Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 296: Chương 296: Tất cả đều là diễn trò 2




Nhưng sau khi đi vài bước, tôi lại cứng người dừng bước. Trong lòng từ tức giận chuyển sang bi thương.

Tôi thật sự phải ra đi.

Căn nhà này, từ lúc bắt đầu trang hoàng tới sau này tôi và Tông Thịnh cùng nhau ngủ trên một giường, rồi lại cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau lăn giường. Nhưng hiện tại liền như vậy rời đi, còn có nữ nhân khác thay thế tôi. Có phải ả cũng sẽ cùng lăn giường với Tông Thịnh trên chiếc giường đó không?

Tôi càng nghĩ càng không chịu nổi, vừa lúc đó nghe thấy tiếng huýt sáo sau lưng. Quay đầu nhìn lại tôi thấy Tông Thịnh đang đứng trên ban công nhìn tôi cười.

Tên kia thật sự là đang cười, cười sáng lạn luôn! Nghĩ tới hiện tại trong bếp có gái nấu cơm cho hắn, mà hắn còn đứng trên balcon cười với tôi! Tôi nắm tay thành nắm đấm quơ trước mặt. Tuy là quơ thế thôi, nhưng vẻ mặt tôi vô cùng phẫn nộ.

Anh vẫn cứ cười, dựa thân trên vào lan can balcon mà nhìn tôi.

Tôi thầm nhủ: “Bộ tưởng mình là Juliete à? Hừ! Tôi không thể để cho bị coi thường, cho dù phải đi, thì tôi cũng phải đi theo kiểu là tôi bỏ nhá!” Nên tôi xoay người không buồn nhìn tới nữa, phất tay, đi ra ngoài.

Đi ra tiểu khu, tôi nhỏ giọng nói: “Hừ! Lão nương hiện tại không cần ngươi! Động tác thật đúng là mau, khó trách tối hôm qua lại ra sức tới vậy.”

Nhìn xem hai bên trái phải, không có xe. Tôi muốn đi đâu đây? Ngày đó buổi tối chính là loại tình huống này, tôi mới rớt vào hố của Tô Nữu Nữu đi. Theo lời Ngưu Lực Phàm nói, Nữu Nữu đã bị bọn họ đưa đi siêu độ. Đứa bé cũng rất đáng thương, cũng không biết bé hiện tại thế nào.

Tôi đêm nay phải làm sao bây giờ đây? Tôi do dự rồi nghĩ tới Ngưu Lực Phàm, cũng không biết hắn hiện tại thế nào. Thẩm Kế Ân đã tự động xuất hiện, hắn hẳn là không cần đi thi triển mỹ nam kế đi.

Đứng ở trạm xe bus tôi gọi cho Ngưu Lực Phàm, không nghĩ tới Ngưu Lực Phàm nói: “Anh hiện tại đang hoàn thành nhiệm vụ Tông Thịnh giao cho anh, mỹ nam kế đó. Em đừng có tới phá. Anh cúp máy đây. Không có xe đi lại thì tự bắt taxi đi.”

Hắn liền như vậy cúp máy. Tôi nhìn di động, mắng thầm, thật đúng là đồ vô nhân tính.

Ngưu Lực Phàm coi trọng Thẩm Hàm người có mắt đều có thể nhìn ra. Hiện tại tôi còn có một mình, biết đi đâu bây giờ?

Nghĩ tới lúc trước tôi cũng là một người ở chỗ này, chờ xe, rồi sau đó Tông Thịnh đi đến tận ba cây cầu bắt taxi cho tôi. Hiện tại, người ta muốn chiếu cố nữ nhân khác, tôi cũng chỉ có thể tự mình đi ra ngoài bắt xe thôi.

Vẫy vẫy tay, đã thế thì đi thôi. Tôi đâu phải là đại tiểu thư, không cần nổi giận.

Vừa ngân nga hát, vừa đi ra ngoài, không biết giờ mà chạy về nhà có tốn nhiều tiền không nữa. Với cả, không biết tôi có còn đủ tiền để trả tiền xe không? Từ khi theo Tông Thịnh, anh luôn nhét tiền trong túi tôi, không nói gì đâu, mà chỉ cứ yên lặng làm hành động đó, thói quen đó, khiến tôi có cảm giác an toàn.

(ôi cuộc đời, sao không có ai lặng yên làm hành_động đó, thói_quen đó cho Mèo nhỉ?!?!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.