Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 494: Chương 494: Người giấy máu 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ra khỏi khu phòng bệnh tôi gọi khẽ: “Tông Thịnh?” Không có người trả lời. Mà trong sân cũng không có bất cứ ai, chỉ có ngọn đèn đường bé tí. “Tông Thịnh?” Tôi gọi lại lần nữa, rõ ràng ban nãy tôi thấy anh vẫy tay mà. Tôi từ trong phòng chạy ra cũng chỉ mất vài giây, sao lại biến mất rồi?

“Tông Thịnh?” Tôi gọi to hơn, tôi không tin là mình hoa mắt, tôi vốn hy vọng nhìn thấy anh, hy vọng giải thích rõ ràng cùng anh. Nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tư thành bệnh, còn hoa mắt nữa.

Không có bất cứ ai đáp lại, trong sân cũng không có ai.

Không đúng! Chỗ này không phải sân! Tôi kinh ngạc mà nhìn chung quanh bốn phía, vốn dĩ phải thấy hai tòa nhà, nhưng giờ đều không thấy. Bốn phía chỉ có tối tăm, thứ duy nhất tồn tại chính ngọn đèn bé tí kia, đèn còn đây, vậy nhà đâu?

Tôi cuống lên. “Gặp quỷ!” Tôi khẽ hô, nuốt nước bọt cố giữ cho mình bình tĩnh lại. Tôi có thể nhìn thấy quỷ, đó là bởi vì Tông Thịnh thay đổi thể chất của tôi, nhưng anh cũng dùng máu vẽ bùa lên người tôi, tôi có thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ lại không thể thương tổn tôi.

“Tôi muốn... Trở về.” Tôi tự mình cổ vũ bản thân, nơi này có đèn, có tường, tôi nhớ rằng có hai tòa nhà được nối với nhau bằng bức tường, đi dọc theo tường đi khẳng định có thể tìm được tòa nhà.

Tôi sờ tay theo tường, đi vài bước thì thấy một người giấy nằm trên đất thu hết sự chú ý của tôi. Người giấy giống như thứ Tông Thịnh dùng bùa vàng tạo thành, còn có cả máu ở bên trên. Tông Thịnh làm ra người giấy? Nhưng có máu là chuyện như thế nào? Nếu Tông Thịnh ở gần đây vì sao lại không thấy tôi? Cho dù có bác thì với tính cách của Tông Thịnh cho dù có là ba mẹ tôi đi nữa anh cũng sẽ không trốn trốn tránh tránh như vậy đi!

“Tông Thịnh, anh có ở đây không? Tông Thịnh?” Tôi gọi. Ban nãy tôi nhìn rõ ràng là anh mà, sao giờ bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, một chút thanh âm cũng không có.

Tôi muốn khóc nhưng vẫn cố nhịn xuống. “Sợ cái gì? Nếu thật là Tông Thịnh tới tìm thì anh sẽ không làm tổn thương mình, còn nếu là quỷ, bọn họ cũng không thương tổn được mình.” Tôi hít vài hơi thật sâu, lại lần mò theo tường đi về phía trước, tay còn cầm theo người giấy kia.

””

Lần mò… bốn phía trừ bóng đêm thì chẳng còn gì. Tôi rõ ràng vẫn bước đi, nhưng ngọn đèn vẫn cứ cách tôi một khoảng như vậy. Tôi đi không biết bao lâu, nhưng cảm giác rõ ràng là tôi đã đi hết quãng đường giữa hai tòa nhà lâu lắm rồi. Trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là tôi đã thật sự gặp quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.