Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 469: Chương 469: Một đêm trong ký túc xá nữ (1)




Edited by Meo_mup

Tuy rằng chúng tôi phỏng đoán như vậy nhưng khi nào chưa khẳng định được thì vẫn hy vọng mọi việc không như mình đoán.

Việc Thẩm Kế Ân thật sự có rất nhiều điểm đáng ngờ. Giống như lần này Thẩm Kế Ân mất tích, đương nhiên người khác cũng không biết gã mất tích. Mọi người đều cảm thấy Thẩm Kế Ân chính là một kẻ có tiền, thích chơi bời, hiện tại không chừng còn đang ở một nước nào đó chưa chịu trở về. Dù sao chuyện ở khách sạn cũng có chú của gã đứng ra xử lý, cũng không cần gã nhọc lòng. Nói không chừng, Thẩm gia bọn họ căn bản là không để bụng chút tiền từ khách sạn Sa Ân này.

Nhưng chúng ta đều biết, Thẩm Kế Ân lần này không phải ở nước ngoài chơi, mà là bị trọng thương. Bị thương nặng đến mức Lão Bắc cũng lặng lẽ tiến vào trong khách sạn Sa Ân. Trước kia còn có thể nhìn thấy Lão Bắc ở quê quán lộ diện, trong khoảng thời gian này, hoàn toàn không thấy được lão. Hơn nữa, Vương Càn lần đó không phải cũng có thể ở khách sạn truyền tin tức cho tôi sao? Lúc trước hắn nói hắn bị khống chế, nhưng mấy ngày hôm trước còn có thể truyền tin tức, xem ra khách sạn cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Thẩm gia vẫn luôn hành động, nay lại im lặng suốt một thời gian dài.

Tông Thịnh nằm chiếm hết cả giường, tôi lại không có khả năng thật sự nằm lên trên anh, mà ký túc xá cũng không có như trước. Hồi trước phòng còn có người ở, tôi còn có phải nằm trên giường người khác, giờ không có ai ở đây nên giường nào cũng không có chăn chiếu gì, có lẽ, đến học kỳ sau thì sẽ cấp cho người khác. M e o M u p

Tôi cứ thế ngồi trên giường và nhìn Tông Thịnh, tim tôi đập loạn xạ, nghĩ đến thi thể của Tinh Tinh ở ký túc xá đằng kia. Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi lại có thể thấy cô ấy đang nằm trên giường, trên người phủ một tấm vải trắng. Hơn nữa, tôi lại còn tưởng tượng thêm, khi gió thổi qua lộ ra cái xác bên dưới.

Thực đáng sợ.

Vài phút sau, Tông Thịnh ngồi dậy. Suýt nữa anh đụng trúng giường trên. Thấy anh sờ đầu, tôi cười: “Anh trước kia ở ký túc xá có ngủ giường tầng như vậy không?” Hỏi xong, tôi mới nghĩ đến vấn đề này không thích hợp. Lần duy nhất anh ở ký túc xá, là ở với anh của Tiểu Điệp lần đó, và đó cũng không phải là hồi ức tươi đẹp gì. G a c s a c h. C o m

“Trường anh học điều kiện tốt hơn trường của em, không có giường tầng, chỉ có giường đơn kết hợp luôn với bàn học.”

“Trường em cũng chẳng phải trường hàng đầu, cơ sở vật chất cứ làng nhàng cũ kỹ vậy thôi.” trong lúc tôi nói chuyện, Tông Thịnh đã kéo chăn tới sát bên tôi, trùm lên cả hai người vô cùng ấm áp.

Đèn ký túc xá còn sáng, dưới ánh đèn, tôi thấy anh điều chỉnh tư thế, tới gần tôi hơn, vươn tay ôm chặt lấy tôi. Tấm chăn nhỏ phủ lên cả hai. Mè o Mu p

“Thực ra, anh lớn hơn em một tuổi đó.” Tôi lẩm bẩm.

Anh nhìn tôi, nhìn tôi thật gần, tôi buột miệng: “Lông mi của anh thật rậm, thật đen á.”

“Vừa rồi nói cái gì?”

Tôi xấu hổ cười cười: “Anh lớn hơn em một tuổi, nhưng anh luôn trầm ổn, mọi thứ đều hiểu biết, làm em cảm thấy…”

“Cảm giác anh như ông già sao?” ai kia nguy hiểm híp mắt, cũng càng tới gần tôi thêm môt chút khiến tôi có chút khẩn trương muốn tránh khỏi, nhưng tay anh đã vòng sang khóa chặt tôi lại rồi.

Tôi liền cười cười, không nói chuyện, chuyện này mặc kệ nói như thế nào, đều là sai.

Tôi không nói chuyện, anh liền tiếp tục nói: “Trước kia, lúc anh học lớp 11, thầy giáo cũng bảo anh y hệt ông già. Khi đó, anh cảm thấy được trở thành ông già cũng không tồi mà. Anh là quỷ thai, là Lão Bắc đưa anh đi ra ngoài cố hòa nhập với mọi người, con đường của anh đi đã được định sẵn. Nghề của anh, chẳng phải mấy ông già thường được coi trọng hơn sao? Nhưng sau đó…” anh nhìn tôi, không nói lời nào.

“Lúc sau làm sao?” M eo m u p

“Gặp được em, anh liền cảm thấy làm người già không tốt chút nào. Lần đầu tiên anh chạm vào linh hồn em, cảm giác đó thật giống như là bao năm qua anh vaẫn chờ đợi em lớn lên. Khi còn nhỏ, anh không biết vì sao chỉ khi nào em chạm vào anh thì anh sẽ có thể nhanh chóng an tĩnh lại. Cảm thấy em như là có ma pháp vậy. Sau này anh mới biết được, đó là do tác dụng của huyết khế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.