tắm rửa sạch sẽ, tôi lăn lên giường cuốn chăn ngủ. Phát sinh một đống việc làm tôi thật sự cảm thấy rất mệt. Lan Lan nằm giường bên đã sớm ngủ say, tôi cũng cảm thấy rất mệt nhưng làm sao cũng không ngủ được, trong đầu mọi thứ cứ rối tung cả lên.

Tôi thiếp đi lúc nào không hay, chỉ biết, tôi lại trở lại nơi tăm tối kia. Ở trong bóng đêm đó, gã đàn ông bưng chén máu không thấy, chỉ thấy Tông Thịnh dùng chân đá đá chén máu trên mặt đất, tà mị giương môi cười.

Thấy hắn, theo bản năng tôi khẩn trương lên, đang tính lui về phía sau thì đã cảm thấy đằng sau có người ôm lấy mình. Tôi kinh hoàng quay người liền thấy mình đang đối mặt với đôi mắt trắng với đồng tử màu đỏ nhỏ như hạt mè. Chỗ hắn vừa đứng cùng chén máu giờ đã trống hoác. Làm sao hắn có thể trong nháy mắt chuyển tới sau lưng tôi rồi? hắn ôm lấy tôi, tôi có thể cảm giác được, hắn lại đang lõa thể, không mặc áo, không mặc quần.



Cơ thể cả hai đang dán chặt vào nhau… vừa rồi lúc ở kia rõ ràng hắn còn mặc quần áo mà, sao có thể cởi ra nhanh như vậy? hay là…có tới 2 Tông Thịnh?

Hắn hơi cúi đầu, nói: “Tôi cần cô. Máu của tôi ở trong cơ thể cô, và tôi cũng ở trong cơ thể cô.”

Dứt lời, hắn thật sự giống như là tiến vào trong cơ thể tôi đọc truyện tại ga’c s’a’ch.

Tôi kinh hoàng hét to, cố gắng giãy dụa nhưng lại phát hiện chính mình căn bản là không có cách nào nhúc nhích. Hắn ở phía sau đã biến mất. Nhưng tôi biết, hắn đang ở bên trong thân thể của tôi, khiến tim tôi đập loạn cả lên, máu chảy thật nhanh, và còn cảm giác khô nóng từ bên trong cơ thể thấm ra ngoài.

Tôi không biết tình huống thế này sẽ diễn ra trong bao lâu, nhưng lại có cảm giác hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Ấm áp, khô nóng, bị một luồng hơi thở gắt gao vờn quanh. Lúc tôi phục hồi lại tinh thần thì hắn đã nhéo trên cổ tôi. “Hận tôi à? Hừ! Vậy tôi phải hận ai? Tôi không thể lựa chọn được việc mình được sinh ra. Tôi không quên khi bé ở nhà cô, ba cô uống say đã hung hăng đá tôi, nói những lời này nọ. Nếu có thể, tôi nguyện cả đời không cần tìm đến cô.”

Tôi thở hổn hển, tỉnh dậy. Lan Lan đang ngồi ở mép giường trừng mắt nhìn tôi. “Ưu Tuyền, cậu đang nhớ tới anh chàng nào à?”

“Nói bậy bạ gì đó?” Tôi ngồi dậy nhìn đồng hồ trên điện thoại. Đã hơn ba giờ chiều. Tôi vậy mà cả ngày không ăn gì cả, tỉnh dậy xong cảm thấy thật đói bụng đó.

Lan Lan nói: “Lúc ngủ tớ thấy cậu cứ rên rỉ mớ gì đó. Nhìn qua thì không phải là sốt. Haizz. Thôi bỏ qua việc hắn đòi khiếu nại cậu đi. Cậu cảm thấy người nói khiếu nại cậu đó, thế n ào? Da hắn trắng quá luôn, nhưng mà ngũ quan thật cương trực mà nam tính, không hề có chút ẻo lả nào. Nè, hỏi cậu đó, nhớ trả lời cho có trách nhiệm.”

Tôi nhìn dáng vẻ Lan Lan cười cười, trong lòng có chút lo lắng, không phải cô nàng này thích Tông Thịnh chứ? Có nên nói cho cô nàng biết da Tông Thịnh trắng vì hắn là quỷ thai không ta?

Lan Lan tiếp tục nói: “Nếu tỉnh rồi thì mau đứng lên đi, chuyện hồi sáng hôm nay, coi như gió thổi qua, chúng ta rời giường đi ăn cái gì đi.”

Lan Lan vọt vào toilet trước, tôi vẫn ngồi trên giường chậm rãi thay đồ, vừa nghĩ tới lời Tông Thịnh nói trong mơ. Đó chỉ là mơ thôi sao?

Tông Thịnh nói về chuyện ba tôi đá hắn khi bé, lúc đó chắc tôi bốn năm tuổi gì đó nên cũng không nhớ rõ. Chỉ có nghe bà nội nói qua một lần, vì chuyện này mà bà Tông Thịnh đã mắng ba tôi đến cả thôn đều nghe.

Buổi tối, tôi đi làm đúng giờ. Thực tập sinh là vậy. Thầy hướng dẫn đã gọi điện cho tôi, nói tôi đừng để bụng chuyện đó, ngành dịch vụ là vậy, sẽ luôn phải chịu thế. Mình có thể hiểu rõ là được. Còn nói thêm tôi đừng có mải nhìn trai đẹp!

Tôi thề luôn, lúc đó Meo_mup tôi chỉ cúi đầu cầm chứng minh hắn cứ có nhìn chằm chằm hắn đâu.

Buổi tối, hơn 10 giờ, chị hướng dẫn chơi Wechat, cũng không biết chơi với ai mà vui vẻ tới vậy. tôi một mình đứng sau quầy, nhìn ngoài đường xe cộ tấp nập.

Cuối cùng cũng có khách, một đôi nam nữ. Tôi liếc mắt một cái nhận ra người nữ vấn là người tứ bạch đản hồi đêm. Sao lại tới nữa nhỉ? Mà vẫn là người đàn ông hôm qua. Đêm nào cũng đi thuê phòng, họ không có nhà sao? Tối qua họ đã thuê phòng qua đêm, nếu như thuê liên tục mấy ngày thì có thể giảm giá mà, sao họ cứ làm từng đêm vậy nhỉ?

Nhưng tôi mặc kệ, mỉm cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho các vị ạ?”

Người đàn ông đẩy chứng minh tới nói: “Lấy một phòng.” Nói xong, gã quay sang cô gái, nhéo một cái vào eo, hay phải nói đúng là ở phía trên mông.

Tôi mỉm cười, gật đầu, cầm lấy chứng của gã và ngước nhìn. Trong nháy mắt, tôi hoảng hồn đánh rơi chứng minh, thét nhỏ, lui về phía sau một bước chạm mạnh vào ghế dựa phát ra thanh âm rất lớn.

Chị hướng dẫn giật mình vội đứng lên hỏi: “Làm sao vậy? Chuyện gì?”

Tôi cắn cắn môi, định thần nói: “Tôi, tôi, ban nãy bút trên bàn rơi xuống đập trúng mu bàn chân em đau quá. Thực xin lỗi, xin lỗi làm mọi người giật mình rồi.”

Cô gái tứ bạch đản liếc nhìn tôi, làm như vậy khiến tròng trắng mắt cô ta càng lớn.

Người đan ông cười ha hả: “Không sao, không sao, chỉ là một cô gái trẻ thôi mà. Ha ha.”

Tôi lại nhìn gã. Nguyên nhân tôi bị dọa, đương nhiên không phải do bút rồi. Người đàn ông kia mặt không chút huyết sắc, sắc mặt xanh tím y như người đã chết không còn hơi thở. Đôi mắt gã, đồng tử đã giãn ra cả rồi.

Lúc này tôi lại nhìn về hắn, rõ ràng là khuôn mặt người chết, nhưng lại đứng nói cười trước mặt tôi.

Chị gái hướng dẫn xử lý thủ tục cho gã xong, dặn dò tôi vài câu rồi lại vùi đầu vào WeChat.

Trong lòng tôi đầy kích động nhưng không biết nói với ai.

Tôi vậy mà nhìn thấy một người đàn ông đã chết, nhưng gã lại đang đứng trước mặt tôi.

Làm sao tôi bình tĩnh được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.