Chương 7:
Lục Cảnh vĩnh viễn sẽ không biết, thời điểm Triệu Duy Sinh nhận ra Lục Cảnh có lẽ không phải là Lục Cảnh, nội tâm cậu hoảng hốt vô thố đến cỡ nào.
Mà Triệu Duy Sinh cũng sẽ không biết, biểu tình của cậu bây giờ có bao nhiêu âm trầm đáng sợ.
Lục Cảnh chưa thể tiếp nhận sự thật này, tới khi lấy lại tinh thần, cúi xuống liền thấy Triệu Duy Sinh vẫn ngồi trong lòng mình không rời, nhưng hai tay cậu siết chặt 2 bên áo của hắn, ngón tay dùng lực đến trắng bệch.
Triệu Duy Sinh cúi đầu, nhưng Lục Cảnh vẫn thấy hàm răng cậu cắn chặt, hai mắt đầy tơ máu, mặt mày xanh lét giống như đang ở trong cơn ác mộng nào đó, vì không muốn để Lục Cảnh nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình cho nên ép buộc bản thân phải tươi cười, bởi vậy khuôn mặt vừa vặn vẹo lại đầy miễn cưỡng.
Lòng Lục Cảnh mềm nhũn, thở dài, một tay đè lại gáy Triệu Duy Sinh, một tay lên xuống vuốt ve lưng cậu.
“Tớ đã trở về, đừng sợ.”
Triệu Duy Sinh run rẩy, vùi đầu vào ***g ngực Lục Cảnh, rầu rĩ hồi lâu mới lên tiếng.
“Cậu chưa từng rời xa tớ lâu như vậy, tên kia còn dùng thân thể của cậu mắng tớ, cậu không biết, lúc ấy tớ chỉ muốn giết chết hắn, thế nhưng Lam Tiểu Trạm nói nếu cậu không có cơ thể, vạn nhất ngày nào đó cậu sống lại thì phải làm sao, khiến tớ tức muốn chết….”
Lục Cảnh buồn cười vỗ đầu cậu,“Muốn đi thì cứ đi, theo lời cậu nói thì đại khái là có một ai đó chiếm cơ thể của tớ, mà thiếu mất một người là tớ cũng chẳng ảnh hưởng gì cả, lấy năng lực của cậu, đi đâu chẳng được. Đừng giống con cún con không cai được sữa như vậy chứ”. Dừng một chút, hắn nhìn nhìn phòng ở nhỏ hẹp, bất đắc dĩ trạc trạc trán cậu,“Sao lại để đến mức này?”
Còn nói giết người gì đấy……
Hai người bên nhau đã nhiều năm, hắn không muốn cậu hủy hoại bản thân mình như vậy.
Lục Cảnh nheo mắt, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Duy Sinh rất nhiều năm về trước, khi đó Triệu Duy Sinh vóc dáng nhỏ bé ở phía sau WC bị một đám con trai to cao khóa trên vây quanh đẩy tới đẩy lui, nhưng cậu chỉ cắn răng không lên tiếng, Lục Cảnh ngẫu nhiên đi qua đó, Triệu Duy Sinh thấy có người đi qua mắt liền sáng lên, nhưng nhìn ra là hắn thì lại ảm xuống
Chắc tưởng là người có thể giúp cậu, vừa thấy thì ra là Lục Cảnh liền thất vọng, rất hiển nhiên coi Lục Cảnh cùng một loại với nhóm người kia.
Lục Cảnh lập tức không vui, hắn đánh nhau hắn trêu gái hắn trốn học, nhưng hắn là người tốt nhé!
Lúc ấy hắn cảm thấy cậu thật nhát gan, tiện tay cứu người, cũng không để trong lòng, kết quả qua một đoạn thời gian, Lục Cảnh đột nhiên phát hiện có người theo dõi hắn.
Loại theo dõi này mang ý nghĩa rất vi diệu, không mang theo ác ý, mà là nhìn chằm chằm, hắn đi đến đâu ánh mắt kia liền theo đến đó, ngẫu nhiên hắn chơi bóng mệt mỏi, còn có người lặng lẽ đưa nước đưa khăn đến, khi đó Lục Cảnh còn nghĩ nếu bạn nữ này tỏ tình với hắn, hắn sẽ đồng ý.
Không ngờ đến khi có cơ hội bắt được người rồi, hóa ra là tên lùn này.
Lục Cảnh kéo người vào góc, như cười như không búng trán cậu, “Cậu làm gì đó?”
Triệu Duy Sinh lắp bắp không dám nói câu nào, ánh mắt lại không ngừng hướng về Lục Cảnh.
Lục Cảnh chọc trán cậu chọc đến nghiện, hắn búng một cái, Triệu Duy Sinh liền ngửa đầu ra sau một chút, ngu si, Lục Cảnh không hiểu sao cảm thấy có chút đáng yêu,“Làm sao? Sao không nói gì? Tôi đáng sợ vậy à?”
Triệu Duy Sinh không lên tiếng, hắn cũng không để ý, ngược lại nhìn hai má đối phương biến hồng thì cảm thấy có chút mới mẻ. Lục Cảnh chơi đủ, vỗ vỗ đầu cậu, xuy một tiếng,“Gan nhỏ như vậy, chơi chẳng vui gì cả, lần này tha cho cậu, lần sau đừng để tôi thấy cậu nữa, biết chưa?”
Nói xong hắn xoay người muốn đi, hoàn toàn không quan tâm câu trả lời của tên lùn này, kết quả không ngờ đối phương lại mạnh mẽ kéo lấy quần áo hắn, Lục Cảnh sửng sốt, nhướn mày quay đầu lại, Triệu Duy Sinh cúi đầu, vành tai đỏ rực, yếu ớt nói:“Không đâu, tớ sẽ còn đi theo cậu.”
“Ai yêu, gan to quá nhỉ?”
Lục Cảnh hoàn toàn không tin, hắn chơi đã, thanh mai trúc mã Lam Tiểu Trạm rủ hắn đi chơi điện tử, hắn tách tay Triệu Duy Sinh ra, lực tay còn rất lớn.
Nhưng mà rất nhanh hắn liền tin, buồng WC bên cạnh, góc xe bus, cuối hành lang……
Nơi nào cũng sẽ có một ánh mắt như ẩn như hiên.
Là con gái còn tốt, nhưng cố tình đó lại là ánh mắt của con trai, tâm tình Lục Cảnh có chút phức tạp .
Hắn chặn người lại, không kiên nhẫn nhăn mi:“Cho cậu một cơ hội nữa, nói đi, muốn gì? Tôi không đánh cậu.”
Triệu Duy Sinh phát hiện Lục Cảnh mất hứng, miệng khép vào mở ra không thốt lên lời, Lục Cảnh không thích nhất là kiểu người nhăn nhăn nhó nhó như thế, ban đầu còn dễ nói, gặp nhiều liền ghét, nhất là khi đối phương đã bị phán định là kẻ cuồng theo dõi. Đợi đến khi hắn hết kiên nhẫn chuẩn bị bỏ đi, Triệu Duy Sinh rốt cuộc rặn ra một câu.
“Gì cơ!?” Lục Cảnh cho rằng mình nghe lầm.
Triệu Duy Sinh ngẩng mạnh đầu, như dùng tất cả dũng khí,“Tớ nói là, để tớ làm đàn em của cậu đi!”
Lục Cảnh:……
Lục Cảnh mặt không thay đổi chỉ bên ngoài:“Ra cửa, rẽ phải là phòng y tế, chúc cậu may mắn.”
Triệu Duy Sinh nhìn theo bóng dáng Lục Cảnh, mặt đỏ bừng.
Lục Cảnh cảm thấy bản thân là một bé ngoan, làm đàn em cái khỉ mẹ gì! Có bệnh thì đi chữa đi!
Hắn quyết định từ nay về sau phải tránh xa nhóc lùn này, hắn sẽ không đập người sùng bái mình. Thế nhưng tên lùn này cũng đủ lợi hại, hắn ngồi trong WC ngẩn người, nhóc lùn còn có thể bò lên vách gian bên cạnh hỏi:“Có thể cho tớ đi theo cậu không?”
Lục Cảnh phục rồi.
Cậu lợi hại thế này sớm hơn vài ngày thì sao có thể bị người ta bắt nạt aaaaa!
Lục Cảnh lần thứ ba vì Triệu Duy Sinh trợn trắng mắt,“Cậu lợi hại, cậu thích thế nào thì thếấy đi.”
Vừa dứt lời, Triệu Duy Sinh cả người liền dính lại, gắt gao kéo quần áo hắn, ánh mắt sáng ngời trong suốt như cún con nhìn theo hắn, muốn xé cũng xé không ra. (=))))
Lục Cảnh nghĩ dù sao tốt nghiệp rồi hắn đi đâu hẳn là Triệu duy Sinh cũng không thể lại đi cùng đi, nhịn chút là được.
Vài năm qua đi.
Lục Cảnh dạy cậu làm thế nào để không bị người ta bắt nạt, ăn cơm thế nào mới cao được, cùng người khác ở chung thì phải làm sao…… Triệu Duy Sinh cũng dính hắn lắm, Lục Cảnh cảm thấy Triệu Duy Sinh trước sau như một thật sự chỉ là sùng bái hắn, nhưng tim người cũng là thịt, hắn mang theo Triệu Duy Sinh nhiều năm như vậy, chút không muốn ban đầu đã sớm biến mất theo thời gian.
Mãi cho đến trước lúc Lục Cảnh gặp tai nạn giao thông, Triệu Duy Sinh còn hỏi hắn lúc nào thì về.
Lục Cảnh nghĩ đến tính cách cố chấp của Triệu Duy Sinh, không thể để cho cậu thật sự có ý nghĩ muốn giết người.
Chương 8:
Lục Cảnh từ trong hồi ức tỉnh lại, phát hiện Triệu Duy Sinh không chuyển mắt dõi theo hắn, hắn buồn cười dí dí trán cậu,“Được rồi, đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng không nở hoa được đâu, xem ra đêm nay tớ không đi được rồi, trước mắt tớ cứ ở chỗ cậu nhé?”
Mắt Triệu Duy Sinh sáng lên,“Chỗ tớ chỉ có một cái giường thôi, chúng ta ngủ cùng nhau sao?”
Lục Cảnh không nghĩ nhiều,“Tớ thì không sao cả, cậu không ngại là được.”
Xong hắn nhíu nhíu mày,“Ngày mai cậu về công ty với tớ đi, chuyện quá khứ trước đừng nghĩ nhiều quá, tớ nhớ là phía đông thành phố tớ còn có một căn nhà, hai ngày nữa tớ với cậu chuyển đến ở đi.” Nói rồi hắn run run,“Phòng này còn chẳng có điều hòa, cậu không thấy lạnh à? Triệu Duy Sinh, Triệu Duy Sinh?”
Nhìn lại, Triệu Duy Sinh đến nửa cái bóng cũng không thấy.
Lục Cảnh chà xát cánh tay nổi da gà vì lạnh, có lẽ Triệu Duy Sinh đã vào phòng, Lục Cảnh thấy cửa sổ còn mở, thảo nào lạnh đến vậy, đóng cửa lại rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ lạnh, không nói phét đâu.
Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, Lục Cảnh cách thủy tinh nhìn một lát, nhớ tới vài chuyện Triệu Duy Sinh vừa nói, trong lòng hắn không phải không cảm thấy gì, chẳng qua với hắn mà nói, bản thân chỉ là ngủ một giấc dài ba năm mà thôi, muốn hắn thể hiện ra phản ứng mãnh liệt thật sự là làm khó hắn.
Hắn chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ tới khoảng khắc trước lúc bị tai nạn giao thông, so với thời gian ba năm, loại cảm giác sống sót sau nguy hiểm mới càng mãnh liệt.
Có chuyện gì để mai nói sau, bây giờ rối rắm cũng không có tác dụng gì.
Lục Cảnh đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên ấm áp, nhìn lại, thì ra là Triệu Duy Sinh choàng cho hắn tấm thảm.
Tấm thảm này nhìn rất quen mắt, nghĩ một lát liền vui vẻ, đây là tấm thảm trước khi Triệu Duy Sinh chuyển vào nhà mình ở, hắn cùng cậu đi mua.
“Còn giữ à?”
Triệu Duy Sinh ủy khuất nhìn hắn một chút,“Rất nhiều thứ còn giữ, nhưng sau này không còn.”
“Sao lại không còn ?”
Triệu Duy Sinh mím môi không chịu nói .
Lục Cảnh suy nghĩ, thử thăm dò hỏi:“ ‘Hắn’…… đối xử không tốt với các cậu?”
“Hắn” là chỉ linh hồn chiếm cứ thân thể của Lục Cảnh.
Triệu Duy Sinh đi qua cầm lấy tay Lục Cảnh, không trực tiếp trả lời vấn đề này mà nói: “Chờ cậu gặp Lam Tiểu Trạm, cậu chắc chắn sẽ ăn đập.”
Lục Cảnh trong lòng lộp bộp.
Lam Tiểu Trạm xem như là thanh mai của hắn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đã qua hai mươi mấy năm, rất hiểu đối phương, không sinh ra tình yêu nam nữ mà ngược lại trở thành hồ bằng cẩu hữu của nhau.
Hai người quen biết nhiều năm, thực ra vẫn luôn bảo vệ giúp đỡ lẫn nhau, năm đó Lục Cảnh muốn thoát ly trong nhà ra mở công ty riêng, Lam Tiểu Trạm không nói hai lời liền qua hỗ trợ, bây giờ đến cả Lam Tiểu Trạm cũng muốn đánh hắn, thế này thì có bao nhiêu người sẽ hận hắn aaaaa?
“Xong, nhân duyên của tớ có phải đã tệ hại đến thối nát rồi không?” Lục Cảnh đau khổ.
“Không phải!” Triệu Duy Sinh khẩn trương nhìn hắn,“Càng thích cậu mới càng ghét người kia.” (là cái thằng chiếm thân thể ngta đó)
Lục Cảnh lập tức phản ứng lại, buồn cười nhìn cậu:“Cậu còn muốn giết người, vậy cậu thích tớ nhiều hơn đúng không?”
Hắn cũng chỉ nói đùa vậy thôi, không ngờ Triệu Duy Sinh lại chăm chú nhìn hắn, ngữ khí khẳng định:“Thích lắm, trên đời này tớ thích Lục Cảnh nhất.”
Lục Cảnh sửng sốt một lúc, có chút vi diệu vỗ đầu hắn,“Nói gì đâu đâu.”
Triệu Duy Sinh ánh mắt tối sầm, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại sáng ngời trong suốt,“ Lục Cảnh, nhà tớ chỉ có một cái giường, chúng ta ngủ cùng nhau nhé, tớ lấy áo ngủ cho cậu.”
Lục Cảnh gật gật đầu, nhận lấy áo ngủ Triệu Duy Sinh đưa qua, trực tiếp cởi áo, đang chuẩn bị mặc áo ngủ thì phát hiện Triệu Duy Sinh đỏ bừng mặt nhìn hắn, không khỏi buồn bực nhíu mày,“Làm sao? Chẳng lẽ trên người tớ có cái gì?”
Hắn biến sắc, chợt nhớ tới lúc tỉnh lại ở trên giường với đàn ông, chẳng lẽ lúc tên kia (ý chỉ cái linh hồn kia) làm gay đã để lại dấu vết trên người mình?
Mẹ kiếp! Quá tởm!!!
Lục Cảnh nổi da gà.
“Không có không có.” Triệu Duy Sinh dùng sức lắc đầu, sắc mặt vẫn hồng, hơi thở cũng nặng nề hơn một chút so với bình thường,“Chỉ, chỉ là……”
Chỉ là nửa ngày cậu cũng không giải thích được nguyên nhân.
Lục Cảnh lúc này mới yên tâm , dù sao không phải cái hắn nghĩ là được.
“Áo ngủ này rất vừa người nha.”
“Ừ, mua theo cỡ của cậu mà.” Triệu Duy Sinh đỏ mặt trả lời.
Lục Cảnh nhướn mày, không hiểu sao có cảm giác Triệu Duy Sinh âm mưu đã lâu.