Trời đã sáng, Chu Vũ tỉnh dậy, phát hiện cậu đang nằm trong phòng ngủ, cảm giác tinh thần đầy sảng khoái, minh mẫn hơn bao giờ hết.
Cậu hoảng hốt nhìn trần nhà trắng xóa trên đầu.
Mọi thứ ngày hôm qua có phải là mơ không?
Giơ tay lên, nhìn thấy vết máu dính lên trên quần áo trong lúc lơ đãng còn chưa được thay ra, vẻ mặt đột nhiên trở nên bất lực.
Haiz, không thay quần áo đã đem cậu đặt lên giường, bây giờ phải làm phiền bảo mẫu giặt tấm ga trải giường.
Nâng chăn bông lên, quả nhiên, giường cũng dính đầy máu, Chu Vũ có chút buồn rầu, việc này nên giải thích với bảo mẫu như thế nào?
Không còn cách nào, cậu phải tự mình rửa sạch.
Chu Vũ tốn rất nhiều sức mới tháo được tấm ga trên giường, chăn bông cũng bị kéo xuống, nhét toàn bộ vào máy giặt.
Bởi vì không quen với máy giặt đời cũ của thời đại này, Chu Vũ lại lãng phí thêm vài phút để tìm hiểu hoạt động của nó, lúc này mới làm máy giặt bắt đầu khởi động.
Nhìn máy giặt đang chạy, Chu Vũ mới nhận ra quần áo trên người vẫn chưa thay, không khỏi vỗ đầu, nói:
“Thật là, hồ đồ quá. Quên thay quần áo rồi!”
Trở lại phòng ngủ lấy sẵn quần áo để thay, Chu Vũ trực tiếp cởi quần áo trên người xuống.
Theo từng món quần áo được cởi ra, một tấm lưng mảnh khảnh trắng nõn, xương bướm duyên dáng, chiếc cổ thon, cùng đôi chân dài thẳng được lộ ra. .
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Cởi được một nửa, Chu Vũ đột nhiên nhớ đến gì đó, cứng người lại, sau một lúc lâu mới cẩn thận hỏi:
“Phong Hạnh? Em ở đâu?”
Phòng ngủ yên tĩnh không có người trả lời.
Chu Vũ thở phào nhẹ nhõm, vẻ ửng hồng trên mặt cũng dần biến mất, cũng may, cậu còn tưởng Phong Hạnh vẫn luôn ở trong phòng ngủ, như vậy sẽ xấu hổ lắm.
Chỉ là vừa rồi cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn cậu, hiện tại thì không cảm giác được, có lẽ là ảo giác đi, mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự khiến thần kinh cậu có chút suy nhược.
Nhanh chóng thay quần áo, Chu Vũ lại cho quần áo bẩn vào máy giặt, lúc này mới yên lòng.
Nhưng sau đó Chu Vũ lại bắt đầu lo lắng.
Đánh giá tình hình ngày hôm qua, hẳn là rất nhiều người đã chết, đây chắc chắn sẽ là một sự kiện giật gân, cậu rất sợ Phong Hạnh sẽ bị chính phủ phát hiện, sau bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hôm nay là cuối tuần, cậu không có lý do để đến trường, nhưng vẫn muốn đi xem cảnh sát có phát hiện chuyện này không.
Dù thế nào đi nữa, Phong Hạnh cũng không thể bị giết lần nữa, em ấy đã cứu cậu rất nhiều lần, cho dù có là người vong ân bội nghĩa, cậu cũng không thể bỏ mặc em ấy!
Chu Vũ nghĩ đến việc này liền lập tức hành động, vội vàng cầm lấy ba lô, cấm ví tiền điện thoại, đồ vật linh tinh xong liền đi ra ngoài.
Trong phòng khách, một đám sương đen hình người đang che mặt cũng đi theo.
Nếu giờ phút này hắn biến thành hình dạng con người, chắc hẳn toàn thân hắn đã đỏ bừng.
Không sai, hắn vừa nhìn toàn bộ quá trình học trưởng thay quần áo trong phòng ngủ, vừa cảm thấy xấu hổ, vừa không nỡ nhìn sang chỗ khác.
Đúng là đê tiện, vô sỉ.
Phong Hạnh thầm phỉ nhổ chính mình, mặt khác lại hóa thành sương đen quấn quanh trên người học trưởng hắn yêu nhất, dường như muốn bảo vệ học trưởng yêu dấu hắn hết cả 360 độ không góc chết. Chỉ là, những làn sương đen trong lúc vô ý chạm qua một vài bộ phận khó nói, sau đó thẹn thùng co lại thành một quả bóng nhỏ, tiếp theo lại lần nữa bao phủ lên, rồi lại thẹn thùng,... cứ tiếp tục như vậy.
Có thể gọi là biến thái.
Học trưởng đẹp quá, cho nên hắn làm như vậy cũng được xem là bình thường đi, ai mà chẳng có lòng đam mê cái đẹp.
Phong Hạnh không cảm thấy hành vi của mình ngu xuẩn đến mức nào, chỉ ở bên cạnh say mê học trưởng, quấn gắt gao lấy học trưởng không rời, thỉnh thoảng còn còn cười ngu một tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
Chu Vũ đi trên đường, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh trở nên lạnh lẽo, cậu nhìn ánh nắng chói chang trên đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Sao lại lạnh được? Hôm nay là ngày nắng mà.
Là Phong Hạnh đúng không?
Chu Vũ khẽ cười, thầm nghĩ đứa nhỏ ngốc nghếch này lại đến bảo vệ cậu, đúng là ngốc mà, ban ngày ban mặt thì có thể xảy ra chuyện gì cho được.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng độ cong ở khóe miệng lại không thể hạ xuống, nụ cười hạnh phúc dường như khiến người khác hiểu thế nào là chói mắt.
Rất nhanh đã đến trường học, Chu Vũ cũng không đi vào, cứ đứng bên ngoài như vậy, không dấu vết tiến đến gần cổng trường.
Cậu nhìn thấy bên cạnh trường học có rất nhiều xe cảnh sát, trong sân trường cũng có không ít người mặc đồng phục cảnh sát đi xung quanh.
Trong lòng Chu Vũ căng thẳng, nhưng cậu vẫn đứng yên, làm bộ mình là một học sinh đang vui chơi tận hưởng ngày nghỉ, nghe nhạc MP3 bằng tai nghe.
Lúc này, hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát bước ra khỏi khuôn viên trường, tựa vào xe cảnh sát hút thuốc.
“Nếu muốn tôi nói thật, thì chúng ta đừng nên tra xét sâu vào chuyện này. Cậu có biết mấy người đã đến đây ngày hôm qua không?” Một người cảnh sát trung niên đầu trọc chỉnh lại mũ trên đầu, biểu tình nghiêm trọng.
“Họ? Ý anh là những người bên đội hai? Bọn họ xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát trẻ tuổi hơn một chút hỏi, mặt lộ vẻ tò mò.
“Tôi không biết về những người khác, nhưng một trong số họ đã chết vào đêm hôm qua! Cậu biết đó, người đó và mẹ tôi ở cùng một khu chung cư. Sáng nay mẹ gọi điện cho tôi, giọng bà run run, nói rằng tối qua người đó đột ngột tự sát, thiếu chút nữa đã không thể cứu! Nhưng vấn đề là vợ anh ta đang nấu cơm ngay trong phòng bếp! Ở rất gần nhưng cô ấy không nghe thấy gì. Ngay khi ra khỏi bếp, vợ anh ta liền phát hiện chồng mình đang tự siết cổ bản thân. Sau khi cứu được, anh ta lại ồn ào gào thét bản thân có tội gì đó, vẻ mặt rất không bình thường, như phát điên rồi. Nháo nhào đến mức cả tòa nhà đều nghe thấy, mẹ tôi bởi vì quen biết, nên cũng đi nhìn xem, sợ đến mức niệm kinh Phật suốt một đêm. Buổi sáng hôm nay bà ấy vẫn luôn miệng nói đây là do lệ quỷ quấy phá, muốn tôi không được dính vào chuyện này.” Người cảnh sát đầu trọc hút một hơi thuốc, “Tuy rằng mẹ tôi thường hay mê tín nhưng sẽ không làm quá lên đến mức này, cả người đều như dại ra. Nếu không phải tôi can ngăn, bà còn muốn trực tiếp kéo tôi đến chùa miếu đi giải hạn. Chuyện bắt đầu trở nên thật sự đáng sợ khi vừa nãy tôi vừa nghe tin, mấy cảnh sát đến đây để điều tra ngày hôm qua đều đồng loạt xảy ra chuyện, một số người trong đó đã không đi làm hôm nay.”
“Chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.” Người cảnh sát đầu trọc quay đầu nhìn lại trường học, nói:
“Hơn nữa, từ lúc tôi vừa bước vào ngôi trường này liền cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ không đi vào, chốc lát nữa cục trưởng đi ra tôi sẽ trực tiếp xin nghỉ ngày hôm nay!”
Người cảnh sát trẻ tuổi khác cũng có chút bối rối, một lúc sau cũng tiếp tục ở lại đợi chung.
Chu Vũ đứng ở một góc, ỷ vào việc bản thân đang đứng trong góc khuất, yên lặng nghe lén.
Bọn họ có phát hiện ra Phong Hạnh không?
Một lát sau, cục trưởng Cục Cảnh Sát cũng đi ra, lập tức hai người cảnh sát này tiến lên bàn bạc chuyện gì đó.
Bởi vì bọn họ ở quá xa, Chu Vũ không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ nghe được vài từ mơ hồ “Mất tích...... Chết người...... Đại sư”
Chu Vũ thật sự lo lắng bọn họ sẽ phát hiện ra Phong Hạnh, nhưng cậu cũng không phải đứa nhỏ mười mấy tuổi thật sự, sẽ không vội vàng chạy ra hỏi tới cùng, mà là cất tai nghe vào rồi nhanh chóng rời đi.
Nếu đã bắt đầu điều tra, bên cảnh sát đương nhiên sẽ có báo cáo, cậu có thể nhờ vào gia thế mà biết được chút thông tin.
Như vậy vẫn tốt hơn trực tiếp chạy ra làm bại lộ bản thân.
Phong Hạnh theo học trưởng cùng nhau đi, nhưng trước khi rời đi, hắn quay lại liếc nhìn những cảnh sát đó một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười khát máu.
Ta sẽ chờ vị đại sư đó, hì hì hì —!!!
Cục trưởng tràn đầy buồn bực, chỉ cảm thấy năm nay đúng là năm hạn.
Cách đây chỉ vài ngày xảy ra vụ án xe buýt chết người, hôm nay lại xảy ra vụ mất tích nghiêm trọng như vậy.
Đêm hôm qua, Cục Cảnh Sát bọn họ nhận được rất nhiều tin báo của phụ huynh học sinh, nói rằng con họ cả đêm vẫn chưa về nhà, họ đều khẳng định có chuyện không hay xảy ra với con mình, cảnh sát hỏi vì sao có thể khẳng định như vậy, thì bọn họ đều nói nằm mơ thấy?
Vốn dĩ cảnh sát sẽ không để ý đến những trường hợp mất tích chỉ mới trong vòng 24 giờ, nhưng có quá nhiều người báo cảnh sát nên bọn họ phải cử một số người đến trường để xem tình hình.
Kết quả là, các cảnh sát bị dọa đến tè ra quần chạy ra khỏi trường, sợ hãi đến mức suýt ngất xỉu.
Theo như lời bọn họ, bên trong ngôi trường này là một biển xác chết.
Nhưng khi bên trên điều một số lượng lớn cảnh sát đến, lại phát hiện cái gì cũng không có, trong trường học không có một bóng người, bảo vệ gác cổng cũng không thấy, mà rất nhiều phòng học đều lộn xộn, như thể có nhiều người đã đánh nhau trong lớp học, bàn ghế vỡ nát nhưng lại không có vết máu.
Sự việc quỷ dị này một lần nữa chạm đến dây thần kinh mỏng manh của cục trưởng vẫn còn đang bàng hoàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như suối.
Nếu chuyện này thật sự có liên quan đến quỷ thần, thì số người gọi điện báo cảnh sát cũng đủ để khiến cục trưởng tưởng tượng ra cảnh sau này sẽ bị cấp trên mắng mỏ, vị trí của ông ta nhất định sẽ không giữ được nữa, đừng nghĩ đến việc bò lên trên.
Ưu tiên hàng đầu lúc này là không thể làm cho tình huống trở nên tồi tệ hơn, nếu không ông ta sợ cho dù mình vào cuộc cũng sẽ khiến dân tình phẫn nộ.
Bó tay không còn biện pháp nào khác, ông ta chỉ có thể tiếp tục đi mời đại sư.
“Bây giờ đừng truyền tin tức này ra ngoài, nếu dư luận lại một lần nữa xôn xao như lần trước, tôi sẽ hỏi các anh đầu tiên!” Cục trưởng nhìn những người đi đường qua lại gần đó, không nói gì thêm, vẻ mặt nghiêm nghị:
“Đi! Trở về nói sau!”
“Cậu, mau đi mời đại sư! Nhanh lên, thừa dịp ông ấy chưa rời thành phố M!” Cục trưởng Cảnh Sát phân phó nhiệm vụ cho cấp dưới, còn ông ta thì vào trong xe cảnh sát ngồi, trong lòng có chút đứng ngồi không yên.
*
Chu Vũ cảm thấy hơi đói bụng nên mua hai cái hamburger ở tiệm McDonald gần đó, một cái cho mình, một cái cho Phong Hạnh.
Chu Vũ muốn tìm một con hẻm nhỏ để hỏi Phong Hạnh một chút có ăn được hamburger không, vừa đến đầu hẻm đã đụng phải một thiếu niên, Chu Vũ loạng choạng một chút, nói:
“À xin lỗi, vừa rồi tôi không để ý.”
Khuôn mặt Chu Vũ tuấn mỹ động lòng người, thiếu niên nhìn đến sửng sốt nói:
“Không, không sao, vừa rồi tôi cũng không nhìn đường......”
Chu Vũ chỉ là khách sáo một chút, cậu vội vã tìm chỗ, sợ hamburger bị nguội ăn không ngon, nên còn chưa nghe thiếu niên nói xong đã rời đi, chỉ còn lại thiếu niên ngơ ngác nhìn cậu từ phía sau.
“Tống Hàng! Làm gì vậy hả? Còn không nhanh chân lên! Nơi này gần trường học như vậy, có muốn chết không?” Một người đàn ông trung niên bước tới với vẻ không kiên nhẫn.
“Hả, dạ đi ngay đây chú Đào.”
Tống Hàng nhìn số người còn lại trên đồng hồ Chủ Thần, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, nghe theo Tôn Đào rời đi.
“Phong Hạnh? Em ở đâu?”
Đứng trong con hẻm tối vắng vẻ, Chu Vũ nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi.
“Em đây, học trưởng.” Sương đen dần ngưng tụ thành hình người, xuất hiện trước mặt Chu Vũ.
Chu Vũ nhìn Phong Hạnh, cười dịu dàng:
“Ta da! Anh mua hamburger cho em!”
Phong Hạnh nhìn học trưởng đáng yêu muốn chết, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
“Cảm ơn học trưởng, em rất thích!”
Chu Vũ nghe vậy liền cười vui vẻ, sau đó nhíu mày như là suy nghĩ cái gì, hỏi:
“Vậy em ăn như thế nào? Anh có cần mua nén hương không?” Quỷ cũng ăn hương khói đúng không? Mẹ của Phong Hạnh đã bỏ trốn, tội nghiệp Phong Hạnh không có ai thờ cúng, chắc đã đói bụng một ngày rồi.
Phong Hạnh lắc đầu, nói:
“Em chỉ cần ngửi mùi là được rồi.”
Chu Vũ cứ đứng yên như vậy nhìn Phong Hạnh ngửi hamburger là đã được tính ăn xong rồi, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Woah thần kỳ ghê ha ha! Vậy từ bây giờ chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé! Vừa hay anh cũng chỉ ăn cơm một mình, rất cô đơn.” Chu Vũ cười xán lạn mà mời Phong Hạnh.
Khuôn mặt tuấn mỹ đến mức yêu dị của Phong Hạnh tràn đầy yêu thương, gật đầu, lại hóa thanh sương đen vô hình, quấn quanh bên người Chu Vũ.
Nhìn Phong Hạnh lại biến mất, Chu Vũ nếm thử hamburger mà Phong Hạnh đã ngửi, ừm, không có chút mùi vị nào, đúng là thần kỳ.
Phong Hạnh nhìn thấy cảnh này liền đỏ mặt, học trưởng đang làm gì vậy? Đây, đây, đây xem như là hôn gián tiếp rồi đúng không?
o (* //// ▽ //// *) q
Chu Vũ chuẩn bị đi ra khỏi con hẻm, nghĩ đến dáng vẻ của Phong Hạnh, cậu chần chừ một chút, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi:
“Phong Hạnh, em bây giờ, là con trai sao?”