Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 281: Chương 281: Rắc rối






Tôi vội kéo Tông Thịnh rời đi.

Phía bên toà nhà Linh Linh cũng không phải là chỗ để nói chuyện, người tới người lui đông đúc, không biết có đụng tới mấy cái thi thể treo lủng lẳng trên cây không nữa. Nhưng dù có đụng trúng thì bọn họ cũng không nhìn thấy.

Tôi kéo Tông Thịnh đi tới chỗ khu vực buôn bán sầm uất cách đó không xa, không quá đông đúc nhưng đủ để mọi người không để tâm tới người bên canhh đang nói cái gì.

Tôi kể lại những gì Lan Lan vừa nói với tôi cho Tông Thịnh nghe. Nghe xong, anh trầm mặc, kéo tay tôi tiếp tục đi tới phía trước.

“Nếu Ngưu Lực Phàm đã phản bội chúng ta thì nhất cử nhất động của chúng ta bên này đều đã bị Thẩm Kế Ân biết cả rồi.

Nếu anh mà là Thẩm Kế Ân thì lúc này sẽ nghĩ cách để ngăn chặn việc trùng kiến toà nhà Linh Linh.

Ví dụ như khiến cho phát sinh án mạng ở toà nhà Linh Linh, chuyện này hoàn toàn có thể kéo dài ba bốn tháng.

nếu Ngưu Lực Phàm không có phản bội chúng ta, như vậy Thẩm Hàm rốt cuộc có biết hay không sự tình ở khách sạn, việc này liền khó nói. Cô ta sẽ đem chuyện của chúng ta bên này bằng cách nào đó nói cho Thẩm Kế Ân biết. Cái này cũng khó nói.”

Anh dừng bước chân nhìn tôi: “kêu Ngưu Lực Phàm dùng mỹ nam kế đi, hẹn Thẩm Hàm ra hỏi thăm mọi việc xem sao, anh sẽ có cách biết được Thẩm Hàm có phải nằm vùng bên chúng ta do Thẩm Kế Ân sắp xếp không.”

Tôi vốn định nói là ý hay, nhưng lời đến kiệng lji không nói nổi. “Thôi bỏ đi, kêu anh làm mỹ nam kế coi bộ hiệu quả hơn Ngưu Lực Phàm!”

Ở ven đường có một cô gái hó trang thành một cái sandwich đưa tờ rơi cho Tông Thịnh: “Anh trai à, đưa bạn gái qua chỗ em ăn sandwich đi, ngon lắm, hôm nay đảm bảo cưa gái thành công!”

Tô g Thịnh nhìn tờ rơi rồi đi lên lầu.

Chúng tôi đi lên một cầu thang nhỏ hẹp màu hồng nhạt. Tôi nói: “Trời, thật không nghĩ tới anh lại đưa em đi ăn cái này.”

“Có ăn thì ăn nhanh đi. Ăn xong về nhà ngủ. Đêm nay chúng ta sẽ phải đi qua toà nhà Linh Linh nữa. Em cũng phải đi cùng.”

Tuy tôi không hiểu tại sao lại an bài như vâhy nhưng tôi vẫn làm theo. Nếu không, để tôi lại ở nhà một mình tôi còn sợ hơn.

Trên lầu là một quán ăn gia đình rất nhỏ, cũng màu hồng nhạt. Màu hồng nhạt này khiến tôi không thoải mái. Có lẽ là do cảm giác cá nhân, tôi thích màu xanh hay tím hoen màu này.

Có lẽ quán hôm nay có sự kiện, trong quán khá đông người, các bàn đều kín người.

Bất quá theo như tính Tông Thịnh mà tôi viết, anh sẽ không nói tiếng nào về việc đổi quán khác. Anh theo Lão Bắc nhiều năm rồi nên cũng không quá đòi hỏi.

Tôi đi đến bên một chiếc bàn có thể ngồi sáu người nhưng mới chỉ có một người ngồi, miem cười hỏi:

“Bạn ơi, chúng tôi có thể ngồi cùng không!?”

Rõ ràng trong tiệm cũng có nhiều bàn ngồi ghép như vậy.

Cô gái kia ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, Tông Thịnh đột nhiên hất tay tôi, xoay người liền xuống lầu.

Tôi nhìn anh. Nhìn lại cô gái kia. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, sao anh lại vậy chứ?! Không thích ngồi chung cũng đâu cần hất tay bỏ đi vậy.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tiểu thư. Tông Thịnh, chờ em!”

Tôi vội đuổi theo, thang bé mà người lên xuống lại tấp nập, tôi vội vã:

“Tông Thịnh, Tông Thịnh, thực xin lỗi.”

Khi tôi đuổi kịp thì Tông Thịnh đã đi về gần tới toà nhà Linh Linh.

Tôi phải chạy theo nên lúc lên xe tôi thởnphif phò, cầm chai nước lên uống.

“Anh, anh, anh làm gì mà đi nhanh vậy?!”

Tôi nói đứt quãng vì thở phì phò.

Tông Thịnh không trả lời, khuôn mặt nặng và lạnh như băng.

Tôi nghiêng đầu, nhìn Tông Thịnh, lựa chọn không nói lời nào.

Lúc này nếu nói chuyện, không chừng anh còn trở mặt đó.

Bất quá, ngồi trên xe tôi vẫn miên man nghĩ, tại sao Tông Thịnh lại không nghe tôi nói mà đi thẳng như vậy.

Theo dáng vẻ của anh, hẳn là không phải bỏ đi vì không muốn ghép bàn mà là vì cô gái kia.

Chẳng kẽ, anh và cô ta từng có quan hệ gì?!

Nhưng lúc trước anh từng nói với tôi là anh không có bạn gái!

Những thời điểm như thế này tôi cũng không dám hỏi anh gì, sợ anh sẽ trở mặt.

Trầm mặc tới thẳng nhà, trầm mặc nấu mì sợi, trầm mặc ăn, sau đó ngủ trưa.

Bất quá chỉ có tôi ngủ trưa. Anh chỉ quấn khắn ngồi thiền bên cửa sổ.

Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ quấn khăn lông, an tĩnh tới mức không cảm nhận được hô hấp của anh.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.