Đêm, Tông Thịnh không về nhà, cũng không có chút tin tức nào. Tôi ngồi trên giường, không thể nào chợp mắt. ở tầng dưới, Ngưu Lực Phàm mở TV, có lẽ anh ấy cũng không ngủ được.
Tôi lo lắng cho Tông Thịnh vô cùng, anh không quay về khiến nỗi lo tăng lên gấp bội.
Đến gần sáng, tôi thiếp đi vì quá mỏi mệt.
Lúc tôi tỉnh lại thì anh đã ngủ mê mệt bên cạnh tôi. Có lẽ, anh cũng rất mệt, hơi thở nặng nề, trên người có vài vết thương nhưng đã kéo vảy, có vẻ không nghiêm trọng.
Tôi nằm trên giường lặng lẽ nhìn anh, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Có lẽ không ai hiểu được vì sao tôi lại khóc khi anh đang nằm ở đây như vậy. Tôi nhẹ nhàng ho 6n lên má anh, anh mở mắt nhìn tôi, tôi thì thầm: “Ngủ tiếp đi.”
Anh lại nhắm mắt lại. Đây là sự tin tưởng giữa chúng tôi, và chỉ tôi mới có thể khiến anh ấy thể hiện một góc con người anh như vậy.
Thấy Tông Thịnh đã trở lại, tảng đá đè nặng trong lòng tôi rốt cuộc đã được gỡ xuống.
Tôi xuống nhà, vốn nghĩ Ngưu Lực Phàm đã thức cả đêm chắc cũng đang ngủ, nhưng không ngờ anh ta đã dậy, mà còn đang tiếp khách trong phòng khách.
Ngưu Tiên sinh ngồi trên ghế, trước mặt còn có vài chiếc túi ni lông, có vẻ ông ấy mua bữa sáng mang tới đây.
Thấy tôi, ông ta cười: “Tông Ưu Tuyền, cô dậy sớm thật.”
Ngưu Lực Phàm ngáp dài nói: “Cô ấy dậy sớm thật, thôi, tôi đi ngủ đây. Ngủ một chút rồi dậy nói chuyện sau vậy.”
Hóa ra Ngưu Lực Phàm đã thức cả đêm. Tôi cười với Ngưu tiên sinh: “Ngưu tiên sinh tới sớm thế. Ông thức cả đêm sao?” Nhìn ông ta, tôi cũng đoán được vài phần. Quầng thâm dưới mắt ông ấy nhìn còn thảm hơn cả Ngưu Lực Phàm, sắc mặt ảm đạm như đã hai ngày không rửa mặt.
Ông ta không đáp, rõ ràng là tôi đã đoán đúng. “Ăn sáng, ăn sáng. Ba người sống ở đây sao? Còn ai nữa không?” Ông hỏi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ấy: “Chẳng lẽ Ngưu tiên sinh cũng muốn tới đây ở sao?”
Ông ta im lặng một lúc, lấy điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, nhìn vào bụng tôi rồi lại bỏ điếu thuốc đi. Một lúc sau, ông ấy nói:
“Ta không thể so sánh với đám trẻ mấy người được. Chúng ta đều phải lo lắng cho tương lai. Ta chỉ có một mình, với một đệ tử, và thậm chí không có con. Ta không thể làm được. Quên đi, thời gian sẽ làm việc của nó. Gã sẽ phải ra đi sau rằm tháng bảy, nếu không, thì sẽ có nhiều chuyện xảy ra, sẽ có nhiều hồn ma tới tìm gã, chỉ cần chúng ta xoay xở qua ngày đó thì… ta…ta …”
Nhìn mặt ông ta, tôi biết ông định nói gì: “Vẫn quyết tâm rời đi, làm người đào ngũ sao?”
Sắc mặt Ngưu tiên sinh có chút thay đổi, ông nói: “Gì mà đào ngũ, đừng nói bậy bạ. Ta gặp phải xui xẻo gì mà bị kéo vào mấy cái này. Lão Bắc hả, lúc gặp chuyện đó… ta…”
Tông Thịnh từ trên lầu nói vọng xuống: “Ưu Tuyền, Ngưu tiên sinh có quyền lựa chọn con đường của mình. Không nhất thiết phải ra mặt đâu. Đời là thế.”
Ngưu tiên sinh cười ngượng nghịu.
Tông Thịnh đứng sau tôi và nhìn ông ấy:“ Vậy thì ông đang làm gì ở đây? Vì ông không chọn giúp chúng tôi. “
“Ta không nói không giúp!”
Ngưu tiên sinh vội thanh minh. Ông đặt lên bàn một chiếc hộp mà nãy giờ vẫn giữ khư khư bên mình, rồi nói: “Nhìn đây. Cái này tôi lấy được từ một gia đình kia, do người nhà đó không biết giá trị nên tôi mới mua được. Nói chung có nhiều thứ, nhưng chỉ có một thứ là tốt nhất. Bát Bảo Lung Linh Trục. Bảo bối này sẽ nhốt mọi thứ ở trong này, chỉ cần nó không bị đập vỡ, thì thứ ở bên trong sẽ không thoát ra ngoài được, thấy sao nào?”
Tông Thịnh có vẻ có chút quan tâm. Anh mặc đồ ngủ ngồi trên thành ghế cạnh tôi, vươn tay cầm lấy chiếc hộp, cẩn thận lấy ra chiếc hộp nhỏ bên trong. Chiếc hộp trông giống như một chiếc hộp kim loại nhỏ, và không có gì lạ. Có rất nhiều hoa văn khó hiểu trên đó, và rất đẹp. Ngay cả khi chúng ta không biết nó là một vũ khí có phép thuật, thì dùng nó như vậy trang trí bình thường thì cũng rất đẹp, và tôi nghĩ là sẽ bán được giá cao. Một người phụ nữ bình thường như tôi chỉ có thể nghĩ vậy khi nhìn thấy nó.
Ngưu tiên sinh nói: “Tôi mua nó mất 18.000 tệ đó, nếu giờ không được giá tôi sẽ đưa cho…”
Tông Thịnh ném cái hộp lại trên bàn: “Thì cầm lại đi, rồi mua vé trốn đi đâu thì trốn. Nhớ kỹ, Thẩm Kế Ân không còn là một hành thi, phải dựa vào đạo pháp để duy trì nữa, mà giờ gã là một hồn ma, một hồn ma đã mang trên tay sinh mạng của nhiều người. tôi không dám chắc khoảng cách nào là an toàn, ông có thể bắt chước mẹ gã, đi ra nước ngoài đi. Nhưng phải cẩn thận, đảm bảo là không đem theo gã ra nước ngoài cùng.”
Lão Ngưu(*) thất sắc, đương nhiên hiểu rõ giọng điệu khó chịu của Tông Thịnh, vội cười: “thực ra tôi mua hết 8.000. Tôi biết là mọi người không bỏ lỡ cái này đc đâu. 8.000 đủ để cho thầy trò tôi sống ở ngoài thêm một tháng, còn hơn một tháng nữa mới qua rằm tháng bảy, haizzz.”
“Thì ông giữ cái này đi. Nói thật, Ngưu tiên sinh mà thiếu gì khoản này… cho dù là 80.000 đi nữa…”
Lão Ngưu sắc mặt càng thêm xấu: “Ừm, giá cả dễ thương lượng, cũng dễ thương lượng...”
Tôi cũng ngẩn người: “Ngưu tiên sinh, đâu phải chúng tôi kéo ông vào chuyện này, cũng đâu phải chúng tôi chưa từng giúp ông? Có cần đếm coi mấy lần rồi không? Thật chứ, Tông Thịnh nhà tôi lại còn đẹp trai vậy nữa, giá trị ngoại hình rất cao nha. “
Lão Ngưu trừng mắt nhìn tôi, sau đó tức giận nói: “Cái triện kia, lần trước đó, có đưa tiền đâu. Cái đó ít nhất cũng 80.000 nhân dân tệ. “
“Do ông thua tôi mà.” Tông Thịnh nói.
Tôi nhớ lần đó, khi Tông Thịnh quay lại thì bị thương, bọn họ chỉ ngắn gọn bảo là đánh nhau với lão Ngưu thử sức gì đó.
Lão Ngưu vẻ mặt xấu hổ, cau mày nhìn cái hộp nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi! Ta tiễn ngươi đi! Nhưng ta sẽ nói chuyện này trước, Tông Thịnh,… nếu ta chết thì phải lo cho đồ đệ của ta. Mạng ta giao cho cậu.”
Tông Thịnh nhếch môi, với lấy chiếc hộp nhỏ và nghịch nó trong tay.
Thứ quan trọng với lão Ngưu thì cũng chỉ là thứ bình thường trong tay anh. Nghe Tông Thịnh nói tiếp:
“Ý ông là, mạng ông chỉ đáng 80.000 nhỉ? Tôi nhận việc này. Nếu tin tôi thì ở lại xem, còn không thì mua vé đi trốn đi.”
“Haizzz.” Lão Ngưu thở dài. “KHông phải là tin hay không, mà ta phải nghĩ cho bản thân mình chứ.”
Lão Ngưu rời đi, Tông Thịnh cầm chiếc hộp đi lên lầu.
Tôi ngồi trước mấy bồn cây, ăn sáng rồi phơi nắng. Tôi nghĩ về Ngưu tiên sinh.
Thực ra, ông ấy không làm gì sai cả.
Trước đây trên mạng có đưa tin về việc có một đứa trẻ đi chơi cùng các bạn trong lớp bên bờ sông, sau đó có hai bạn nhỏ rơi xuống nước. Bố của đứa trẻ ở gần đó, lại cứu con mình trước trong khi bạn nó gần mình hơn.
Nhưng, ông ta đã không cứu đứa bé kia trước mà cứu con mình. Sau khi cứu con mình xong mới quay sang vớt đứa bé kia, nhưng nó đã chết. Sau đó, ông ta bị dư luận lên án.
Khi báo đài đến phỏng vấn anh ấy, anh ấy nói, tôi chấp nhận sự lên án của mọi người, nhưng anh ấy không làm gì sai. Nếu sự việc xảy ra lần nữa, anh ấy cũng sẽ cứu con trai mình trước.
Tương tự như Ngưu tiên sinh lúc này. Chúng ta không phải đang đóng phim dài tập, nên không thể để mọi người cứ đổ hết mọi thứ lên đầu mình. Ai cũng có sở thích và ý tưởng khác nhau, và vì cuộc sống của chính mình, ông ta có quyền lựa chọn trốn chạy.
Buổi chiều, hai người kia sau cùng cũng lai tỉnh. Tôi dọn bàn ăn cho bọn họ, rồi ngồi nhìn chằm chằm.
Tông Thịnh không nói gì về chuyện đêm qua, có lẽ không muốn để Ngưu Lực Phàm biết chuyện gì đã xảy ra cho THẩm Hàm. Dù gì, bọn họ cũng từng bên nhau.
Sau bữa tối, hai người đàn ông ngồi trên ghế, xoay chiếc hộp nhỏ trong tay. Ngưu Lực Phàm nhìn cái hộp rồi hỏi: “Thứ này thật sự để lại vậy sao? Không phải lão Ngưu định dùng để lừa tiền từ cậu sao?”
Chiếc hộp nhỏ có đường kính khoảng 5 cm, hình bát giác. Hoa văn trên hộp kim loại dường như bao quanh trung tâm.
Tông Thịnh nhận lấy cái hộp, dùng móng tay rạch lên tay rồi nhỏ một giọt máu vào giữa chiếc hộp nhỏ. Sau hai giây, phần trên của hộp thực sự quay chậm. Tôi cũng để trái cây trong tay xuống, đến trước chiếc hộp nhỏ, ngạc nhiên hỏi: “Nó quay thật đấy. Nó quay như thế nào? Có động cơ bên trong đó sao?”
(*) Lão Ngưu --- đoạn này, có luc là lão Ngưu, có lúc là Ngưu tiên sinh, do cách mọi người nhìn nhận về ông ta cũng dần trở nên gần gũi hơn, cũng có chut đồng tình va cũng không đồng tình nữa, nên tùy chỗ mà là Lão Ngưu hay là Ngưu tiên sinh nha.