Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 361: Chương 361: Trở lại tòa nhà linh linh




“Cái này là buffet, còn hơn một tiếng nữa lận.”

“Tớ đến sớm tìm bạn học tâm sự được không nào!”

“Được, nhưng cậu phải xem giờ, khách sạn còn đang có hoạt động, tối hôm qua và hôm nay vào hiệu suất đều cao hơn không ít so với ngày thường. Cậu mà tới trễ thì không còn gì để ăn đâu.”

“Cảm ơn đại tỷ. Tớ sẽ chú ý xem thời gian.”

Đi ra khỏi nhà hàng, tôi đứng ở sảnh nhìn Thẩm Hàm bên kia mặc quần áo sành điệu cùng Ngưu Lực Phàm đi ra ngoài. Thẩm Hàm là trường kỳ ở nơi này? Lúc trước khi tôi ở chỗ này thực tập sao không thấy cô nàng nhỉ?

Tôi đứng ở sảnh, trong giây lát cũng không biết phải đi tìm ai để nói chuyện bây giờ. Tôi cũng không muốn tìm Lan Lan, ở cạnh cô ta thật sự quá mệt mỏi, mỗi câu nói đều phải căng đầu ra suy nghĩ và đối phó. Nhưng giờ tôi cũng không thể bỏ đi được, tôi còn phải tìm được Vương Càn trong vòng một tiếng. Tôi do dự, tính đi lầu 16 biết đâu tìm được Vương Càn ở đó.

Tôi đến trước thang máy. Thang số 1 đang ngừng ở la 62u 4, thang số 2 thì ở lầu 1, tôi do dự nhưng vẫn chọn thang số 1.

Không biết con ma ở thang số 1 còn ở đây không, tôi đã từng gặp hắn nhiều lần, hắn cũng không có ý định làm tổn thương gì đến tôi, giờ nếu muốn tìm ma, không bằng tìm hắn thử, biết đâu hắn có thể giúp tôi tìm thấy Vương Càn.

Tôi nhấn nút gọi thang số 1.

Thang tới nơi, cửa mở ra. Tôi dùng chân chặn cửa lại, quan sát bên trong. Thang cũng không có gì lạ, cũng không thấy nam quỷ kia xuất hiện, vách thang cũng không phản chiếu tầng hầm trong bảng nút bấm.

Tôi cẩn thận bước vào trong thang, đóng cửa, nhấn nút 16. Tôi nhìn chằm chằm vào vách thang, hy vọng có thể nhìn thấy nam quỷ kia. Lần trước, Ngưu Lực Phàm mở ra âm dương thông đạo, nam quỷ đó cũng không rời khỏi đây, theo lý thì tôi phải gặp được chứ. Thế chất cơ thể tôi đặc biệt, chỉ cần hắn ở chỗ này, hẳn là tôi có thể nhìn thấy hắn.

Đang lúc tôi khẩn trương mở to mắt nhìn quanh tìm hắn thì cửa thang máy đinh một tiếng, mở ra ở lầu 10. Tôi ổn định tinh thần rồi mới nhìn cửa thang, tôi nghĩ có vẻ hôm nay không còn hy vọng rồi. Dù là ai đi nữa, tôi cũng không thể nói mình đang đi tìm quỷ đâu.

Cửa thang máy mở ra, ngoài cửa lại là Hạ Lan Lan đang đẩy xe đẩy. Sao lại gặp cô ta chứ? Tôi thầm kinh hô, cả người cũng khẩn trương lên.

“Ưu Tuyền?!” Hạ Lan Lan kinh hô, “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi tới tìm công ty du lịch được bọn họ tặng phiếu ăn, mà phải đợi một tiếng nên tôi lên tìm coi có bạn học nào không, tán chuyện tiêu bớt thời gian.” tôi nói thật tự nhiên, dù trong lòng đã có khúc mắc nhưng phải cố không để lộ ra.

“Được á, cậu có thể thử canh rau cải huyết người. Tớ nghe nói là thật sự nấu bằng máu người đó.”

“Cậu dám ăn sao?”

“Nhau thai người còn có thể ăn, sao không ăn máu huyết được chứ?!”

(Mèo: Các bạn có thấy gớm không vậy? Đúng là…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.