Văn phòng bác sỹ rất rộng, chỉ là lúc này chỉ có hai bác sỹ, một người đang ngồi ghi chép gì đó, còn bác sỹ kia đang ngồi trước máy tính nhìn bệnh án của tôi.
Thấy tôi tới gần, ông ta chỉ vào ghế kêu tôi ngồi bên cạnh, có chút khó xử nói:
“Tông Ưu Tuyền đúng không? Giường 27, mặt bị nổi mụn nước. Cái này, tôi hỏi cô, lúc cô nhập viện, y tá có hỏi qua cô về chuyện cô có mang thai không?”
Tôi nghe vấn đề này, một đầu mờ mịt, lắc đầu. Lúc nhập viện, y tá xác thật không hỏi vấn đề này.
“Vậy trước lúc nhập viện, cô có biết mình đã mang thai không?”
Tôi nghe xong, cả người như hóa đá. Vài giây sau mới hồi phục tinh thần, hỏi: “tôi… mang thai?”
“Sáng nay lúc làm đi thăm bệnh, tôi thấy cô có nhiều dấu hiệu mang thai. Nếu không phải tôi nói, cô cũng không biết chính mình đã mang thai đúng không.”
“Đúng vậy, tôi… tôi… tôi không biết.” Tay tôi không tự giác sờ lên bụng, ở bên trong này đã có con của tôi cùng Tông Thịnh sao? Tháng này, dì cả chưa tới, Tông Thịnh cũng không có kêu tôi uống thuốc. Mà chúng tôi cũng không áp dụng biện pháp phòng hộ nào.
Bác sĩ còn nói thêm: “Tức là, cô cũng không biết chính mình đã mang thai, cho nên cũng không có chủ động báo cho y tá, có phải không?”
Tôi do dự, gật gật đầu, không rõ bác sĩ vì sao cứ lặp lại vấn đề này, mà lại còn nói đặc biệt chậm. “Tôi căn bản là không biết chính mình mang thai, cho nên lúc ấy cũng không có nói. Hơn nữa bọn họ cũng không hỏi.”
“Cho dù bọn họ hỏi, Tông Ưu Tuyền, cô hiện tại có mang thai hay không? Cô lúc ấy cũng không biết chính mình mang thai, cô làm sao mà trả lời?
“Tôi… tôi sẽ nói là mình không có thai.”
“Chính là thế, Tông Ưu Tuyền, cô không chủ động nói chuyện mình đã có thai với y tá, mà ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đã mang thai. Mà bác sĩ chúng tôi khi đi tuần phòng nhiều lần, cô cũng không có nói chuyện này với chúng tôi.”
“Tôi cũng không biết, tôi phải nói thế nào?” chân mày tôi cau lại, càng ngày càng nghe không hiểu bác sĩ là có ý gì. Dù sao chính là có loại cảm giác khẩn trương. Mèo Mup đăng tại ga"c sac"ch cha^"m com và Facebook Meo_mup
“Đúng vậy, chính cô cũng không biết, y tá cũng không biết, tôi cũng không biết. Hiện tại cô đã mang thai. Khoảng 5 tuần, này, chuyện này… nói thế này, chúng tôi là do cô không báo trước mình có thai nên đã tiêm thuốc thông thường cho cô. Thuốc này, giúp vết thương trên mặt cô sẽ nhanh chóng lành, nhưng la kháng sinh cấm dùng cho thai phụ.
Cô hiểu ý tôi không? Chồng cô khi nào tới bệnh viện thì cô bảo anh ấy tới tìm tôi, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Chuyện này, anh ta phải biết.”
Tôi ngây người.
Tôi không hiểu những câu sau nghĩa là gì. Nhưng tôi hiểu rõ, những lời ông ta nói trước đó. Ông ta nói, đứa bé trong bụng tôi đã bị thuốc ảnh hưởng.
Một lúc lâu sau tôi mới nói: “Bác sỹ, ảnh hưởng lớn không? Có nghiêm trọng không?”
Bác sỹ nhìn bệnh án của tôi nói: “Tôi có đưa cho bác sỹ bên khoa phụ sản, bác sỹ nói, ảnh hưởng sẽ có hai khả năng. Một chính là ảnh hưởng toàn bộ, khiến thai nhi phát triển dị dạng bị cơ thể mẹ bài xích. Còn có một loại chính là đứa bé bị ảnh hưởng, vừa sinh ra sẽ bị tàn tật không nghe được.”
“Bị điếc?”
“Thai nhi mới 5 tuần, thường thì, sẽ bị sảy thai… cô nói chồng cô tới đây, tôi nói với anh ta, hai người cũng thương lượng một chút, coi có phải làm giải phẫu xử lý luôn không. Nếu không, chờ tới lúc cô sinh non thì đỡ, nếu là sinh ra một đứa nhỏ câm điếc nhà các người cũng không có nhiều thời gian như vậy để mà chiếu cố một đứa nhỏ không bình thường.”
Măt tôi lại đỏ lên, hai phút trước, tôi còn đang suy nghĩ trong bụng tôi có đứa nhỏ của tôi và Tông Thịnh, sao giờ lại hỏi tôi muốn xử lý đứa nhỏ không?
“Tôi, tôi muốn sinh đứa nhỏ này ra.”
Tôi vừa nói xong, bác sỹ liền nóng nảy: “Sao cô nghĩ tầm bậy vậy. Đứa nhỏ này lớn lên chút thì sẽ bị sảy, sinh ra được thì câm điếc, cả đời này các người sẽ bị liên lụy. Cô, cô vẫn là kêu chồng tới đây đi, chuyện này không phải cô một mình quyết định được đâu. Còn nữa, chúng ta còn phải ký tên nữa, anh ta phải tới bệnh viện, còn phải tới ký tên nữa.”