Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 277: Chương 277: Một đồng xu giải quyết mọi vấn đề




Tôi gõ cửa phòng tắm, “Tông Thịnh?”

Anh vội buông tay xuống nhưng cũng không nói lời nào, cứ như vậy đứng mà không có một chút đáp lại.

“Tông Thịnh, anh, à mà không có việc gì, anh tắm rửa đi.” Tôi nói, cũng không biết là phải làm sao bây giờ.

Về nhà rồi, tôi bắt đầu công việc bà chủ nhà của mình, sắp xếp dọn dẹp lại nhà cửa. Nhưng trước mặt tôi cứ lởn vởn hình ảnh Tông Thịnh cười tà mị. Anh rõ ràng đã bị ảnh hưởng nhưng bản thân anh lại không hề biết, và anh cũng không thể khống chế bản thân mình.

Nửa giờ sau, Tông Thịnh vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, tôi đã làm tốt chuẩn bị cho phương án hai.

Tôi đứng ở cửa phòng tắm, nhìn bóng dáng Tông Thịnh mờ mờ bên trong. Tông Thịnh vẫn đứng trước gương nhìn chằm chằm tay mình. Bạn đang đọc truyện đăng tại gác sách chấm com và face book Mèo Mup

Tôi hít thở thật sâu vài lần rồi mở cửa phòng tắm đi vào.

Anh tắm không khóa cửa, điều này tôi đã biết lâu rồi. Lúc này, anh không có suy nghĩ gì mà đột nhiên tiếp tục nhìn mình trong gương, môi nhếch lên cười, hai tay nắm chặt đặt trước mặt như thể… anh đang bóp cổ cô gái kia, nhìn hình ảnh trong gương mà mỉm cười.

Anh thật sự bị ảnh hưởng, hơn nữa đã thực nghiêm trọng. Tôi không thể chậm trễ hơn. Tôi cúi người, luồn qua cánh tay anh mà chui vào trước mặt anh, nhảy lên bồn rửa tay, ngồi trên mặt đá cẩm thạch mà chặn tầm mắt anh đang nhìn vào gương.

Lúc này, Tông Thịnh mới phát hiện ra tôi đã vào được.

Anh buông tay xuống, một… hai… ba giây trầm mặt rồi mới quát lên với tôi:

“Cô vào làm gì? Cút đi!”

Anh trừng mắt, hung hăng trừng mắt nhìn tôi, thật giống như… giống như đang ngọn thủy triều đang vui sướng dâng cao thì bị người ta chặn mất.

Tôi nuốt nước bọt, Bạn đang đọc truyện đăng tại gác sách chấm com và face book Mèo Mupnếu lúc này thật sự anh ra ngoài như thế này, có lẽ anh vẫn còn bị đắm chìm trong ảo giác giết người.

“Em không ra!” Tôi hét lại. “Anh nghĩ tới cô gái khác! Kẻ đã chết! Em không cho phép! Anh chỉ có thể nghĩ về em!”

Dứt lời, tôi vươn tay và chân ra, giống như con bạch tuộc mà quắp chặt lấy anh. Tôi hôn lên môi anh.

Như vậy, anh sẽ không còn thời gian và tinh lực đi nghĩ tới việc siết chết cô gái kia.

Anh ngây người ra một chút, lập tức tránh né tôi. Nhưng tôi đã đeo bám như bạch tuộc nên anh không thể tránh thoát.

Tôi đưa lưỡi vào trong miệng anh, anh cự tuyệt, quay mặt tránh đi.

Tôi dứt khoát cắn một miếng vào cổ anh.

Trước đây, tôi từng bị anh cắn, cảm giác đau này tôi nhớ rõ. Thật sự đau lắm luôn!

Cuối cùng, anh đã dừng động tác muốn kéo tôi xuống. Tôi cũng buông cổ anh ra, bắt anh nhìn vào mắt tôi và nói: “Đây là trừng phạt cho việc anh nghĩ tới cô gái kia trong đầu, trong lòng anh. Không cho phép anh nghĩ tới cô ta.”

Tiếp theo, anh hôn lại thật mãnh liệt, cũng cắn lên cổ tôi. Tôi đau đến mức la to, dùng sức vỗ vào lưng anh.

Lúc anh buông tôi ra, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi thật sâu: “Ưu Tuyền, cảm giác giết người đã lắm. Siết chặt cổ cô ấy…”

Tôi không rảnh nghĩ tới chuyện đau nữa mà làm động tác cấm kỵ với anh: “Cảm giác này thì sao, có được không? Mắc gì muốn giết người hả? Muốn điên thì tìm em điên đi, đừng có mà nghĩ tới chuyện giết người, không được nghĩ tới cảnh người khác tự sát mà cười, đừng có bị người khác khống chế, Tông Thịnh à! Tông Thịnh, anh đừng có ôm hết trong lòng, anh còn có em!”

Tông Thịnh cau mày nhưng vẫn không rời mắt khỏi tôi. “Buông tay.”

“Không buông! Chúng ta có huyết khế, anh cũng chỉ có thể là của một mình em. Anh đừng có nghĩ trong lòng về người khác nữa. Muốn thể nghiệm cảm giác vui sướng vì giết người phải không, được, giết em này!”

Bàn tay anh đột nhiên siết lấy cổ tôi, “Có đôi khi, anh thật muốn giết em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.