Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 211: Chương 211: Đốt khách sạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

THẩm Kế Ân nhìn chằm chằm tôi, lông mi gã cũng đang nhỏ từng giọt máu. Tông Thịnh lặng lẽ kéo tôi ra sau lưng anh che chở. Cũng dùng ánh mắt cẩn trọng mà nhìn THẩm Kế Ân.

Lão Bắc ngưng khóc nói: “Tông Thịnh, gia gia lần này thật sự đã rất cố gắng mới tìm thấy đứa nhỏ này để con có thể sống sót. Chúng ta còn thời gian đi bồi dưỡng cho đứa nhỏ cho chín năm sau. Con yên tâm, gia gia đã nuôi con lớn tới vậy sẽ không đẩy con vào hố lửa đâu.”

Tông Thịnh vẫn lạnh lùng nhìn Thẩm Kế Ân: “Ông không phải gia gia của tôi, gia gia tôi từ bé dạy tôi phải sống lương thiện, phải làm người tốt, ông k hông phải!”

Sau khi trầm mặc, anh hỏi tiếp: “Tại sao phải là đêm nay, chẳng phải tối mai mới là 15/8 mà. Vì gã nửa người nửa thi này ư?” anh nhìn Thẩm Kế Ân, ánh mắt không mảy may thay đổi, vẫn lạnh như băng.

Thẩm kế Ân đứng lên từ đám máu loãng, trên người gã không có quần áo, chỉ có một màng máu bao phủ cơ thể gã.

””

“Vì ta! Chúng ta không phải đi ngắm trăng mà còn phải chờ tới khi trăng đủ đỏ mới làm! Hiện tại là giờ Tý ngày 15/8, mà ta cũng đã dung hợp cùng trận này. Nó dùng mệnh, ta dùng hồn. yên tâm đi, Tông Thịnh, nếu mày đã tới đây thì chúng ta nói thẳng đi. Ngươi là đứa nhỏ mà Lão Bắc sư phụ đã nuôi lớn. Ta là kẻ mà ông đã cứu sống. Chúng ta coi như huynh đệ, sau này Thẩm gia có gì tốt cũng sẽ không quên gọi Tông An các ngươi. Người một nhà, có tiền cùng nhau kiếm, cùng nhau phát tài.”

“Hừ!” Tông Thịnh lôi tôi sang cửa khác của gian phòng, tôi vội túm chặt tay anh hỏi: “Đứa bé kia……”

“Không cứu, nó đã dung hợp với khách sạn này.”

Thẩm Kế Ân tiếp tục nói: “Tông Thịnh thật sự muốn cự tuyệt ta sao?”

Tông ThịnhMeo_mup dừng bước, nhìn gã: “Ta là quỷ thai, nhưng ta cũng là một người sống, ta có thể cùng quỷ làm bằng hữu, cũng có thể cùng người làm bằng hữu, nhưng ta cự tuyệt cùng quái vật nửa người nửa thi làm bằng hữu.”

Tông Thịnh kéo tôi ra ngoài, dùng lực rất lớn, tôi mèo mup cảm nhận được tâm tình của anh biến hóa rất lớn. Tôi theo anh ra ngoài, đôi lúc phải chạy theo cho kịp bước chân của anh.

Dưới ánh đèn sáng rõ tôi có thể thấy khóe mắt anh phiếm hồng, không phải là đôi ngươi đỏ, mà giống như đỏ lên vì khóc.

Tôi nắm chặt bàn tay anh đang nắm tay tôi, cho dù là nam nhân kiên cường cách mấy đến khi gặp chuyện như vậy cũng không thể giữ được b ình tĩnh.

Con đường thật dài, đến đầu cuối xuất hiện một cánh cửa giống như cửa khách sạn. Chúng tôi không hề do dự mà đẩy cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài chính là phòng nghỉ của nội bộ bên trái phòng hội nghị của khách sạn.

Tông Thịngh không nói lời naào, cũng không dừng lại mà chỉ nắm tay tôi thật chặt, chạy chậm ra khỏi khách sạn, đi ra bên ngoài.

Tôi cũng im lặng. Lúc này, tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh mà chỉ gắt gao nắm tay anh, đi theo anh.

Khi chúng tôi đi ra khỏi khách sạn thì từ cửa chính, Lan Lan cản đường chúng tôi lại. Cô ta vẫn mặc đồng phục khách sạn, nhưng tôi biết lúc này hẳn cô ta đã tan ca.

Cô ta giang hai tay cản chúng tôi lại, vội vàng nói: “Ưu Tuyền, những lời cậu nói tớ đều tin hết. Tớ tin Thẩm Kế Ân đặc thù, cũng tin những đặc thù của Tông Thịnh. Tớ biết, Thẩm Kế Ân chỉ chơi đùa với tớ mà thôi. Ưu Tuyền, Tông Thịnh không có khả năng ở bên cậu đâu, hai người không giống nhau. Cậu muốn tớ tin cậu, vậy sao cậu không tin tớ lấy một lần? Hai người căn bản là không có khả năng ở bên nhau.”

Tông Thịnh không để cô ta nói hết, liền trực tiếp đẩy cô ta ra tiếp tục đi tới phía trước.

Hạ Lan Lan nói gì với anh cũng vậy thôi, những gì trước đây anh nói với cô ta đều vì muốn tốt cho cô ta, không muốn cô ta dính vào, nhưng chuyện đã tới nước này, còn nói gì nữa chứ?

Đi ngang qua Lan Lan, tôi nói khẽ: “Thực xin lỗi, cậu là vì tiền còn tôi không phải. Tôi không biết vì cái gì cậu lại muốn chờ tôi ở đây, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết là tôi chán ghét cậu!”

Tôi đuổi theo Tông Thịnh, nhìn anh mở cốp sau xe lấy ra hai thùng xăng. Hai thùng xăng này vì chúng tôi trước đây định đi tìm đứa nhỏ, sợ rằng phải ở vùng quê không tìm được chỗ đổ xăng nên chuẩn bị.

Nhìn vẻ mặt anh lạnh lùng không chút biểu cảm, đôi mắt đỏ bừng, còn có can xăng, tôi vội chạy tới trước mặt anh, nắm lấy tay anh, đẩy không cho anh chạy tới trước.

“Tông Thịnh, Tông Thịnh, anh muốn làm cái gì?”

“Đốt, đốt cháy khách sạn này. Cho dù anh không thể thiêu chết bọn chúng nhưng cũng có thể khiến gã ngừng kinh doanh, khiến cho trận này xuất hiện vết nứt. Anh không tin, anh dùng mệnh anh đánh cuộc mà không thể phá hư nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.