Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 47: Chương 47: Đem mắt cá chết tới đây




Tôi xoay người thấy cửa phòng, còn có ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua bóng đêm đen tối. Hốc mắt tôi ửng đỏ, nhanh như chớp chạy ra ngoài, không nghĩ tới là mình đã bật khóc.

Lan lan đi tới kéo tôi ra ngoài. Tay chân tôi đã rụng rời tới mức không còn sức để bước đi.

Vừa ra tới nơi sáng sủa, Lan Lan liền nói: “Ưu Tuyền, bên trong có quỷ ư?”

Tôi nghĩ là khuôn mặt trắng bệch của tôi đã là đáp án tốt nhất cho cô nàng.

Cô nàng cau mày nói: “Tớ biết ngay mà, tớ vào thì đèn tắt, ngay một giây đó tớ mơ hồ cảm thấy dấu tay máu ở công tắc đèn. Chúng ta mau rời khỏi đây đi, máy sấy gì đó cứ để cho chị ấy lấy.”

Hóa ra cô ấy sợ hãi chẳng thua gì tôi. Hiện tại biết rõ là ma quỷ quấy phá nên mặc kệ hết, thực tập cái quỷ gì, lo mà chạy cho lẹ.

Bất quá còn may trước khi chạy cô ấy còn chạy tới tìm tôi.

Đứng ở thang máy tôi thấp thỏm, rõ ràng cảm thấy con quỷ trong thang vẫn đang ngó lom lom vào mình. Trong lòng không khỏi nghĩ về con quỷ mắt cá chết.

Lúc trước, con quỷ trong thang máy với mắt cá chết đều đã bị Tông Thịnh cảnh cáo, hơn nữa phòng của mắt cá chết còn bị Tông Thịnh phong ấn nữa. Tông Thịnh từng nói phong ấn sẽ khiến cho gã không về lại nơi chết được để tăng khí n ữa, nhưng mà saohôm nay gã lại chạy từ lầu 16 xuống tận lầu 10, không phải là mới chết không đi xa được sao? Hôm nay thấy gã có vẻ nhiều trò hơn, có vẻ không hề yếu đi chút nào. Chẳng lẽ, cửa phòng đã bị mở ra?!

Quay về ký túc xá, Lan Lan vội tắm rửa rồi đi ngủ mặc kệ sự đời. Cô nàng sợ quá nên bắt tôi ngồi ở cửa phòng tắm nói chuyện lúc cô nàng tắm.

“Anh trai cậu sao lúc nào cũng đeo kính râm vậy?”

“Vì mắt anh ấy không tốt nên không đeo kính nhìn khó coi lắm.”

“Vậy sao anh ấy không lịch sự gì với tớ nhỉ?”

“Từ bé anh ấy đã đi theo một ông lão rồi, căn bản không ở nhà cùng tớ, nên nhìn chung không biết lễ phép cho lắm. Lan Lan cậu cũng đừng chấp nhất anh ấy làm gì.”

“Vậy mai này cậu có dọn qua ở cùng anh ấy không? Nếu sau này tớ thường xuyên tới tìm cậu, thậm chí là rủ cậu đi ch ơi qua đêm, liệu anh ấy có đối xử tốt hơn với tớ không?”

“Lan Lan, cậu đừng nghĩ tới anh ấy nữa. Anh ấy thật sự không ổn đâu. Cơ thể không tốt, da trắng bệch ra đó thấy không. Làm người cũng không có lịch sự, mắt cũng không tốt, móng tay cũng không biết cắt, đụng chút sẽ té xỉu đó.”

Tôi nói đủ thứ về Tông Thịnh, nhưng trong lòng lại nghĩ tới không biết liệu có phải có người đụng vào phong ấn ở cửa phòng mắt cá chết khong?

“Lan Lan, cậu từ t ừ mà tắm. Tớ ra ngoài mua đồ ăn khuya.”

Tôi nói xong thì chạy ra khỏi ký túc xá.

Trong phòng tắm truyền tới tiếng của LanLan hô: “Ưu Tuyền, không phải cậu nói mệt sao? Mau trở lại đó! Đừng bỏ tớ lại một mình ở đây!”

“Trong ký túc xá còn có rất nhiều bạn học cơ mà! Tớ sẽ về ngay, mang theo đồ ăn khuya trở về.”

Từ ký túc xá chạy tới khách sạn cũng chỉ tốn vài phút. Tôi đi thang máy lên thẳng tầng 16, hướng tới gian phòng kia.

Đứng ở cửa, nhìn thấy giấy niêm phong đã bị xé rách, mà dưới cửa lại có chút bùn đất.

Ở khách sạn, việc dọn dẹp vô cùng kỹ lưỡng, dù phòng này suốt ba bốn ngày không dọn cũng không thể có bùn đất nhiều như vậy.

Tôi cũng không dám đi vào phòng mà chỉ đứng quan sát và âm thầm nhớ các chi tiết.

Ngay lúc tôi định rời đi thì cửa thang máy mở ra, hai bảo vệ đi tới, một người trong đó nói với tôi: “Đằng kia là ai vậy? Chính là cô đó, là sinh viên thực tập kia, cô chạy tới đây làm gì hả? cảnh sát nói căn phòng này chưa sử dụng được đâu!”

“Em, em chạy tới coi một chút thôi ạ. Phòng anh trai em ở kế bên, em tới kiểm tra xem anh ấy có để quên gì không ạ.”

“Khách để quên đồ thì đã đưa về quầy rồi còn gì, mau tới đó mà hỏi, cũng đâu phải ngày đầu đi làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.