Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 155: Chương 155: Pháp Sự của Ngưu Lực Phàm 2




Tông Thịnh rút tay mình về, lạnh lùng với tôi như chẳng hề thân nhau.

Có đôi khi người này thật là khiến tôi không hiểu được, hoàn toàn âm tình bất định.

Anh nhét tay vào túi quần ý bảo tôi nhìn về phía vòng tròn tôi đã vẽ.

Tôi nhìn sang, hơi xa một chút mà đèn đường cũng không chiếu tới nên tôi không nhìn rõ gì cả.

Từ từ, giống như có thể nhìn thấy có cái gì ra tới.

Nhìn kỹ như một đám ánh sáng hình cầu thật mỏng manh bay lơ lửng ra.

Chúng nó cũng không phải giống nhau, có quả cầu thực sinh động, tốc độ thực mau, không ngừng thay đổi phương hướng, có cái lại rất trầm ổn, chậm rãi từ từ bay.

Đó là…… tôi túm lấy tay Tông Thịnh, đè thấp thanh âm nói: “đó là…… Quỷ?”

“Không sai biệt lắm. Khoa học giải thích, đó là một đám từ trường không ổn định. Có thể dùng dụng cụ giám sát thấy. Có đôi khi, cameras sẽ vô tình chụp được.”

Tông Thịnh nói, nói được rất chậm, nhưng đang nói câu này, anh đột nhiên đề cao ngữ điệu: “Lập tức đóng cửa thông đạo!”

Ngưu Lực Phàm sửng sốt, còn chưa có phản ứng kịp, Tông Thịnh đã tiến lên trực tiếp dùng chén sứ ban nãy đựng nước che đi hình nhân trên bàn. Anh dùng tay kẹp lá bùa màu vàng đã chuẩn bị sẵn, lấy cây nến nhét thẳng vào trong chén.

Ngưu Lực Phàm kinh hô: “ôi ôi, cậu muốn thiêu đồng tử của tôi. Mau buông tay!”

Cùng lúc đó bên phía tường chỗ vẽ vòng máu bỗng phát hoả. [Facebook:Meo_mup]

Lửa không lớn, chỉ le lói leo lét một chút nhưng có thể thấy có cái gì đó đang vươn ra. Khoảng cách không gần nên tôi không dám khẳng định là cái gì nhưng rõ ràng tôi thấy sau khi lửa bùng lên thì thứ kia vặn vẹo chui trở lại trong tường.

Tông Thịnh buông lỏng tay ra, Ngưu Lực Phàm chạy nhanh tới mở chén ra, bên trong người giấy đã bị cháy gần rụi, hắn có vẻ sắp khóc tới nơi nói: “sao cậu không để cho tôi đốt? Tôi lần đầu sai hình nhân làm việc đó. Tôi còn tịn xong việc thì cúnh trứng gà cho nó. Cậu đốt rồi, tôi... nó...”

Tôi vẫn nhìn chăm chăm vào bức tường, run run nói:

“Vừa rồi cái kia, là, tay?”

“Đúng vậy, hẳn là Vương Càn. Lần trước, hắn bị anh làm cho bị thương thực nặng, hẳn là hắn dùng oán khí của mấy con quỷ khác trong khách sạn để dưỡng cho mình, trở thành một bộ phận của hắn, làm cho đám quỷ đều muốn thoát đi. Không có kẻ nào lại nguyện ý bị cắn nuốt hết.”

“Hắn mà thoát ra, sẽ giết Thẩm Kế Ân sao?”

“Chắc chắn. Bất quá trước khi giết Thẩm Kế Ân, sẽ đem chúng ta xử lý hết.”

Có tiếng nói truyền đến của bảo vệ. Dù góc chết của camera nhưngbban nãy lửa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.