Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 597: Chương 597: Tìm Cách Giải Quyết Khó Khăn






Tôi không nói gì, Thẩm hàm cười tủm tỉm nói: “Chị cảm thấy Trần Thần thế nào?”

Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên nhìn cô nàng, gượng cười: “Người đó, hắn…”

“Hắn là sinh viên năm nhất, vốn ở tại khách sạn nhà em, đẹp trai ghê! Hắn cũng biết em đang có bầu, nhưng hắn cũng không để ý. Em biết, em và hắn không có khả năng đi tới kết hôn. Em mới học cấp 3, mà em cũng muốn học đại học. Sau khi sinh con xong, em muốn đi học lại, muốn thi đại học. Quen hắn cũng chỉ chơi chơi vậy thôi. Ít nhất, hắn so với Ngưu Lực Phàm thì mạnh mẽ hơn.”

Ngưu Lực Phàm phủ nhận đứa nhỏ khiến cô nàng thực sự thất vọng, thất vọng chuyển thành hận ý.

“Thẩm Hàm, ngày đó Ngưu Lực Phàm không phải đã thừa nhận chính mình đã sai lầm sao? Còn tỏ tình rầm rộ với em như vậy, chẳng lẽ em vẫn không cảm động sao?”

“Mơ đi! Cảm động sao? Hắn chỉ muốn làm hòa với em, rồi đưa em đi phá thai thôi. Đứa nhỏ này được sinh ra hắn hoàn toàn bị động. Em muốn hắn phải đi tù, ôm con đi kiện hắn cưỡng gian, dù sao em vẫn còn là trẻ vị thành niên, em tìm luật sư tốt cho hắn ngồi tù vài năm cho đã.”

“Nhưng mà Ngưu Lực Phàm cũng nói, nếu em đồng ý, hắn nguyện theo em đến tận chân trời góc biển mà.”

“Mắc gì em cần đi với hắn? Hắn có tiền sao? Làm như đi chơi không cần tiền á, theo hắn ra đường làm ăn mày à? Chẳng bằng em ngồi đây thôi. Mà nói tới hắn làm gì, là sai lầm của em trong quá khứ thôi. Trần Thần đối với em thật sự khá tốt, tốt hơn hắn không biết bao nhiêu lần luôn.



Tôi do dự một hồi, mới yếu ớt hỏi: “hai người… lên giường chưa?”

Tôi hỏi xong, cẩn thận nhìn Thẩm Hàm. Cô nàng còn chưa biết Trần Thần kia mang theo hồn phách của anh trai mình.

Thẩm Hàm cau mày, ra vẻ buồn rầu, tiếp tục dùng ống hút nghịch trân châu chơi: “Em cũng thấy kỳ quái a. Em xinh như vậy, cho dù giờ bụng bầu nhưng mà có nhìn thấy đâu, sao hắn cũng không chạm vào em nhỉ? Cho dù hôn thì cũng chỉ hôn trán, hôn má, hay là hắn gạt em nhỉ? Hắn thật sự để tâm đến em bé của em??? Nếu thật sự hắn để ý thì ban nãy nên về nhà cùng ba mẹ chứ?!

Chị ban nãy không thấy hắn bảo vệ em thế nào đâu. Giờ, cũng không biết thế nào rồi?!”

Thẩm Hàm cong môi, ra vẻ buồn rầu.

Vài giây sau, lại ngẩng đầu nhìn tôi đầy nghiêm túc: “Hai người gặp nhau rồi sao? Có phải đã nói gì với nhau?”

“A?” Ta nghi hoặc đáp lời.

“Vừa rồi hắn kêu chị dẫn em đi trước, em cảm giác hai người biết nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.