Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 302: Chương 302: Sự Trả Thù Của Ưu Tuyền




“Còn có khả năng.” Tôi thấp giọng nói thầm, Tiểu Mễ lại vỗ vỗ tôi: “Em nói cái gì?”

“Không, không có gì.”

“Em nói tiểu lão bản có thể coi trọng người lớn tuổi hơn không nhỉ?”

“Ha hả.” Tôi cũng có thể cười trừ.

Đêm đó tôi không ngủ được, tôi gọi điện cho ba mẹ, báo tin tôi vẫn ổn, hiện đang thực tập. Ba mẹ vẫn dặn dò tôi, không nên lấy trứng chọi đá. 8 vạn đồng đó ba mẹ tôi vẫn có cách dùng, đừng để mình bị ủy khuất.

Cup máy, tôi nhìn sang Tiểu Mễ đang đắp mặt nạ, nói là mai phải dùng khuôn mặt xinh đẹp nhất để gặp tiểu lão bản.

Tôi nằm trên giường ôm chăn, tay nắm chặt điện thoại, trong lòng thầm nghĩ cứ diễn kịch liên tục thế này, Tông Thịnh và đối thủ diễn tới mức tôi thật sự không kịp trở tay. Tôi cũng có thể khiến cho anh trở tay một lần không kịp, dù sao cũng chỉ là diễn kịch, đúng không? Tôi nở nụ cười, bắt đầu muốn trả thù một lần tà ác coi sao.

Sáng hôm sau, bộ phận kinh doanh ăn mặc chỉn chu, cả giám đốc cũng phải đeo cà vạt đặc biệt.

Tiểu mễ trang điểm kỹ càng, đi giày cao gót hoàn toàn khác so với ngày thường, bình thường giày chỉ tầm ba cm, giờ thì hẳn mười phân.

Nhưng là cô ta sơ suất, Tông Thịnh đại khái 1m8 mấy, ở miền Nam được coi là rất cao. Tiểu Mễ lại là người phương Bắc, cao hơn 1m7, thêm đôi giày này vào thì tôi chỉ đứng đến vai cô ấy, và… cô ấy có vẻ cao hơn Tông Thịnh một chút.

Hơn 10 giờ, Tông Thịnh bọn họ rốt cuộc tới. Vốn dĩ cho rằng sẽ kéo cả đoàn hai ba chiếc xe, đem toàn bộ người trong tổ kéo qua nhưng hóa ra chỉ có hai ba người.

Khi Tông Thịnh đi vào bộ phận kinh doanh, Tiểu Mễ vội đứng lên mỉm cười. Hôm nay anh mặc một bộ đồ bình thường, mang giày bằng, lại mặc áo gió, đi sau chính là Ngưu Lực Phàm. Nhìn một cái là biết không phải tới thị sát mà là đi xử lý sự tình, Ngưu Lực Phàm không phải nói anh rất bận sẽ không tự mình lại đây sao? Làm sao lại tới nữa? Chẳng lẽ là không bỏ rơi tôi được, tìm cơ hội đến xem tôi, thị sát chính là lấy cớ. Bất quá lại có cả Thẩm Hàm kia đi theo phía sau là chuyện như thế nào? Bọn họ sao lại mang theo bà cô kia qua vậy? Kế hoạch tôi đã lập hôm qua làm sao diễn nữa?

Tôi đang do dự thì Tiểu Mễ đã đem một chén nước tới. Này là tự chịu chết rồi. nha đầu thẩm Hàm kia, tuổi còn nhỏ, nhưng tuyệt đối không dễ chọc.

Tông Thịnh cùng giám đốc nói nói mấy câu, Tiểu mễ liền bưng nước qua nói: “Tông tiên sinh, uống nước.”

Quả nhiên không ngoài tôi dự đoán, Thẩm Hàm nhận nước rồi nói: “Ta khát nước. Ta uống.”

Tiểu mễ trên mặt có điểm không nhịn được, bất quá vẫn cười, Thẩm Hàm lại không buông tha: “Có vài người a, chính là như vậy, làm tốt vị trí của mình thì tốt rồi, một hai phải tự dâng tới, này không phải là vứt bỏ mặt mũi sao?”

Tiểu Mễ không làm rõ được thân phận Thẩm Hàm nên cũng không dám nói chuyện. Có lẽ do bị tôi nói làm cho cô ta nghĩ Thẩm Hàm là bạn gái của Tông Thịnh, là lão bản nương tương lai, cho nên chưa đào xong góc tường thì không thể nhắm vào lão bản nương, nếu không việc cũng chẳng còn.

Thẩm Hàm lại quá mức, nhìn thấy tôi đứng đằng sau thì nói: “Phải học theo Tông Ưu Tuyền người ta đây này, tự biết rõ thân phận địa vị của mình, nên tiến thì tiến, nên lùi thì lùi.”

Tôi đứng im không nói tiếng nào mà cũng bị dính đạn. Tôi đang do dự xem có tiến hành kế hoạch tối qua không, thì cô nàng đã cho tôi cái cớ rồi. Tôi cũng không lãng phí, làm trò phải làm trước mặt nhiều người, vậy nên tôi bật khóc, khóc lóc thảm thiết và nói:

“Tông Thịnh, nhà tôi thiếu anh tám vạn tệ, anh đừng đòi được không? Nhà tôi nghèo lắm, tám vạn với anh chỉ bằng tiền tiêu vặt của anh thôi mà? Anh giúp được thì giúp, buông tha cho nhà tôi đi.”

Tiểu Mễ sững người kinh sợ, Thẩm Hàm nhìn Tông Thịnh, thấp giọng nói: “Các ngươi thật chia tay?”

Tôi tiếp tục nói: “Tông Thịnh, anh cũng đừng nhỏ mọn như vậy. Tôi biết nhà các người là nhà giàu mới nổi, thế hệ trước thích trữ tiền, nhưng anh đâu cần phải để ý chút tiền đó. Nhà tôi hiện tại thật sự khó khăn, thật sự không đào đâu ra được khoản tiền đó.”

Ngưu Lực Phàm vỗ vỗ Tông Thịnh, cũng nói: “Cậu thật sự đòi tiền em ấy á? Tiền cậu trả cho tôi, sảng khoái hào phóng thế cơ mà, sao lại nhỏ mọn với con gái như vậy?”

Tiễu Mễ lùi về cạnh tôi thì thầm hỏi: “Hai người là sao thế?”

“Tiểu Mễ, em là bạn gái cũ của tiểu lão bản đó, chỉ là chúng tôi đã chia tay, giờ anh ấy đòi em tiền trước cho em đi học, còn tiền đi ăn cơm hẹn hò nữa.

Cái gì anh ta cũng ghi lại vào sổ tay, một bữa cơm anh ta cũng ghi lại, em ăn ít hơn hay nhiều hơn so với anh ta, tiền cơm của em ăn là bao nhiêu.

Còn nữa, đến cả tiền ăn đó cũng đòi. Lúc trước, lái xe chở em về nhà, tiền xăng dầu cũng tính.”

Tôi có thể thấy mặt Tông Thịnh càng lúc càng sạm lại, nhưng lại không nói được tôi cái gì, vì chúng tôi đã chia tay mà. Dám nói ngược lại, vậy thì sẽ hủy hết những gì đã chuẩn bị bữa giờ.

Ngưu Lực Phàm nhìn Tông Thịnh, vẻ mặt không thể tin được: “Huynh đệ, cậu thật sự không đúng rồi. Cậu sao lại… keo kiệt tới vậy? Người như cậu thì ai dám ở bên cậu đây?”

Tôi còn chưa hài lòng, càng làm cho trầm trọng hơn: “Còn nữa, anh ta còn tính toán hơn, tôi làm vỡ một ly nước tính sáu đồng, một cái đĩa 26 tệ năm hào, còn lúc giặt đồ làm phai màu áo quần, bộ đồ mua hết 110 tệ, cũng tính. Còn bảo chia tay thì không để cho ai lấy mất một phân tài sản của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.