【”Không, không - tha cho ta a a a!!!” Tiếng thét chói tai vang lên nối tiếp nhau.
Katherine sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng nhìn người vẫn đứng bên cạnh nàng bị con quái vật nổi lên từ biển cắn xé, ánh mắt dại ra.
Những người sống sót sau thảm họa chạy ra khỏi bờ cát, chạy vào khu rừng đằng sau, Katherine sau khi phục hồi lại tinh thần cũng hoảng loạn chạy theo.
Đều do con quái vật đó!
Katherine nghĩ đến con quái vật đã trốn thoát khỏi rạp xiếc, sau đó cứ luôn xuất hiện trước mặt nàng, trong mắt có chút oán hận.
Lòng bàn chân của nàng đầy vết phồng rộp, toàn thân bị cành cây cào xước, quần áo xộc xệch, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Đột nhiên, một đám côn trùng nhỏ có lớp vỏ đen bò ra khỏi mặt đất, chúng ăn hết mọi thứ trên đường đi, ngay lập tức biến người đang chạy phía trước thành một đống xương, Katherine hét lên một tiếng rồi bỏ chạy.
Phía trên ngọn núi, từng ngọn đuốc trên tế đàn được thắp sáng, người áo đen cắt cổ tay quái vật nhìn máu tươi chảy dọc theo các rãnh trên nền tế đàn, ánh mắt cuồng nhiệt khiến người khác phải khiếp sợ.
“Ta xin dâng tế phẩm lên cho thần minh! Khẩn cầu ngài thức tỉnh!”
Trên mặt biển xuất hiện từng đợt sóng gió ngày càng mạnh hơn, sâu trong đáy biển thăm thẳm, có một sự tồn tại đáng sợ đã mở mắt.
Đó là sự tồn tại vĩ đại không thể diễn tả - Cthulhu.】
- trích từ《 The Wrath Of Cthulhu 》
*
“Buông ta ra.” Chu Vũ nhíu mày, gạt bàn tay của lão nhân đang đặt trên vai cậu.
“Ta tới để lấy giấy chứng nhận, thứ lỗi ta không thể làm được.” Chu Vũ tuy cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
Lão nhân nghẹn họng, đương nhiên nhìn ra được thanh niên trước mặt không muốn làm đệ tử của lão chút nào.
“Tiểu tử, tại sao ngươi lại không muốn? Ta là giả kim thuật sĩ tốt nhất thành phố này, nhận ta làm thầy ngươi sẽ không bị lỗ!” Lão nhân mặt mày nhăn lại, trong mắt hiện lên một tia ngoan cố, không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ của bản thân.
“...... Không cần thiết.”
Chu Vũ cạn lời.
Cậu bước vào phòng làm giấy chứng nhận, thấy được các loại giấy chứng nhận khác nhau được treo trên tường, và chiếc bàn duy nhất trong phòng thì đầy những trang giấy lộn xộn.
“Xin hỏi, giấy chứng nhận của ta đâu? Ta còn có việc gấp.” Chu Vũ nhìn ông lão đang dây dưa vướng víu, giọng điệu lạnh lùng.
“Không, không, không, ngươi nhất định từ chối ta vì chưa biết thân phận của ta! Ta từng là thủ tịch giả kim thuật sĩ của Taliyah, nhưng sau đó ta phải rời khỏi đế đô vì bị bạn đồng hành hãm hại, phải quay lại đây làm công việc này! Đừng đánh giá thấp ta! Chỉ cần ngươi trở thành đồ đệ của tôi! Ta đảm bảo! Ngươi sẽ trở thành giả kim thuật sĩ vĩ đại nhất từ trước đến nay!” Lão nhân không trả lời câu hỏi của Chu Vũ và tiếp tục thuyết phục Chu Vũ, trông có vẻ cố chấp đến phát điên.
Lão nhất định phải nhận thanh niên này làm đồ đệ! Tuổi thọ của lão sắp hết, lão không còn thời gian và sức lực để trở về đế đô trả thù những kẻ cặn bã kia. Chỉ bằng cách thu nhận một thiên tài làm đồ đệ, lão mới có thể chứng minh cho cả thế giới rằng lão đã đúng! Tất cả những gì lão làm là để phát triển giả kim thuật! Lão không sai!
Chu Vũ cau mày khi nhìn lão nhân luyên thuyên vô nghĩa, rất không kiên nhẫn.
Cậu còn phải quay lại nấu ăn cho Franken, không có thời gian để nghe những điều vô nghĩa lừa dối của lão nhân này.
“Gia tộc của ta từng là đại gia tộc thịnh vượng nhất đất nước này, đến cả quốc vương cũng phải cúi đầu với người trong gia tộc ta. Bởi vì người trong gia tộc ta đều là ma pháp sư và giả kim thuật sĩ, đã từng xuất hiện một vị giả kim thuật sĩ cấp cao và một ma pháp sư cấp trung! Cho đến nay, gia tộc của ta vẫn còn bảo tồn vô số ghi chép về giả kim thuật và điển tịch ma pháp!”
“Ta không cần phải biết những điều này, xin vui lòng cho ta biết giấy chứng nhận ở -” Chu Vũ muốn ngắt lời nói ầm ĩ của lão nhân, nhưng sau khi nghe được lời nói phía sau của lão lại ngừng lại.
Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt cậu, hỏi: “Lão nói gia tộc của lão còn có điển tịch ma pháp? Còn bao nhiêu?”
Cậu thực sự không tin rằng sẽ có một số lượng lớn điển tịch ma pháp ở một thị trấn hẻo lánh như vậy.
Phải biết rằng, ma pháp sư là sự tồn tại mà người bình thường cả đời sẽ không bao giờ nhìn thấy, đó là chưa kể đến những cuốn sách quý ghi chép về ma pháp.
Ở thời đại này kiến thức không được lưu truyền, giá sách đắt không ngờ, nguyên chủ mua được một quyển ma pháp cổ xưa đã tiêu hết tiền tiết kiệm, lẽ nào lão nhân này thật sự có sách quý hơn sách ma pháp bình thường sao?
Lão nhân thấy người thanh niên trẻ tuổi mà lão coi trọng trở nên hứng thú đến gia tộc mình, ngay lập tức bắt đầu thể hiện ra.
Lão khoác lác nói rằng tàng thư của gia tộc lão có thể so sánh với sách trong Thư viện Hoàng gia Taliyah, bởi vì nó được sưu tập bởi nhiều thế hệ trong gia tộc lão.
Chu Vũ biết trong đó hẳn là đã khuếch đại thêm, tự nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng. Cậu nhìn lão nhân tự mình khoe khoang nói không ngừng, vì vậy bắt đầu quan sát kỹ căn phòng, vô tình nhìn thấy một tờ giấy bản thảo bị vứt bỏ.
Trên tờ giấy này là một bức tranh vẽ tay về cơ thể con người, những đường nét tinh xảo phác họa nên một bức tranh tinh tế về giải phẫu cơ thể.
Trong thời đại mà các thực nghiệm giả kim thuật lên cơ thể người bị cấm, cậu nghĩ, cậu biết lý do tại sao lão nhân này bị đuổi ra khỏi kinh đô rồi.
“Nếu có thể, ta muốn xem qua những cuốn sách đó trước khi đưa ra quyết định, tiên sinh, ông phải biết ta đang ngượng ngùng về “vấn đề” trong túi, ngày thường không thể mua nhiều sách. Nếu ông thật sự có nhiều sách cổ, ghi chép còn cất giữ, ta hẳn là sẽ đồng ý theo yêu cầu của ông.” Chu Vũ ước lượng chiếc túi tràn đầy đồng tiền vàng, cười tủm tỉm mà cắt ngang lời nói của lão nhân.
Đôi mắt lão nhân đầy ngạc nhiên xen lẫn kinh hỉ: “Được, được! Tiểu tử, ngươi đi theo, ta sẽ đưa ngươi đến tàng thư thất của gia tộc ta!”
Lão nhân kéo Chu Vũ rời khỏi phòng tài liệu. Vẫn là Chu Vũ đầy bất lực mà nhắc nhở lão, giấy chứng nhận còn chưa có đưa cậu, mới khiến lão nhân đang hưng phấn lấy lại chút lý trí, không biết từ góc xó xỉnh nào mà lão lấy ra giấy chứng nhận giả kim thuật sĩ chính thức và đưa cho Chu Vũ.
Vì Học viện giả kim thuật ở thành phố này chỉ phụ trách đánh giá các giả kim thuật sĩ cấp thấp, bởi vậy Chu Vũ bây giờ chỉ được chứng nhận là một giả kim thuật sĩ cấp thấp thôi.
Nhưng mà như vậy cũng đủ rồi.
Vốn dĩ cậu cũng không muốn phát triển quá xa theo hướng này, bởi vì theo như cậu thấy giả kim thuật ở thời đại này, ngoại trừ một vài người có năng lực thực sự, rất nhiều người trong số họ được trộn lẫn theo cách học vẹt để trở thành giả kim thuật sĩ chính thức. Trình độ nếu so ra thì cũng không khác gì thần côn* thời cổ đại của Trung Quốc. (Thần côn: chỉ những người giả thần giả quỷ, như việc có phép thuật, sức mạnh siêu nhiên nhằm lừa lọc người khác)
Sau khi nhận được giấy chứng nhận, Chu Vũ đi theo lão nhân ra khỏi Học viện giả kim thuật. Về phần bữa sáng của Franken, Chu Vũ quyết định sẽ mua thêm nhiều thứ nữa vào buổi trưa để bồi thường cho hắn.
Dưới sự dẫn dắt của lão nhân, Chu Vũ nhanh chóng đến một ngôi nhà cổ kính.
Những viên gạch ngói đỏ, ngôi nhà ba tầng có chóp nhọn, sân cỏ mọc um tùm cùng hàng rào sắt đổ nát mang đến bầu không khí của một căn nhà ma ám thời Trung cổ.
Chu Vũ liếc nhìn lão, trong lòng có chút nghi hoặc, ai nhìn thấy một căn nhà dột nát như vậy sẽ không bao giờ nghĩ rằng trong đó có bất kỳ cuốn sách quý giá nào.
“Đi, tiểu tử, đi với ta!” Nhìn thấy Chu Vũ do dự ở cửa không chịu vào, lão nhân có chút nóng nảy: “Đừng nhìn bên ngoài căn nhà hỏng bét, thật ra bên trong vẫn rất tốt! “
Rõ ràng là lão cũng biết nhà của tổ tiên để lại cho lão bây giờ rất cũ nát, nhưng ngày thường lão cũng lười xử lý, vì thực nghiệm giả kim thuật, lão cũng không thèm thuê người hầu đến dọn dẹp. Điều này cũng chính là nguyên nhân khiến ngôi nhà sang trọng xa hoa trở thành bộ dạng ma quái như vậy.
Chu Vũ bán tín bán nghi bước tới, nhưng trong tay lại nắm chặt một con dao găm, cậu đã sẵn sàng cho trường hợp lão nhân là một người mất trí.
Đi theo lão nhân khùng khùng này, Chu Vũ bước vào tàng thư thất nằm sâu trong nhà.
Căn phòng lớn này đầy ắp những giá sách khổng lồ, trên giá sách thì chứa những cuốn sách đầy bụi.
Trong tàng thư thất yên tĩnh, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ nhỏ trên tường, chiếu vào những cuốn sách đã lâu chưa được lật, bụi bặm bay múa theo ánh sáng, thời gian tại thời điểm này như ngừng trôi.
Từ việc căn phòng này chứa đựng số lượng sách rất lớn có thể thấy rằng gia tộc này đã thực sự hiển hách, đã từng có một thời kỳ huy hoàng.
Đôi mắt xanh lục bảo của Chu Vũ mở to, nhìn những cuốn sách ma pháp được sắp xếp gọn gàng trên một trong những giá sách, lộ ra một nụ cười.
Thật là tốt, ở đây có rất nhiều sách! Như vậy hành trình đến đế đô ma pháp Kailance cũng không cần phải gấp như vậy.
Chu Nguyên quay đầu nhìn về phía ông lão đầy kiêu hãnh cùng mong đợi, mỉm cười nói: “Không biết ông có muốn làm giao dịch với ta không?”
Lão nhân lắc đầu, kiên quyết nói: “Không cần giao dịch đâu, chỉ cần ngươi nguyện ý, tất cả sách, thư, điển tịch ngươi đều có thể đem đi! Chỉ cần ngươi đáp ứng làm đồ đệ của ta! “
Chu Vũ rũ mắt xuống cười một chút, nói: “Vậy thì thật đáng tiếc. Ta đối với giả kim thuật cũng không hứng thú đến mức đó, hơn nữa ta nghĩ nguyên nhân khiến ông muốn thu ta làm đồ đệ, ừm, là vì để trở lại đế đô và trở thành thủ tịch giả kim thuật sĩ?”
Ánh mắt lão nhân ảm đạm đi, trầm mặc trong chốc lát lão mới nói chuyện với ngữ khí lẫm liệt: “Không phải vì chuyện này... Ta đã già rồi, ta cũng không còn khát vọng về quyền thế nữa, ta chỉ muốn chứng minh rằng giả kim thuật của ta là chính xác! Để những kẻ khinh thường ta phải hối hận! Để thế nhân biết việc ta làm là đúng!”
“Là thực nghiệm trên cơ thể người sao?” Chu Vũ nhẹ giọng nói. Lão nhân vẫn luôn che giấu nội dung của giả kim thuật mà lão nghiên cứu.
“!!!”
Lão nhân đầy kinh hãi, trên trán chảy ra một ít mồ hôi lạnh. Thanh niên này làm sao mà biết được!
Lão đã lên kế hoạch dùng lời nói dối ba hoa trước, để thuyết phục chàng trai trẻ này tin tưởng chính mình, sau đó kéo hắn xuống nước làm hắn không thể không học tập giả kim thuật của lão rồi mới nói ra chân tướng sự thật.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã kết thúc.
Không một ai muốn trở thành đồ đệ của một nhà thí nghiệm thực hiện trên cơ thể con người.
Lão cũng chỉ có thể thất bại.
“Thực ra, ta không nghĩ rằng thực nghiệm trên cơ thể con người là sai hoàn toàn, miễn đó không phải là một cơ thể sống.”
Trong thời đại này, giả kim thuật sĩ cũng đảm nhiệm nhân vật bác sĩ, còn những giả kim thuật sĩ thì mù quáng tin vào giả kim thuật, không chút nào hiểu biết cấu tạo cơ thể con người đã hại chết không ít người, chỉ có thể chữa cho bệnh nhân với một số bệnh nhẹ.
Y học phương Tây tiên tiến ở thế giới hiện đại căn bản không tồn tại ở đây, cách chữa bệnh cũng chỉ là truyền dược hoặc điều trị bằng phương pháp truyền máu, các phương pháp điều trị vô cùng cũ kỹ và mất vệ sinh.
Chu Vũ nhìn sắc mặt có chút thay đổi của lão nhân, đáy lòng có chút chắc chắn.
Lão nhân này chắc hẳn đã làm thực nghiệm trên cơ thể sống, ha, quả nhiên, ở thế giới với quan niệm đạo đức cực kỳ không đáng nói này, những học giả thuần túy chính trực căn bản là sống không nổi, nhìn lão nhân này đi, toàn thân đều có vẻ mỗi hướng đi đều vì bước tiến của khoa học cũng đã nhuộm đầy máu tươi từ những cuộc thí nghiệm.
“Ông hoàn toàn có thể chứng minh với thế nhân rằng nghiên cứu của ông là đúng! Chỉ cần ông nghiên cứu ra một ít sự thật xác thật đã hoặc đang tồn tại.”
“Nhưng, ta đã già rồi, ta không còn có thể giải phẫu phân tích cơ thể con người một cách nhanh chóng như khi ta còn trẻ nữa, phải tính toán từng khúc xương lớn nhỏ, mỗi một bộ phận nội tạng phải được phân biệt ra.”
Lão đã từ bỏ kế hoạch nhận Chu Vũ làm đồ đệ.
Lão biết rằng người thanh niên này rất thông minh, sẽ không đi theo lão trên con đường nhuốm đầy máu tươi mà nghìn người thóa mạ này.
“Nếu ta nói, ta có thể làm cho ông trẻ lại thì sao?” Chu Vũ đi đến trước giá sách ma pháp, lướt ngón tay trên những tấm bìa dày.
Vu thuật mà cậu học được từ Phong Hạnh dùng ở chỗ này cũng rất tốt.
Lão nhân đang rũ đầu đột nhiên ngẩng lên, vẻ mặt do dự không ngừng.
“Ta có một bình dược giả kim thuật, nhưng phải lấy linh hồn của ông làm điều kiện trao đổi cho tuổi trẻ, còn có về sau không được tiếp tục làm thực nghiệm trên cơ thể sống, nếu không nó sẽ đẩy nhanh lão hóa, thế nào? Ta dùng bình dược để đổi lấy những cuốn sách ở đây, ông có nguyện ý không?”Chu Vũ nhìn đôi mắt vẩn đục của lão nhân, trong mắt hiện lên loại cảm xúc lạnh nhạt.
Những điều kiện hạn chế đó đương nhiên là thật, nhưng đây không phải là linh dược, mà là một loại cổ trùng, đốt cháy tinh phách bên trong cơ thể con người, cũng chính là linh hồn mà con người trên thế giới này vẫn luôn cho rằng.
*
Trong một tòa nhà hai tầng ở một khu ổ chuột, Franken bước ra khỏi phòng ngủ cho khách, lặng lẽ nép mình trong phòng khách để chờ đợi người tạo ra hắn trở về nhà.
Hắn biết người kia có rất nhiều chuyện cần phải bận rộn, hắn sẽ không phàn nàn, oán trách về bất cứ điều gì, nhưng thỉnh thoảng sẽ cảm thấy một chút cô đơn.
Ngơ ngác nhìn những sợi lông tơ trên thảm, Franken nhớ lại ký ức mơ hồ ngày trước.
Hắn nhớ rằng khi đó hắn đang ở trong phòng khách giống như bây giờ, sau một trận thất thần, hắn bất giác bước vào tầng hầm ngầm và hôn người kia. Người kia cũng vì vậy mà chán ghét hắn, cho đến ngày hôm qua mới thay đổi thái độ.
Trên thực tế, hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại nào đó đang ở bên trong hắn, thậm chí còn mơ hồ nhận ra mối quan hệ giữa bọn hắn - sự tồn tại không xác định kia là chủ thể, mà hắn chỉ là một mảnh nhỏ không đáng kể.
Vậy hắn rốt cuộc là ai? Hắn chỉ là một bản sao linh hồn của sự tồn tại đó sao?
Đôi mắt trong veo ban đầu của Franken ập lên màu xanh thẳm âm trầm, nhưng mà hắn không cam lòng. Hắn là sinh mệnh được người kia tạo ra. Hắn không muốn trở lại chủ thể, không muốn mất đi ý thức và rời xa người hắn yêu nhất.
Hắn muốn trở thành chủ thể chứ không phải là một mảnh vỡ có thể biến mất bất cứ lúc nào!
Bên ngoài ngôi nhà, một nhóm người mặc áo choàng đen đến gõ cửa.
Người đàn ông mặc đồ đen cầm đầu nhìn bức tượng đang phát ra ánh sáng yếu ớt trong tay, gật đầu với người bên cạnh.
“Vì sự vinh hiển của chủ nhân chúng ta”
Rầm -
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bị đánh vỡ tan.
Franken, người vừa bừng tỉnh khỏi trầm tư ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy sát khí.
Là ai? Dám đột nhập vào nhà của người đó!
- ---------
Cảm ơn quả địa lôi của..., cảm ơn các thiên sứ ~ cảm ơn rất nhiều
Cảm ơn lựu đạn của... ~ yêu mọi người moah moah ~
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã ủng hộ ~
Cũng cảm ơn các thiên sứ vì dịch dinh dưỡng ~
Chuyên mục cầu follow cầu bình luận ~
Mẩu chuyện nhỏ:
Franken: (giơ dao và nĩa) Ta muốn làm phản!
Cthulhu: (giơ lên xúc tu) Ta muốn giết chính mình!
Chu Vũ: (lạnh nhạt.jpg) Phong Hạnh ở đâu?
Cthulhu và Franken: (Bảo bảo ủy khuất nhưng bảo bảo không nói.jpg) Tức phụ, em không đau lòng sao?
Chu Vũ: (thờ ơ bỏ đi)
Ý thức thế giới thần quái: ermmm
Cthulhu World Consciousness: ermmm, đại ca, thành thật mà nói, lão tử cũng có chút muốn đánh chết ngươi, ngươi xem ngươi quậy cho cặp vợ chồng son kia thành cái dạng gì rồi kìa!
Ý thức thế giới thần quái: (lấy keo hồ ra) Hay ba dán oắt con lại nha?
Ý thức thế giới Cthulhu: (Trải qua thăng trầm cuộc đời mà đốt điếu thuốc) đại ca à, lão tử nghĩ trước tiên nên gọi xe cứu thương.
(Ở đằng xa, Cthulhu và Franken đã nằm liệt giữa đường)
Ý thức thế giới thần quái: (khóc thét lên) A hu hu! Oắt con à! Con! Con! (ngất xỉu) Ba... thấy hơi chóng mặt...
Ý thức thế giới Cthulhu: (tang thương mà gọi 120)
Editor: tui comeback rồi đây, so far so good đó mọi người. Và cuối cùng thì tui cũng đã update những mẩu chuyện nhỏ từ khoảng cuối thế giới I đến hiện tại xong rồi TT.TT hu hủ hù hu