Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 486: Chương 486: Tông Ưu Tuyền định sẵn sẽ phải chết 3




Tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì Lão Bắc nói, thì một giọng nói vang lên ngay bên cạnh tôi. “Ta đã nói mà Tông Ưu Tuyền, ngươi muốn mạng sống của mình không, hay là vì chút tiền cho gia đình mà bán mạng luôn? Đi theo quỷ thai, hừ, cô cô hỏi ngươi một câu, cái kia của nó lạnh lắm đúng không? Lúc làm với nó có sợ không?”

Tôi quay đầu lại trừng mắt nhìn qua: “Cô, ngươi tới nơi này làm gì?”

“Ta tới đưa cơm hộp a? Một hồi pháp sự làm xong rồi, đám quản lý đều đi ăn ở ngoài, ngươi cho rằng loại bình hoa nữ nhân các ngươ icòn có thể đi theo ăn cơm? Nếu không phải ta đưa lại đây, các ngươi liền đói đến buổi chiều đi.”

“Vừa lúc, cô cũng có thể gặp gỡ nhiều người, coi có ai thuận mắt không thì xin số điện thoại đi.”

“Ngươi! Tông Ưu Tuyền, ta đắc tội ngươi như thế nào mà cứ nói chuyện với ta như thế?”

Tôi lườm cô ta, chẳng buồn đáp. Mỗi lần cô ta đều là người gây chuyện, giờ lại còn hỏi ngược lại tôi.

Vài phút lúc sau, công trường truyền đến tiếng ồn ào. Có người thét chói tai, có người chạy ra bên ngoài, tôi nóng ruột, muốn chạy sang xem sao nhưng lại cố kìm nén, nắm chặt tay, móng tay đâm chặt vào lòng bàn tay, tự nhắc nhở bản thân không được đi xem. Cứ để cho Tông Thịnh náo loạn trong đó.

Thật nhanh chóng đã thấy Tiểu Mễ chạy tới hét lên với tôi: “Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, tiểu lão bản, tiểu lão bản…”

“Anh ấy thế nào?”

“Anh ta lật đổ bàn thờ, còn một người xách theo kiếm gỗ đào, liền xông lên lầu. Con gà cúng, con gà… bị anh ta xé xác, thật đáng sợ! Em mau đi xem một chút đi.”

“Anh ấy không đả thương ai chứ?”

Tiểu Mễ do dự một chút, mới nói: “Không có. Hình như không có.”

Tôi thở phào, nói khẽ: “Không làm ai bị thương là được rồi.” Tông Thịnh nếu thật sự bạo tẩu mà nói, trông sẽ vô cùng khủng bố, móng tay còn có thể cắt đứt kim loại. Đả thương người khác vô cùng vô lý. Nhưng nếu không ai bị thương thì tức là đang diễn kịch.

Lúc này, Tông Hồng cũng chạy từ trong ra, kéo tôi về phía công trường. “Tông Ưu Tuyền, mau đi! Tông Thịnh điên rồi! Ngươi mau đi xem một chút a.”

Tôi bị Tông Hồng lôi kéo tới, trong công trường mọi người đều bỏ chạy khá xa. Ngẩng đầu lên thấy tòa nhà kia chông chênh, trước bàn thờ đã bị lật đổ, gà con thì bị xé đứt đầu còn đang co giật trên mặt đất, máu gà vương vãi khắp nơi.

Lão Bắc đứng gào lên. “Xảy ra chuyện rồi. Lão Tông, tòa nhà này không thể khởi công, nếu làm thì Tông Thịnh sẽ có chuyện. Mọi người mau giữ Tông Thịnh lại.”

Ông Tông Thịnh vừa vặn thấy tôi, kéo tôi tới quát: “Đi đem Tông Thịnh kéo trở về. Đừng để cho nó xảy ra chuyện trong đó.”

Trong công ty không ít người từng thấy khi Tông Thịnh phá cửa tôi đã kéo anh lôi đi. Cho nên khi ông đề nghị thì không ai nói gì, ai cũng cho rằng, tôi vốn dĩ nên làm như vậy. Ai kêu tôi là bạn gái Tông Thịnh chứ?

Lão Bắc lại kéo tôi lại. “Ưu Tuyền, đừng đi, con đừng bao giờ đi, con đi thì chỉ có thể chết trong tay nó. Giờ nó căn bản không nhận ra ai cả, con đừng đi! Ta không muốn hại chết con, ngươi con là người vô tội.” Lão Bắc khóc, lão nước mắt doanh tròng.

Nếu không phải đã từng thấy lão đứng trước thi thể đứa bé mười ba tuổi kia, trên thi thể còn bị lão cắm đinh gỗ đào để rút máu, nói không chừng tôi cũng sẽ cảm thấy Lão Bắc chính là một người thiện lương, lão vừa muốn giữ được Tông Thịnh, lại cũng không muốn hại tới tôi. Người già mà khóc luôn làm người ta đau lòng.

Nhưng, tôi vốn rõ lão không phải người tốt lành gì. Nước mắt chỉ để diễn cho ông Tông Thịnh xem.

Ông Tông Thịnh vẫn kéo tôi: “Mau đi lên. Chậm trễ mà Tông Thịnh ngã xuống thì làm sao bây giờ! Ưu Tuyền! Nhà của chúng ta nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, còn không mau đi!”

Tôi vừa dợm chân đi thì đã bị kéo lại. Tôi vừa quay đầu lại thấy người kéo mình chính là Tiểu Mễ. Tiểu Mễ nói: “Ưu Tuyền, đừng đi. Tòa nhà đã bị sập như vậy, rất nguy hiểm. Ngã một cái là xuống đến tận tầng hầm. Toàn là thép khắp nơi, nguy hiểm lắm.”

Tông Hồng kéo Tiểu Mễ sang một bên: “Mày thì biết cái gì? Nó có chết cũng là chết cho Tông Gia bọn tao, từ nhỏ tới lớn xài không biết bao nhiêu tiền của nhà bọn tao. Giờ kêu nó đi đưa Tông Thịnh xuống thì sao? Có chút việc như vậy mà không làm thì ai làm?”

“Chút việc sao? Tòa nhà này đã như vậy, chẳng biết sẽ sập xuống lúc nào.” Tiểu Mễ hét lại. Đồng thời, không hiểu sao mấy tảng bê tông cũng rơi thẳng xuống tầng trệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.