Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 439: Chương 439: Ngưu lực phàm hoài nghi




Ngưu Lực Phàm thật giống như không nghe thấy tiếng tôi vậy, cứ thế lái xe chạy đi như bay. Tôi nhìn khuôn mặt hắn đầy vẻ tức giận, có chút sợ hãi.Biết Ngưu Lực Phàmlâu như vậy chưa từng thấy hắn tức giận đến vậy.

Cuối cùng, xe cũng dừng lại tại một vùng ngoại ô, chúng tôi đậu vào lề bên cạnh đường cao tốc tám laàn xe. Nơi đây, xe cộ qua lại đông đúc, chúng tôi dừng lại đây cũng không sợ mọi người thắc mắc vì sao lại dừng xe nơi đây.

“Ngưu Lực Phàm?” Tôi gọi thăm dò thử.

Hắn lạnh mặt nhìn tôi hỏi: “Nói anh nghe, lão già kia cuối cùng là gì của anh?”

Tôi khẽ giật mình, cảm giác là hắn đã biết chân tướng gì đó, khẽ nuốt nước bọt tôi thấp thỏm nói: “Em, ông ta nói với em ông ta là chú họ của anh.”

“Ông ta nói? Vậy em có cảm thấy ông ta là chú họ của anh không?”

“Họ hàng nhà anh, em có biết gì? Nghe nói thế thì biết thế chứ sao?”

“Ông ta nói với em lúc ông nội anh chuyển nhà thì ông ta đi đào vàng nên mất liên lạc sao?”

“Ừ!” Lúc trước ông thầy bói đó nói vậy để gạt Ngưu Lực phàm, nếu hắn đã tự mình biết, thì cũng kệ thôi, tôi đã giúp ông ta hết sức rồi.

Ngưu Lực Phàm hít sâu mấy hơi rồi nói: “Ông nội mất lúc anh còn nhỏ, lúc ông đi đào vàng thì anh đang đi học, cũng không tham dự. Khi anh tốt nghiệp xong thì rất ít khi về quê, nên mọi người n ghĩ anh không phân biệt được ai là chú họ đúng không?”

“Em…” tôi nghẹn lời, hắn đã nói như vậy, xem ra đã hoài nghi thân phận thật sự của ông thầy bói rồi, tìm tôi chỉ để xác nhận lại.

“Tông Ưu Tuyền, chuyện của hai người anh giúp không ít. Anh thật lòng coi hai người như bạn bè, mau nói thật với anh, ông ta rốt cuộc là ai.”

“Chuyện này…”

Ngưu Lực Phàm tiếp tục nói: “Ở quê anh chẳng còn ai thân thích, ba mẹ anh cũng chỉ có mình anh. Lúc trước, anh đoán là em của ông nội, anh còn cố tìm hiểu phả hệ một chút. Những chú bác trong nhà, cả ruột lẫn họ anh đều tính toán, có bảy người. Lúc ông nội anh làm nghề, thì có ba anh và ba chú họ. Những người khác căn bản không có cơ hội đến gần kim quan của ông. Bốn người đó, thì ba anh đã mất, một người chú họ cũng mất. Còn hai người. Nhưng thật không khéo, cả hai đều đang ở quê anh. Hôm qua, anh về quê hỏi thì bọn họ có xác nhận năm đó khi hạ huyệt ông nội có người bỏ tờ giấy vào kim quan của ông, và người đó không p hải chú nào cả mà là ba ruột của anh.”

Tôi không dám nói tiếng nào, theo logic của hắn, hắn đã có thể đoán ra người kia là ba của mình, chỉ là chưa tin vào sự thật mà thôi. Một lúc lâu sau, Ngưu Lực Phàm hít sâu một hơi, vòng xe rồi nói: “Anh đưa em về tòa nhà Linh Linh. Em nói với Tông Thịnh hộ anh, anh muốn đêm nay đi khai mộ ba anh.”

Quả nhiên, hắn hoài nghi là ba mình. “Được, nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì! Hai người muốn khai mộ ông nội anh để lấy đồ, vậy phải cùng anh khai mộ ba anh đã. Anh muốn xác nhận một việc!” Hắn nói chắc nịch, tôi cũng chỉ có thể gật đầu. Hắn nếu đã hoài nghi thì không thể một hai lời nói là xong. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể khẳng định. Dù sao đi nữa, người trước đây nói ba hắn đã chết, còn đưa hắn đến tận mộ là mẹ của hắn.

Suốt đường đi, ngưu Lực Phàm không lên tiếng, môi vẫn mím chặt vô cùng nghiêm trọng.

Quật mồ của ba mình có lẽ đã đòi hỏi quyết tâm rất lớn của hắn.

Tôi xuống xe, Tiểu Mễ và Tiểu Trần đang tụ tập cùng nhau, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.

Chiếc xe bán tải không chần chừ vụt lái đi.

Tôi nghe tiếng nói: “Trời ạ, cô ấy trở lại rồi. May là không có sao. Nếu không không biết tiểu lão bản sẽ làm gì nữa.”

Tiểu mễ vội chạy tới trước mặt tôi oán giận: “Ưu Tuyền, đi đâu vậy? Sao lại lên xe đàn ông khác. Mọi người đang nghĩ có cần báo cảnh sát không.”

“Không sao.” Tôi đáp.

Tiểu Trần cất điện thoại, cũng nói: “Tông Ưu Tuyền, cô đúng là hù chết tôi đó. Cô mới theo tôi có mấy ngày mà đã xảy ra chuyện như vậy. Nếu cô thật sự có chuyện thì tôi biết ăn nói thế nào với tiểu lão bản đây.”

“Xin lỗi chủ quản, đã khiến anh thêm phiền toái.”

“Được rồi được rồi. Không có việc gì là được.”

Tôi ra xe công ty lấy thêm truyền đơn rồi tiếp tục làm việc. Phát truyền đơn, đi càng lúc càng xa bọn họ, tôi thấy đủ xa bèn lấy điện thoại ra gọi cho Tông Thịnh. Ngồi trên ghế đá ven đường tôi nói: “Tông Thịnh, vừa nãy em bị bắt cóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.