Edited by Meo_mup
“Cái này, chẳng phải em đã vứt hết phiếu đi rồi sao? Hơn nữa, chuyện của Trương Tinh Tinh còn chưa rõ ràng, em đâu lý nào đi chịu chết.”
Tông Thịnh không nói nữa mà xụ mặt nhìn lại về phía màn hình máy tính. Tôi ngồi trên giường nhìn theo, cắn môi. Hình như anh thật sự để ý chuyện này, vì chuyện này mà đã mấy ngày rồi chúng tôi không thân mật. Cũng không phải là chuyện gì, mà hoàn toàn không có thân mật gì cả.
Trong lòng có cảm giác mất mát khiến tôi muốn khóc, nhưng tôi cũng không có can đảm xông lên ôm lấy anh dụ dỗ, mà chỉ có thể nhìn anh làm việc mà thôi.
Hôm sau là cuối tuần, bất quá với tổ công tác của chúng tôi thì cuối tuần chính là lúc trên đường đông đúc người, là lúc tốt nhất để đi tuyên truyền về dự án tòa nhà Linh Linh. tôi gọi điện cho Tiểu Trần xin nghỉ, bên kia Tiểu Trần đáp ứng rất sảng khoái. Bất quá, từ tiếng ồn trong điện thoại truyền tới, tôi nghe tiếng Tiểu Mễ: “Đúng là bạn gái tiểu lão bản có khác, đặc quyền quá rõ ràng luôn.” m e o m u p * g a c s a c h. c o m
Tiểu Mễ chính là như vậy, chỉ nói thôi, chứ chưa từng thấy cô ta làm gì tổn hại đến tôi.
Tôi và Tông Thịnh đi tới tiệm cầm đồ của Ngưu Lực Phàm, lúc chúng tôi tới hắn còn chưa ngủ dậy. Hôm trước dời mộ, chúng tôi ăn xong là rời đi, nhưng hắn còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Có lẽ hôm nay cũng chỉ muốn ngủ cả ngày mà thôi.
Lúc Ngưu Lực Phàm mở cửa cho chúng tôi, đầu tóc hắn còn rối tung, mắt híp tịt nhìn chúng tôi. Tông Thịnh đưa hắn tờ giấy, nói sơ với hắn vài câu.
Ngưu Lực Phàm cả khuôn mặt liền suy sụp xuống dưới: “Tông đại gia, nếu tôi có thể xem hiểu mấy cái chữ này thì tôi sẽ không gửi hết ảnh cho cậu đâu. Tôi chính là xem không hiểu mới nghĩ gửi cho cậu phiên dịch một chút. Hiện tại cậu tới nói với tôi là cậu cũng xem không hiểu? Tôi chụp lại chẳng phải vô dụng sao?”
Tông Thịnh nhìn hiệu cầm đồ: “Chữ này anh coi không hiểu, sao có thể mở tiệm cầm đồ? Người ta mang hàng giả tới cũng thu mua sao?”
“Từ nhỏ đến lớn ba tôi không bao giờ cho tôi tiếp xúc với những thứ này, từ khi tôi còn nhỏ và cũng không ai dạy tôi cả. Tiệm cầm đồ của tôi về cơ bản chỉ nhận cầm ô tô này kia thôi.”
Tông Thịnh cau mày. Nghe Ngưu Lực Phàm nói: “Giao cho tôi vậy, để tôi đêm nay không ngủ, tra tư liệu xem sao. Dù tôi không hiểu mấy thứ trong tiệm cầm đồ, nhưng vẫn có tư liệu để tra.”
Tôi vội nói: “Vậy cực cho anh rồi.”
“Được rồi, chẳng phải đây cũng là việc của tôi sao? Hai người muốn đi đâu thì đi đi.” Nói xong hắn đóng cửa, đem hai chúng tôi nhốt bên ngoài.
Tôi nhìn cánh cừa cổ xưa nói: “Có lẽ anh ta vào ngủ rồi.”
“Ngủ dậy sẽ tra tư liệu thôi.”
Quay trở lại nội thành đã là giữa trưa. Chúng tôi hẹn Trương Tinh Tinh lúc 12 giờ ở cửa khách sạn Nguyệt Lệ, đã quá giờ hẹn, vốn tưởng là cô ta đã đang chờ, nhưng không ngờ lại không thấy đâu.
Tông Thịnh đeo kính râm và nói với vẻ lạnh lùng: “Cô ấy có vẻ câu cá giỏi nhỉ? Cô ấy đã rất nóng lòng sắp xếp một cuộc hẹn, nhưng chính mình lại đến trễ vài phút.”
Tôi nhìn anh ấy và nhìn xung quanh để chắc chắn rằng Tinh Tinh còn chưa tới, lúc này mới hạ giọng nói: “Em nói trước, Tinh Tinh thật sự rất xinh đẹp. Anh không được nhìn thấy rồi coi trọng người ta đâu đó.”
“Em lo lắng à?”
Anh dường như nhìn thấu tâm trí của tôi. Mấy ngày nay chúng tôi không thân mật như trước giờ, giờ lại đi hẹn hò với một cô gái vô cùng xinh đẹp, trong lòng tôi thật đúng là rất hụt hẫng.
“Hiện tại em biết cảm giác khi Hầu tử kia năm lần bảy lượt hẹn anh, trong lòng anh cảm thấy thế nào rồi đó.”
Tông Thịnh nói, làm tôi sửng sốt một chút. Ban nãy anh hỏi là có phải tôi lo lắng không. Giờ lại nói, tôi hiểu cảm thụ của anh khi Hầu tử hẹn tôi rồi. Chẳng lẽ là, Tông Thịnh cũng rất lo lắng về tôi?