Tông Thịnh đột nhiên kéo tôi lại, trong bóng tối, đè tôi lên vách tường. Sau lưng tôi thậm chí cảm giác được từng viên gạch. Tôi chống tay vào ngực anh, kéo giãn khoảng cách ra: “Nè, đừng, chúng ta còn phải diễn kịch mà.”
“Ở chỗ này không ai thấy. Tông Ưu Tuyền, em lợi hại nha, thiết kế được vở kịch như vậy.”
“Chẳng phải anh cũng thiết kế em hai lần sao? Anh có biết cái tát đó của anh khiến em ngây cả người.” tôi chu môi.
Anh xoa tay trên mặt tôi, sau đó cúi đầu hôn lên má tôi: “hết sưng rồi.”
“Hừ!” Tôi quay mặt đi, trong bóng đêm, cũng có thể cảm giác được môi anh đang dời từ trên mặt xuống bên môi tôi, thì thào: “Anh không động vào Hồ Điệp, Ưu Tuyền, em là của một mình anh, mà anh cũng là người của em. Tin tưởng anh, anh sẽ không động chạm vào người con cái nào khác ngoài em.”
Bàn tay anh ôm chặt eo tôi, khiến tôi cảm nhận ở chỗ nào đó có biến hóa.
Đúng lúc này, ánh đèn pin từ tầng hầm bên kia lia tới, còn có tiếng của Ngưu Lực Phàm vang lên: “Tông Thịnh, Tông Thịnh, thứ này tốt, giá trị tuyệt đối hơn tám vạn.”
Tông Thịnh nghiến răng ở bên tai tôi: “Lẽ ra anh nên hôn thẳng em luôn.” Nói xong, anh buông eo tôi ra, quay sang Ngưu Lực Phàm đang chạy ra nói:
“Anh giữ và dưỡng nó đi, đừng có chọc vào nó đó, mà cũng đừng có bất cẩn thả nó ra, nó hận người thêm anh nữa thì mệt.”
“Cái gì? Còn muốn dưỡng nó?” Ngưu Lực Phàm trong tay cầm đèn pin, còn muốn xem ngọc bội kia, khiến ánh đèn pin chiếu ngược lên nhìn cứ như oan hồn lơ lửng.
Tôi chạy thẳng ra ngoài, lúc này mà không chạy, đứng đó nhìn dáng vẻ kia của Ngưu Lực Phàm thật đáng sợ, chỉ e tối sẽ gặp ác mộng.
“Đương nhiên rồi, ngọc bội này bản thân đã rất đáng giá. Tôi ngày hôm qua thấy anh báo tin kia nên đã đặc biệt chuẩn bị đó. Sau này phải cẩn thận, đừng có để bị người ta lừa tiền nữa, lần sau coi chừng đến mạng cũng không còn để mà giữ.”
Tông Thịnh đi ra, Ngưu Lực Phàm lại kéo lại: “Tôi biết, cho nên tôi mới đi theo cậu a. Chỉ tiếc lần đó đổi hồn tôi không thấy bản hoàn chỉnh, bữa nào làm lại nha.”
“Vậy lấy anh ra làm thực nghiệm nhé?”
“Vẫn là thôi đi.”
Tôi vừa ra khỏi đã bị Thẩm Hàm kéo lại, nhưng lại nói: “Sao cô bẩn vầy?”
Tôi vội vỗ vỗ sau lưng, ban nãy bị ép vào tường chẳng thoải mái gì cả.
“Ai,” Thẩm Hàm nói, “Bên trong đó, con rắn có phải kinh lắm không?”
Tông Thịnh đi ra: “Không có rắn, là hắn hoa mắt.”
Ngưu Lực Phàm trong tay còn cầm ngọc bội hình rắn đi ra, nghe Tông Thịnh vừa nói như vậy, cả người sửng sốt một chút. Hắn thì nói là có rắn, giờ giải thích thế nào? Nói không có rắn thì chẳng phải mình gặp chút xíu đã bị chấn kinh sao?
Hắn sửng sốt vài giây mới thu lại ngọc bội, vừa nói: “Không có rắn, là tôi hoa mắt, không cần kêu cứu hộ.”
Thẩm Hàm đại tiểu thư mặt lại khó coi: “Ngưu Lực Phàm, ngươi lần đó có chút đáng tin. Đáng tiếc, Tông Thịnh là cực phẩm, ngươi là nhị, chẳng có ai hợp ý ta cả! Hừ!”
Thẩm Hàm đại tiểu thư thật đúng là cho rằng thế giới đều xoay quanh mình cô nàng.
Giám đốc cũng không dám nói thêm.