Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 126: Chương 126: Dùng máu tìm người (2)




Alo, mẹ có biết Lão Bắc là ai không?!” Ban nãy nghe chú cháu nhà họ Thẩm nói chuyện nghe ra rất nhiều thứ. Tôi là vỏ đao, cái này tôi biết. Tông Thịnh là đao sắc bén, hắn sẽ có khả năng giết chóc, muốn kìm hãm phải có vỏ đao là tôi. Đồng thời tôi chính là nơi để nghỉ ngơi dưỡng sức của cây đao.

.Thẩm gia làm sao biết được những điều chỉ có người trong thôn biết?

Thẩm cơ còn dùng một từ, thân điểm, có thể nói từ này, khẳng định là từng gặp qua tôi. Còn có Lão Bắc... cứ như vậy suy đoán, mẹ tôi hẳn là gặp qua Lão Bắc.

Đầu dây bên kia mẹ tôi nói: “ông ơi, Lão Bắc là ai a? Con gái hỏi?” Tiếp theo, giọng bố tôi vang lên: “Còn ai nữa, là lão tiên sinh lúc trước mang Tông Thịnh đi đó. Hồi trước anh nghe người ta nói!”

“Chẳng phải ai cũng gọi ông ta là lão tiên sinh sao, hoá ra còn có tên này, sao em không biết nhỉ?”

“Còn nhiều thứ em chưa biết lắm!”

Mẹ tôi lại nói lại cho tôi nghe, nhưng tôi cũng đã kịp nghe hết lời bố mẹ nói chuyện, hỏi thăm thêm vài câu rồi cúp máy.

Trở lại phòng nghỉ, đại tỷ kia cũng không thấy đâu. Màn hình cũng không thấy có khách nào đang gọi. Tôi lục hộc bàn lấy ra một tờ giấy bắt đầu viết rất nhiều tên người cùng mối liên hệ.

Thẩm gia, Tông Thịnh, Lão Bắc, Vương Càn, người cha quỷ, mẹ Vương Càn, mẹ Tông Thịnh, cuối cùng là tôi.

Lão Bắc thân điểm tôi là vỏ đao, nhưng Thẩm cơ biết chuyện này. Loại chuyện này, dù cho là Lão Bắc cũng sẽ không tùy tiện nói với người khác. Có thể biết được chuyện này thì Thẩm Cơ khẳng định không phải người ngoài cuộc.

Lão Bắc trước tìm Vương Càn, sau đó tìm người cha quỷ, sau đó tìm được mẹ Tông Thịnh, đem đất mộ phần cho mẹ Tông Thịnh, làm bà mang thai, sinh hạ Tông Thịnh, sau đó Lão Bắc thân điểm tôi thành vỏ đao, nhưng chuyện này Thẩm Cơ biết. Mà càng không khéo, Vương Càn ra tù lại đi làm ở công trường nhà Thẩm gia-khách sạn Sa Ân, rồi lại chết, bị phong ấn ở lầu 16.

Lại càng xảo hợp là Lão Bắc tới xử lý, kế tiếp là tới Tông Thịnh xử lý.

Mà Thẩm gia dùng Vương Càn từ ban đầu chính là vì bày trận vượng tài. Khi Tông Thịnh quay lại, Thẩm Kế Ân cũng vài lần muốn cho Tông Thịnh tiến vào khách sạn, trở thành cái một bộ phận của trận pháp.

Còn chút chuyện khiến tôi liên tưởng tới... Lão Bắc tự mình chọn (thân điểm) tôi làm vỏ đao là do bát tự của tối, mà tôi vốn không phải sinh thường mà là sinh non. Mẹ tôi nói lúc mang thai đi ra vườn trồng rau bị vướng chân vào cái gì đó nên ngã xuống, mới sinh tôi ra. Mà lúc bà ngã xuống vô tình thấy một cái chén sứ để cúng cô hồn.

Trong lòng tôi chùng xuống nhìn tờ giấy mỏng trong tay, dường như còn điều gì đó chưa thônng được.

Thời gian chậm chạp trôi đi, tôi đã nhìn tờ giấy đó suốt mấy tiếng liền. Tôi biết đại tỷ kia có thành kiến với tôi rất lớn nhưng tôi không nghĩ được nhiều. Tôi hoàn toàn bị vây bởi những suy nghĩ của mình. Tôi hy vọng suy luận của mình là sai lầm, nếu đúng thì Tông Tgijnh và tôi chẳng ohair quá đáng thương sao!?

Thời gian ở bất tri bất giác đã tới 11 giờ, tôi ngẩng đầu nhìn đồng hòi, đã 11:30. Tôi vội thu thập đồ đạc chạy lên lầu 16.

Đến khi tôi tới lầu 26 thì Ngưu Lực Phàm đã đứng ở hành lang đợi tôi.

Thời điểm này khách sạn lẽ ra phải rất an tĩnh, hiện tại lại vô cùng náo nhiệt.

Ở bên kia, khách mở cửa đi ra, thế nhưng lại là một người đàn ông mặc một bộ xương khô nhìn thấy chúng tôi còn cười, sau đó mới đi vào thang máy.

Tôi đi chới chỗ Ngưu Lực Phàm, nhẹ giọng nói: “Bọn họ tưởng nơi này mỗi ngày đều là Halloween sao?”

Ngưu Lực Phàm nhìn la bàn trong tay, nói: “Bọn họ không sai, nơi này vừa đến buổi tối, âm khí đặc biệt sinh động. Nói không chừng thật sự có thể làm cho bọn họ nhìn thấy quỷ đó?” Nói xong, hắn cất la bàn, nhìn về phía tôi: “Tông Ưu Tuyền, em chuẩn bị tốt chưa?”

“Tôi, chuẩn bị cái gì?” Tôi nghi hoặc nhìn hắn.

“Chính là đi tìm anh của em - Tông Thịnh đó.”

Chương 75 - 2

“Chuẩn bị tốt, tôi đã sớm chuẩn bị tốt. Chỉ cần có thể tìm được anh ấy, tôi...”

Tôi im mặt, tôi vốn định nói chỉ cần tìm được anh tôi nguyện trả bất cứ giá nào. Nhưng tôi lại sợ, sợ tìm không thấy anh thì cả hy vọng sau cùng cũng mất. Đây là lối thoát sau cùng của tôi, nếu không tìm thấy anh, tôi biết phải làm sao?

Ngưu Lực Phàm đẩy đẩy tôi, nói: “Không có thời gian cho em chuẩn bị.”

Lúc hắn đẩy tôi, trong tay như có cái gì vạch lên lưng tôi khiến đau nhói, tôi đẩy tay hắn ra, nhìn lại tay đã dính máu văng lên tường.

“A! Anh làm gì?” Tôi kinh hô.

Ngưu Lực Phàm nhếch mép, bĩu môi kêu tôi nhìn vách tường. Trên tường, tuy rằng ánh sáng thiên về ấm, nhưng vẫn thật tối tăm, nhìn không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vệt máu đang bị bức tường hấp thu... cuối cùng không lưu lại một chút dấu vết.

Tôi còn đang kinh ngạc, Ngưu Lực Phàm nói: “Thấy chưa, máu em bị tường này ăn luôn.”

Tôi không thể tin được nhìn trên tường đã không có một chút dấu vết. Trên mu bàn tay tôi máu vẫn còn nhỏ giọt. Ngưu Lực Phàm lại

đẩy tôi: “Đừng lãng phí máu, mau tìm anh em đi.”

“Tôi, tôi đã đi tìm rất nhiều lần, anh ấy......”

“Lúc này nhất định có thể tìm được. Lúc này không phải em tìm một người, mà là toàn bộ khách sạn đều tìm. Máu của em bị khách sạn ăn, máu trên mặt đất cũng giống vậy, chúng nó sẽ cho em tin tức, chỉ dẫn em đi tìm được người. Dựa vào trực giác tìm.”

Tôi kệ hắn, khẽ căn môi, rồi vẫn đi tới trước.

Tông Thịnh, anh ở đâu? Mau ra đây đi. Tông Thịnh? Tông Thịnh? Anh ở đâu? Em biết anh đang ở đây. Anh ở nơi nào? Cầu anh xuất hiện đi. Nếu là thật sự tìm không thấy anh, em phải làm sao bây giờ?

Tôi nhủ thầm trong lòng, đột nhiên liền cảm thấy mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá, mu bàn tay chảy máu cũng không biết là chuyện như thế nào, thế nhưng không đọng lại, chỉ thấy máu tí tách rơi.

Dần dần, trước mắt trở nên càng thêm tối tăm, ánh sáng càng ngày càng mờ ảo, tôi không còn thấy những người đi bên cạnh mà dần tối sầm xuống. Tối tới mức duỗi tay không thấy ngón tay, thật giống như, giống như, hình như là ở kết giới, ở nơi lần đầu tiên nhìn thấy Tông Thịnh.

Chỉ là lúc này đây, không chỉ là hắc ám, tôi thấy được cách đó không xa một chút ánh huỳnh quang, hình như là màu máu đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.