Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 91: Chương 91: Thầy bói 2




“Cũng chỉ có cách này thôi sao?” Tôi thật kinh ngạac, cách xử lý của ông ta với Tông Thịnh hoàn toàn giống nhau.

“Có thể giải quyết việc này mà còn đòi cách khác sao?” Ông ta không hiểu được tôi, tức giận mà nói.

Tôi vội xua tay, “Không phải ạ, ý tôi là có cách nào mà không cần hại người khác không? Đem tiền đó đi đốt hay gì đó, không ảnh hưởng tới ai cả?”

Ông ta cười ha hả

“Cô đó, đúng là trẻ con không biết chuyện. Những việc như thế này, nếu cô nói tới chuyện phiếm với tôi thì 20 đồng kia coi như trả tiền tôi ngồi tán chuyện với cô mất thời gian của tôi thôi. Còn nếu như là sự thật, cô làm theo lời tôi nói, thì tôi cũng đảm bảo là không có gì xảy ra. Chuyện này mà nhân từ nương tay thì chính là khiến mình đi tìm đường chết. Cô ấy là bạn của cô, nên để cô ấy quyết định, cô không làm chủ thay được. Cô hãy về nói với cô ấy, nếu đây là chuyện thật, làm theo lời tôi dặn. Haizz, đúng là trẻ con mà!”

“Thật sự không có biện pháp khác sao?”

“Có a! Cô đưa tôi đến nhà bọn họ để lập đàn làm pháp sự. Dùng bát tự cô ấy, tra ra nhân quả, làm phép, giúp cô ta trả cho hết nghiệp. Tuy nhiên cũng không phải là hoàn toàn thành công, nếu như không xong thì cô ấy vẫn phải chết, tới chừng đó không những không giúp được mà còn là tự mình đi tìm oán vơ vào người, không biết chừng mất cả mạng. Cô nói đi, chuyện có hại như vậy, chậc chậc, hỏi coi nhà họ cho tôi mười vạn thì tôi mới suy nghĩ, còn không thì bảo cô ấy chờ chết đi.”

Ông ta nói xong, tôi xuội lơ.

“Thật sự không có cách nào đơn giản hơn sao? Đem vàng mã đi hóa vàng cũng không giải quyết được ạ?”

“Cô nghĩ người ta tới tìm các cô chơi thôi sao? Chính là Mệnh của các cô mà tới đó. Có thể nhẹ nhàng giải quyết sao? Hoặc là cô ấy mang tiền ra ngoài, chính là ai nhặt tiền sẽ nhận Mệnh đó, chết thay cô ta! Còn không thì đưa mười vạn đây, tôi sẽ suy nghĩ!” ông ta nói tới đây thì ngượng ngùng cười, “Thôi bỏ đi, tôi không có mạng kiếm tiền lớn vậy đâu. Xem ra cô cũng chỉ nói cho vui thôi, về đi. Mà kỳ quái thật, trên người cô âm khí nặng quá, có bệnh gì không? Cô có nhớ bát tự không? Tôi tính toán cho!”

Tôi do dự một lát rồi nói: “Hay ông tính giúp tôi bát tự người này đi, là một người rất quan trọng với tô.”

Ông ta không nói gì, đưa 2 ngón ta. Tôi hiểu, đưa lại 20 đồng.

Tôi đọc ngày giờ sinh của Tông Thịnh cho ông ta, vốn dĩ là điều mà cả thôn tôi ai cũng biết. Nếu là trước đây, còn lâu toi mới bỏ ra 40 đồng tiền cho mấy thầy bói như vầy, nhưng mà đây là tiền mà bà Tông Thịnh lúc trước bí mật cho tôi, mà tôi cũng chưa từng nói với ai.

Ông ta vẽ vẽ trên một tờ giấy đỏ một lúc lâu rồi nói: “Cô gái, cô nhớ lầm rồi, nếu đây là một người con trai thì hẳn đã chết rồi. bát tự này, sống không quá một tuổi.”

Tôi không biết mình làm sao đi ra khỏi đám đông nơi con hẻm nhỏ, rồi lại lên xe bús, lắc lư xe chạy, trong lòng vẫn nghĩ tới những lời ông ta nói.

Tối hôm qua hình như là tôi đã hiểu lầm Tông Thịnh, hắn xử lý viêc của Lan Lan thật đúng cả tình cả lý. Hắn còn chưa đủ trình độ để thay Lan Lan tìm chết, mà tôi thì lại càng không, chỉ còn cách đó. Tôi không có tư cách bắt hắn mạo hiểm như vậy.

Còn cả chuyện bát tự của hắn. bát tự của một người chết non từ khi một tuổi. Nhưng, hắn không chết, hắn vẫn là một người sống, tôi khẳng định.

Chương sau có màn hay nha cả nhà ơi! Mều phấn khích ghê ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.