Đối diện chính là phòng an ninh nhưng sao lúc này lại không có ánh đèn? Bảo vệ ban nãy đâu rồi? không phải là đi đâu rồi chứ? Bọn họ không phải là đang gác đêm sao? Tôi nghi hoặc đi về phía phòng an ninh. Quả nhiên, đừng nói đèn, ngay cửa cũng đóng, không có ai ở đó cả.
Làm sao bây giờ? Tôi cắn môi đứng giữa sảnh, nhìn ra ngoài vẫn thấy bóng xe của Tông Thịnh, ngay lúc này tự dưng thấy chỗ cột sợi chỉ giật giật… chỉ là một ám chỉ nhỏ, nói với tôi rằng hắn vẫn đang bên cạnh tôi. Tôi không nhìn thấy sợi chỉ, nhưng vẫn cảm nhận được, nên cảm thấy thật thần kỳ.
Tôi đi về phía thang máy. Cửa thang máy mở ra, tôi không cần chú ý quá vẫn có thể thấy một người đàn ông đứng trong góc thang máy, hay phải nói là một con quỷ. Tôi có thể xác định là quỷ vì bên tay phải hắn không có bàn tay, chính là con quỷ bị Tông thịnh dùng đinh gỗ đào đóng vào, rồi dùng móng tay của hắn cắt đứt.
Tôi kinh ngạc! Gã cũng ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì, cứ im lặng nhìn tôi. Đi thang máy hay thang bộ đây?
Tông Thịnh từng nói thang bộ cũng có đồ dơ. Trước đây, sao tôi không phát hiện ra khách sạn này toàn thứ dơ bẩn này chứ??!
Con quỷ này chắc sẽ không dám làm gì tôi chứ, dù sao Tông Thịnh đã cảnh cáo hắn, cũng coi như là người quen. Lần trước Mắt Cá Chết còn muốn phá tôi chính là hắn khuyên can. Tôi dịch bước chân, bước vào thang máy.
Bất quá tôi chỉ đứng ngay cửa thang máy, cố gắng tránh xa gã hết mức. Thang đóng lại, tôi cũng không quay đầu lại nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt lạnh buốt của gã đang dán lên người mình. Làm ơn đừng làm gì hết, tôi gào thét trong lòng.
Thang máy chậm rãi đi lên lầu 16.
Tôi cũng không biết hơn mười giây đồng hồ đó trôi qua như thế nào!
Thang vừa dừng, tôi vội vã ra khỏi thang. Bước ra khỏi thang mới thở hổn hển, tới lúc đó mới phát hiện ra rằng nãy giờ trong thang máy mình đã quên thở!
Lầu 16
Không biết gió từ đâu thổi tới làm tôi cảm thấy sau lưng thật lạnh lẽo như thể quần áo ướt hết cả.
Đèn ở lầu 16 vẫn sáng. Đèn thoát hiểm xanh cũng đang bật sáng. Nhưng không biết tôi có lầm gì không, sao đèn hành lang thường tông màu rất ấm áp, nhưng hôm nay nhìn nó cứ tái tái thế nào?!
Tim tôi như vọt lên cổ.
Tôi chỉ cần tìm được mắt cá chết, hỏi hắn xem cô gái kia là ai? Chuyện này là thế nào. Vậy là xong! Tôi vô thức sờ sờ vào sợi chỉ đỏ ở trên ngón tay, tuy không nhìn thấy nhưng sờ vẫn thấy.
Bỗng nhiên đèn hành lang chớp tắt, tôi tính hô lên nhưng chợt nhớ ra lại ngậm miệng lại, không phát ra âm thanh. Dây chăng cách ly của cảnh sát còn nguyên, bảo vệ không có thì phải có cảnh sát gác chứ nhỉ? Tại sao tôi không thấy ai hết.?
Dây chăng ở khoảng cách tôi 3-4m cuối hành lang, ở đó có một cô gái toàn thân đầy máu, máu vẫn đang chảy. Cô gái này đang giương đôi mắt đầy máu nhìn tôi.
Tôi bịt kín miệng, ý thức được trước mặt mình không phải là cảnh thật. Hiện trường vụ án thì thi thể cũng phải được mang đi rồi, án mạng cũng đã hai n gày, làm sao còn có thi thể, mà máu cũng không thể vẫn chảy như vậy được.
Đôi mắt rất quen thuộc, chính là tứ bạch đản. Tuy tròng đen lớn hơn của Tông Thịnh không ít nhưng vẫn có thể nhận ra là tứ bạch đản. Chính là cô gái đã đến thuê phòng ngày đó cùng mắt cá chết.
An tĩnh, nơi này phi thường an tĩnh, chỉ có máu của cô ta cứ chảy mãi.
“Tí tách, tí tách...”
Giữa không gian an tĩnh bỗng có tiếng nước chảy, thật rõ ràng. Tôi lắng nghe thanh âm, ngẩng đầu nhìn thì thấy trên trần nhà xuất hiện dấu tay máu, dấu tay vẫn còn máu nhỏ tong tong.
Đại sảnh khách sạn vốn trần rất cao, nhưng trên lầu phòng khách thì trần chỉ cao khoảng 2m8, nên tôi có thể nhìn rất rõ dấu tay. Dấu tay, phía dưới vị trí ngón cái có một chỗ trống bất thường, như thể bàn tay của người này bị thiếu mất một miếng thịt.
Dấu tay xuất hiện, một cái hai cái, ba cái bốn cái. Cứ như thế, liên tiếp xuất hiện như thể có người đang bò về phía trước, dấu tay cứ nổi dần lên.
Tôi bịt chặt miệng mình, nhìn dấu tay kia tiến gần về phía cô gái kia.
Ánh đèn lại chớp tắt.
Mắt Cá Chết xuất hiện.
Gã quỳ gối bên cạnh cô gái kia, liếm máu trên mặt đất. đôi mắt cá chết còn ngước lên nhìn tôi.
Tôi hiểu được, cô gái này bị dụ tới đây cho mắt cá chết ra tay. Không chỉ ra tay, mà ngay cả khi đã chết vẫn còn bị khống chế. Tôi tìm được đáp án, liền xoay người chạy về phía thang máy. Nhưng tôi mới chạy được hai bước thì phía sau thổi tới một cơn gió tanh hôi mùi máu.