Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 454: Chương 454: Thẩm hàm mất tích 2




Tôi còn suy nghĩ tối nay về không biết có bị đòi hỏi gì không. Nhưng ai ngờ, buổi tối về đến nhà đã thấy Ngưu Lực Phàm đang ngồi chờ.

Hắn kể lại đã đưa hai ông chú họ tới tiểu khu Tây Uyển làm thủ tục chuyển nhượng nhà. Hai người đó, có một người là chủ của chiếc túi pháp khí kia, lẽ ra ông ta có được căn hộ đó, nhưng người kia thì cũng đi theo nâng kim quan nên cũng đòi tiền. Hai người vì chuyện phân chia tiền bạc mà còn đánh nhau.

Hắn còn kể, hắn cũng đi tìm ba mình nhưng không tìm thấy, không biết ba hắn đã đi đâu.

Bữa tối hôm đó do hắn mua về, ăn xong hắn còn uống vài ly với Tông Thịnh, nói là đêm đó do hắn cố chấp nên hại chúng tôi suýt mất mạng.

Tông Thịnh cũng nói vài lời. Tôi cũng nói: “Ngưu Lực Phàm, sao dạo gần đây không thấy Thẩm Hàm vậy?”

“Cô ấy…”

“Cô bé không có ba mẹ bên cạnh, người thân duy nhất chỉ có anh trai mà lại đang mất tích, có người chú cũng không quan tâm cô bé, khách sạn nơi cô bé ở thì bị đình chỉ kinh doanh, giờ là người không có nhà, cô bé biết đi đâu? M e o M u pKhông phải anh quên người ta luôn rồi chứ?”

Ngưu Lực Phàm uống một ngụm rượu mới nói: “Không biết. Ngày đó sau khi chúng tôi cãi nhau, cô ta một hai đòi giữ lại đứa bé. Một cô gái mười chín tuổi, bản thân cô ấy vẫn còn là một đứa nhỏ. Thằng nhãiTông Thịnh này còn đứng bên cạnh lải nhải cái gì mà phá thai tạo nghiệp, nói cho cô ấy sợ nên càng thêm không dám đi làm phẫu thuật. Tông Thịnh, cậu nói đi, một năm bệnh viện làm bao nhiêu ca phẫu thuật, có ai bị gì đâu. Giờ thì… haizzz… nếu Thẩm Hàm thật sự sinh đứa nhỏ ra, cô ấy chịu cưới tôi thì tôi cũng nhận ngay, nhưng, với tính cách của cô ấy thì ai biết được có chịu cưới tôi không?”

Tôi vỗ vai hắn: “Thôi, không cần nghĩ xa tới vậy. Thẩm Hàm đâu? Dù sao, cũng phải biết xem cô ấy đang ở đâu chứ?”

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại hắn, rồi nói” “Thẩm Hàm không thấy đâu? Mấy ngày qua không liên lạc sao? Mang theo đứa bé mất tích mà anh cũng không biết?”

“Anh?” Ngưu Lực Phàm nói không ra lời. Mấy ngày nay, mọi người đều rất bận. Ngưu Lực Phàm cũng vừa mới biết ba ruột mình vậy mà còn sống. Mà chuyện của Thẩm gia, hắn mới là vai chính. Thậm chí còn việc kim quan kia, hắn vô cùng bận bịu. Nếu là cô gái khác, có ba mẹ kề bên thì không tính, đây lại là Thẩm hàm chưa đủ tuổi vị thành niên.

Nhìn vẻ nôn nóng trong mắt Ngưu Lực Phàm, tôi vộinói: “Được rồi, cô bé cũng đã lớn như vậy, hơn nữa lại có tiền, dù xảy ra chuyện gì thì cũng không phải việc khó khăn gì, msi đi tìm cô ấy xem sao.”

Ngưu Lực Phàm đáp lời, Tông Thịnh vẫn luôn im lặng.

Lúc đi ngủ, khi Tông Thịnh tắm xong ra ngoài, tôi nói với anh: “Đứa nhỏ của Thẩm Hàm, em thấy không có thì tốt hơn. Bạn em cũng có người phá thai, cũng không sao mà. Hơn nữa, đứa bé con nhỏ, còn dễ, chờ tới lúc lớn thì rất phiền toái.”

Tông Thịnh lên giường, nói: “Không đề cập tới cô ấy nữa được không?”

“Tông Thịnh, em cảm thấy chuyện này, anh làm sao ấy. Con là con của Ngưu Lực Phàm, có nói cũng là anh ấy nói. Nếu như Thẩm Hàm đem đứa bé mang đi, Ngưu Lực Phàm mất đi hài tử, còn phải cho phí nuôi nấng, hắn sẽ nói là anh làm hại. NếuThẩm Hàm về sau lớn bụng, không nghĩ muốn có con nữa thì sao, cô ta vẫn là đứa trẻ, nhiệt tình được bao lâu, tới chùng đó bụng to đùng, cũng sẽ bảo là tại anh làm hại. Ngày thường anh trầm ổn biết bao, sao chuyện này lại như vậy?”

Tông Thịnh vốn đang đối diện tôi, g a c s a c h. c o mnghe tôi nói xong thì xoay người đưa lưng về phía tôi rồi nằm xuống, không nói một lời.

Tôi cảm giác anh tức giận, chỉ có thể cong môi, nói khẽ: “Không nói thì không nói.”

Lúc này trong lòng tôi chỉ nghĩ tới đứa bé và Thẩm Hàm, nhưng Tông Thịnh đã nghĩ đến nhiều thứ sâu xa hơn tôi nhiều. Lúc này, có lẽ anh đã lên kế hoạch rồi.

Hôm sau tôi về trường, nộp báo cáo thực tập và điền thêm vài bảng biểu nữa. Chủ nhiệm chưa tới, chỉ có lớp trưởng chỉ dẫn chúng tôi điền các thứ. Lớp trưởng cũng hỏi tôi sao không thấy Hạ Lan Lan về trường, thậm chí cũng không liêne lạc được.

Trong lúc tôi đang loay hoay điền bảng biểu thì một bạn học cùng ký túc xá tới ngồi sau lưng, vỗ vai tôi nói: “Nghe các bạn nói Lan Lan đi thực tập ở khách sạn Sa Ân bị ma nhát tới phát điên, có đúng không thế?”

“Chuyện này, bạn ấy, à không biết nữa, bệnh viện không có nói vậy.” tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào.

“Đương nhiên là bệnh viện không nói vậy rồi. Khi đó cậu cũng ở bên cạnh cậu ấy nhỉ, cậu có thấy gì không?”

Tôi nghĩ tới dáng vẻ của Tông Thịnh lúc đó, vội lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ này.

Một lúc lâu sau, cuối cùng tôi cũng hoàn tất mọi thứ. Lớp trưởng gửi thông tin về khóa luận cuối kỳ. Quy củ cũ, không đi học nhưng vẫn phải nộp luận văn vào email của giáo viên trước khi được nghỉ, sau đó thì chờ kết quả thành tích thôi.

Tôi ôm một đống đồ đi ra ngoài trường. Một nam sinh nhỏ gầy chạy theo tôi: “Tông Ưu Tuyền, Tông Ưu Tuyền! Chậm đã!”

Tôi dừng chân xoay người lại, thấy Hầu Tử cùng lớp đang chạy tới. Hầu Tử không phải tên của cậu ta mà chỉ là biệt danh. Cậu ta vốn gầy và nhỏ người nên bị các bạn đặt cho biệt danh đó.

“Hầu tử, có gì không?” tôi cười hỏi.

Cậu ta đứng trước mặt tôi, chiều cao cũng ngang tầm tôi, nên so ra cũng coi như là thấp so với các bạn nam khác, cậu ta gãi đầu, hồi lâu mới ngượng ngùng nói: “Tớ thực tập ở một khách sạn chỗ có suối nước nóng, tớ có phiếu giảm giá. Nếu có thời gian thì cậu ghé sang chơi nhé. M e o m u p Cậu tới xem, tớ làm ở đó tốt lắm, nên quản lý nói sau khi thực tập sẽ giữ tớ lại làm nhân viên chính thức. Nên học kỳ sau tớ sẽ không về trường nữa.”

Cậu ta đưa mấy phiếu giảm giá cho tôi, tôi nhận lấy nói: “Chúc mừng cậu.”

“Vậy, tớ chờ cậu ở khu biệt thự chỗ suối nước nóng.” Nói xong cậu ta chạy đi.

Tôi nhìn mớ phiếu trong thay khẽ cau mày. Tôi chợt nhớ tới những lời khi trươc Dương Thụ nói với tôi. Giờ mới nhớ ra, làm sao trả lại phiếu giảm giá cho Hầu Tử bây giờ?

Vứt đi sao? Không cần chứ, là miễn phí một ngày phòng tiêu chuẩn, trị giá hơn tám trăm tệ đó. Tôi do dự rồi cất phiếu giảm giá vào trong ví.

Về đến nhà thì điện thoại tôi có tin nhắn, Tông Thịnh nói đêm nay không về nhà, anh đi công việc với Ngưu Lực Phàm, tìm bảo địa để dời mộ cho ông hắn. Tôi buông điện thoại, trong lòng buồn bực. Sao cả hai người đều như thể quên mất Thẩm Hàm thế? Cuối cùng là Thẩm Hàm đi đâu? Bọn họ không quan tâm gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.