Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 789: Chương 789: Phiên ngoại thứ ba




Thời gian đã đã khuya, nhìn hai thầy trò Ngưu tiên sinh còn bận rộn, tôi đứng một góc gọi điện cho Tiểu Lục, không biết anh ta còn thức không, hy vọng là anh ấy đồng ý tới đón tôi.

Nhìn bọn họ dọn xuống rất nhiều thứ, tới cả một cái chậu sắt lớn cũng có. Ngã tư đường này khá vắng, chẳng có xe cộ, hơn nữa đường thẳng nên nếu có xe chạy qua thì cũng thấy được chúng tôi đag đốt lửa, cũng khá an toàn.

Tôi đang nhìn ngó thì Tiểu Lục bắt máy: “Tiểu Lục, là Tông Ưu Tuyền.”

“Ừ, Ưu Tuyền đang ở đâu? Ăn xong chưa tôi tới đón.”

“Dạ, tôi đang ở khách sạn Bắc Tử Kinh.” Đứng ở đây tôi có thể nhìn thấy khách sạn đó, có lẽ, lúc Tiểu Lục lái xe tới cũng vừa lúc chúng tôi xong việc.

“Được, giờ tôi đi. Nhớ đứng cùng bạn bè, đừng ở một mình. Chốc nữa tôi tới sẽ gọi.”

“Được.” Tôi đáp. Ngắt máy, tôi bỗng cảm thấy ngón tay như bị cái gì lướt qua, xoay người nhìn lại, có lẽ cành cây bên cạnh rồi. Tôi nhìn lại, hai người giấy dưới đất không có gì lạ, nhưng hình như vị trí có gì thay đổi.

Tôi cau mày, bất quá cũng không phải chuyện lớn, có lẽ là gió thổi, hoặc là nó bị trượt xuống mà thôi. Tôi chưa nghĩ xong thì tiểu đồ đệ đã đi tới ôm hai người giấy sang bên kia.

Chuẩn bị xong cũng gần tới giờ. Ngưu tiên sinh đặt một tấm lót cách chỗ đặt chậu sắt khoảng 1m, bảo tôi: “Lại đây, quỳ.” Tôi đi qua, mới vừa quỳ xuống, ông ta liền nói: “Ngồi quỳ cũng được, ra vẻ thôi, bụng thế kia…”

Tôi cũng không khách khí, ngồi xẹp xuống. Cũng may bọn họ suy xét chu đáo ngay cả cái đệm cũng nhớ rõ mang đến cho tôi. Tư thế này cũng không quá mệt mỏi.

Người đồ đệ đang đứng bên kia, đặt lư hương xuống rồi cúi người đưa bật lửa cho tôi. Ngay lúc này, cậu ta cứng cả người lại, thật sự là cứng người, vì lúc tôi đưa tay nhận bật lửa thì cậu ta không có buông ra.

Vài giây sau, Ngưu tiên sinh để ý tới thì la to “Gì vậy?”

Cậu ta lật đật buông tay ra, nhưng biểu tình rõ ràng không ổn. “Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì.” Cậu ta nói như vậy, nhưng biểu tình trên mặt lại rõ ràng nói là có việc. truyện kiếm hiệp hay

“Không có việc thì đừng có thất thần, thời gian sắp tới rồi. Đốt lửa dâng hương đi. Ưu Tuyền, đưa tờ giấy kia đây.”

Tôi đưa qua, đồng thời nhận lấy bật lửa. Tôi đã nhìn cách điểm hương của TônG Thịnh, cũng bắt chước theo. Quả nhiên, tất cả phải có bí quyết, độ cao, góc độ, tư thế đặt bó nhang, đều phải chú ý.

Châm nhang xong, Ngưu tiên sinh giúp tôi nói chuyện, nhờ âm sai giúp đỡ, chuyển đồ cho người chủ tờ giấy kia. Nguyên bảo trong chậu đốt thật sự lớn, lửa bạt tới, tôi vội quay mặt đi.

Tiểu đồ đệ liền ở phía sau tôi, thấp giọng nói: “Yên tâm, không cháy tới chỗ chị đâu, chỉ là nóng một chút thôi!”

Cuối tháng năm, trời nửa đêm se lạnh. Khí nóng ập tới tôi vẫn còn chịu đựng được.

Nhưng, tiểu đồ đệ kia lại thì thầm: “tiếp tới là hai người giấy.”

“Ừ.”

“Mà ban nãy cậu sao vậy?”

Cậu ta chần chừ rồi đáp: “Trên người giấy có vết máu.”

Tim tôi đập thình thịch. Cậu ta nói có vết máu, quả thật ban nãy tôi không để ý. Nhưng mà, đúng là trên đầu ngón tay tôi có vết trầy chảy ít máu. Máu trên người giấy không phải của tôi chứ?

Tôi cắn môi, lỡ đúng thì sao? Nghĩ xem nào, người viết chữ cho tôi nói là người đó đang chăm sóc cho Tông Thịnh. Nếu đốt người giấy này qua, Tông Thịnh cũng nhìn thấy. Nếu như, thấy đó là một người giấy giống y hệt tôi thì sao? Tông Thịnh liệu có nhận ra là tôi đang cố gắng liên lạc với anh không?

“Này, tôi hỏi cậu, nếu như, nếu nha, người giấy dính máu của tôi, vậy có phải là sang tới bên kia sẽ thành ra người giống hệt tôi sao?”

“Ừ! Máu chị sao? Thảm rồi! Đã nói là đừng để dính máu hay nước mắt gì mà!”

“Đừng có vẽ mắt cho rồng nữa. chỉ là một chút máu thôi mà, đâu phải trên mắt nó đâu, mà với lại, giống tôi thì sao? Đốt qua đó, không chừng là chồng tôi nhận thấy thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.