【Đám cháy bùng lên trong lều rạp Loya, ông chủ rạp xiếc bị tổn thất nặng nề.
Ông chủ nhìn đám côn đồ chạy việc đang phóng hỏa, mặt đầy dữ tợn gào thét: “Đám khốn nạn chết tiệt! Son of the bitch! Lão tử phải lột da các ngươi!”
Đám côn đồ vẻ mặt dại ra nở nụ cười điên cuồng, cười hì hì không nói lời nào, chỉ có một vệt xanh lam lóe lên trong mắt bọn hắn.
Ông chủ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại cảm nhận có gì đó kỳ lạ sau lưng, khi ông ta quay đầu lại, khuôn mặt của một con quái vật hiện ra trước mắt.
Đó là quái vật thừa dịp lều trại nổi lửa đã thoát ra khỏi lồng giam — Franken.
Đêm đó, tiếng la hét vang vọng khắp Rạp xiếc Loya, khi vệ binh trong thành đến nơi, đoàn xiếc thú huy hoàng trước đây đã biến thành đống đổ nát.
Không tìm thấy hung thủ, tất cả mọi người đều chết trong đám cháy, nhóm vệ binh liền qua loa cho xong việc, vội vã kết thúc mà không kiểm tra.
Dù sao thì cũng chỉ có thường dân chết, không thành vấn đề gì cả.
Ở một góc khác của thành phố, một bóng người cao lớn mặc áo choàng đen, đang nhìn nữ quý tộc chơi đùa trên phố, đôi mắt sáng ngời.
Là người đó! Là vị tiểu thư tốt bụng ấy!】
— trích từ《 The Wrath Of Cthulhu 》
*
Chu Vũ bước vào học viện giả kim thuật, đưa ra giấy chứng nhận danh tính của học viên giả kim cấp một, cho thấy ý muốn thi lấy giấy chứng nhận.
Bởi vì lần này là để lấy giấy chứng nhận là một nhà giả kim chính thức, Chu Vũ cũng không che giấu thân phận của mình quá nhiều, liền bước vào đại sảnh, cởi mũ trùm trên đầu xuống.
Nhân viên công tác cầm lấy chứng minh thư mà Chu Du đã đưa, nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng không ngừng vào mặt Chu Vũ, mãi đến khi Chu Vũ nhíu mày tỏ ý khó chịu mới lấy lại tinh thần, bắt đầu mất hồn mất vía mà xử lý thủ tục.
Chẳng bao lâu, thủ tục kiểm tra đã hoàn thành, trong mắt nhân viên công tác còn đang mang nét kinh ngạc, cười nói: “Hoan nghênh ngài, học viên giả kim thuật bậc một Khalil, xin mời nộp một đồng vàng lệ phí thi tuyển để tham gia kiểm tra.”
Chu Vũ lấy ra một đồng xu vàng và hỏi: “Sau khi thi xong, bao lâu mới có thể lây được giấy chứng nhận?”
Nhân viên công tác thấy sắc làm mị đầu, rất ân cần trả lời: “Tất cả đều sau một tuần, nhưng nếu ngài thật sự đang vội, tôi có thể giúp ngài hối thúc một chút. Khoảng hai ngày sau là được!” Thật ra với thân phận của cô khi đối mặt với một học viên giả kim thuật quèn bậc một, căn bản không cần xưng hô tôn kính. Nhưng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ kia, cô không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác muốn tôn sùng người này, khi nói chuyện cũng thật tự nhiên thêm kính ngữ.
Chu Nguyên cười với nhân viên công tác tóc đỏ: “Ngày mai không được sao?”
Mỹ nhân tóc vàng cười híp mắt, môi đỏ mọng cong lên, nụ cười động lòng người giống như thiên sứ.
Khuôn mặt nhân viên công tác đỏ lên, trong mắt đều là si mê, có chút lắp bắp nói: “Đương, đương nhiên là được! Sáng mai ngài có thể đến lấy! Chỉ cần ngài đến trước mười hai giờ là được rồi!”
Chu Vũ cười càng tươi nói cảm ơn liền quay người rời khỏi đại sảnh đi vào trường thi, để lại nhân viên công tác phía sau và một số nhà giả kim đến xử lý công việc đều si ngốc nhìn bóng lưng cậu.
Cất giấy dự thi vào trong túi, Chu Vũ cảm thấy khuôn mặt mỗi lần đổi là càng không ổn này vẫn có chút tác dụng, ít nhất cũng có thể tiết kiệm cho cậu một khoảng thời gian.
Cảm ơn tên Tà thần kỳ quái, cậu không muốn ở lại thành phố này thêm một phút nào, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố này, tránh xa Tà thần.
Hội giả kim thuật trên thế giới này có được chương trình học rất tiên tiến, đề thi đều do người máy hơi nước kiểm tra và nghiệm thu, tuy tỷ lệ sai sót cao hơn nhưng lại tiết kiệm được rất nhiều nhân lực. Vì vậy dưới sự hướng dẫn của người máy hơi nước, Chu Vũ thành thạo làm ra các loại dược theo yêu cầu, khéo léo hoàn thành bài thi rồi rời khỏi.
Trong trường thi, một nhà giả kim có nhiệm vụ giám sát hoạt động của máy móc vận hành, đang kiểm tra các loại dược của thí sinh như thường lệ để xác minh điểm vào máy.
Nhưng khi đã thuần thục làm công việc này đến chết lặng, ông không khỏi choáng váng khi đến trước một trong những người máy hơi nước đang cất giữ linh dược.
Ông ta nhìn những bình linh dược trong suốt, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
“Cái này! Nó thực sự là khí tức của cuộc sống hoàn mỹ nhất! Ta không ngờ rằng cả đời mình sẽ được nhìn thấy loại linh dược có phẩm chất cao như thế này! Ha ha ha! Là ai? Ai làm ra nó? Ta muốn thu nhận người đó làm đồ đệ!” Lão nhân tóc trắng xóa cầm lấy bình dược, trên ô điểm số điền số điểm cao nhất, mặt đầy tươi cười.
Ai nói rằng lão sẽ không bao giờ có thể trở lại thời kỳ đỉnh cao? Đồ đệ của lão sẽ thay thế lão mà trở lại đế đô, chứng minh cho thế nhân thấy thuật giả kim của lão vĩ đại như thế nào!
Nhất định phải nhận người này làm đồ đệ! Bằng mọi cách phải làm cho đồ đệ mới ra lò của lão học được cách lão luyện giả kim thuật!
Chu Vũ bước ra khỏi trường thi lại đội mũ trùm đầu, cậu không thích cảm giác bị người khác nhìn thẳng bằng ánh mắt lửa nóng.
Không hiểu vì sao, chính cậu khi nhìn gương mặt này cũng không có cảm giác gì đặc biệt, những người khác nhìn vào lại cảm thấy đẹp, họ sẽ nhìn chằm chằm vào cậu mãi, khiến cậu rất khó chịu.
Đi thẳng một đường, Chu Vũ muốn mượn một ít sách từ thư viện gần học viện giả kim, khi đi đến góc phố, cậu tình cờ đi ngang qua một người nam nhân tóc ngắn màu xám. Người nam nhân tóc xám lập tức rời đi, trên cổ tay của hắn có mang một chiếc đồng hồ của Chủ Thần mà những người khác không thể nhìn thấy.
Chu Vũ nhìn nam nhân tóc xám rời đi sững sờ tại chỗ, lâm vào trạng thái mê man hoảng hốt.
Trước mắt cậu hiện lên những hình ảnh xảy ra trên một thế giới, là một số hình ảnh quen thuộc nhưng lại xa lạ.
Những hình ảnh nhấp nháy từng cảnh, dần dần được chắp nối lại thành một câu chuyện xưa hoàn chỉnh.
Nữ sinh với mái tóc đen dài vì ngã từ tầng cao mà chết, sau đó biến thành lệ quỷ trả thù tất cả mọi người cho đến khi cả thành phố đều biến thành một thành phố ma.
Thế giới rơi vào hỗn loạn, lệ quỷ cô độc đi trên con phố vắng lặng, chốc chốc lại ngước mắt lên như thể đang xuyên thời gian và không gian nhìn cậu.
Nhìn thấy sự tĩnh mịch trong đôi mắt lệ quỷ, Chu Vũ rơi lệ lúc nào không biết.
Phong Hạnh? Đó là... Phong Hạnh?
Chu Vũ từ trong bi thương tỉnh táo lại, cuối cùng cũng hiểu ra nguồn gốc của những bức ảnh này.
Đây là cốt truyện ban đầu của thế giới trước, đúng như những người kỳ lạ từ bên ngoài kia nói, cậu đã chết từ sớm trong cốt truyện ban đầu, mà Phong Hạnh chịu đựng đủ các hành động bắt nạt cũng rơi xuống vực sâu vĩnh viễn.
【Cảm ơn ngươi! Ta sẽ đưa cho ngươi một món lễ vật!】Chu Vũ nhớ lại giọng nói từ ý thức của thế giới kia khi cậu còn chưa tỉnh lại ở đây có nghe được.
Bởi vì sau khi đi vào thế giới này, cậu không nhận thấy bất kỳ sự thay đổi nào trên cơ thể mình, vì vậy cậu coi giọng nói đó như một ảo giác khi cậu được trùng sinh. Lại không ngờ rằng mọi thứ đều là thật, ý thức thế giới thật sự tặng cho cậu một phần lễ vật — Nhận thức cốt truyện.
Nhận thức cốt truyện, như tên gọi, là khả năng nhận thức quy luật vận hành của thế giới này, cũng có thể nói là khả năng có được cốt truyện của thế giới điện ảnh này.
Chu Vũ thở dài, quả nhiên, thế giới này lại là một bộ phim điện ảnh.
Nhưng năng lực này cũng có hạn chế, đó là nó chỉ có thể được kích hoạt sau khi chạm trán với những kẻ đến từ bên ngoài đó.
Sau khi nắm được quy tắc sử dụng này, Chu Vũ mơ hồ hiểu được mục đích của món quà mà ý thức thế giới tặng cho cậu.
Nó rất chán ghét những người từ bên ngoài đến, mong rằng Chu Vũ có thể loại bỏ những người ngoài này. Nó cũng hy vọng rằng Chu Vũ có thể có được cốt truyện và có năng lực nhất định để tự bảo vệ mình.
Sau đó, trước mắt Chu Vũ lại hiện lên một số cảnh tượng của thế giới này.
Franken cuộn tròn trong lồng sắt, toàn thân đầy thương tích.
Khalil điên cuồng.
Một nữ quý tộc xinh đẹp cùng với — một hòn đảo ẩn hiện trong sương mù chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
Những hình ảnh này dường như không có sự liên kết khiến Chu Vũ có chút đau đầu.
Về Franken cậu còn có thể đoán được một chút, chắc hẳn nguyên chủ đã đưa Franken vào rạp xiếc thú. Nhìn bối cảnh xung quanh Franken lộn xộn hỗn loạn, có nhiều đạo cụ phục vụ giải trí, liền có thể thấy rằng tình cảnh của Franken rất khó khăn.
Khalil trở nên điên cuồng, có lẽ vì thực nghiệm làm ra tạo vật của hắn thất bại.
Nữ quý tộc còn lại có một chút quen thuộc, dường như có chút liên hệ với nguyên chủ.
Vậy còn hòn đảo đó thì sao?
Chu Vũ nghĩ nát óc cũng không ra được đáp án, khả năng nhận thức nội dung trong cốt truyện cũng không thể giải đáp được thắc mắc của cậu, xem ra là bởi vì tiếp xúc với những người từ bên ngoài kia không đủ.
Nghĩ đến đây, Chu Vũ lập tức quay trở lại, bắt đầu tìm kiếm dấu vết của người vừa rồi.
Nhưng hiện tại đang là thời điểm buổi chiều có ánh thái dương tốt nhất, trên đường lớn người đến người đi, kề vai sát cánh, Chu Du đã đứng tại chỗ từ lâu tiêu hóa thông tin, đã không còn thấy người kia nữa.
Đế đê San Lorenzo
Đường phố sầm uất, ngựa xe như nước.
Các quý ông cầm gậy chống, lưng thẳng, phong thái quý phái; các quý bà cầm quạt xếp nhỏ nhắn trên tay, thướt tha, tao nhã trong từng bước đi. Những người bán hàng đi ngang qua đều thấp giọng không dám nói to làm ồn ào lên vì sợ làm phiền các quý tộc.
Một thiếu nữ quý tộc tóc vàng đặt tay vào tay người hầu, bước xuống xe ngựa, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên phố, vẻ mặt đầy hưng phấn.
“Hay quá! Ta ở nhà gần như mốc meo luôn rồi! Này! Các ngươi không cần đi theo ta! Nếu không ta sẽ chém đầu các ngươi xuống!” Thiếu nữ quý tộc thu hồi lại nụ cười trên mặt, quát lớn đối với người hầu đang muốn đi theo, trong lòng có chút bực bội.
Kể từ khi được kiểm tra ra nàng là một hạt giống tốt để học tập ma pháp, nàng vẫn luôn bị giữ ở nhà để luyện tập pháp thuật. Nhưng thật ra nàng cũng không thích mấy thứ này lắm, lúc đầu còn có chút cảm giác mới lạ, miễn cưỡng có thể hùa theo tập luyện, nhưng càng học thêm nhiều thứ càng cảm thấy buồn tẻ, nàng thật sự cảm thấy nhàm chán muốn chết.
Lần này là thừa dịp phụ thân ra ngoài tuần tra đất phong, nàng mới được tự do ra ngoài, đương nhiên là không muốn những người tùy tùng này đi theo.
Nàng không ngốc, đương nhiên hiểu rõ những người hầu này đều là tai mắt của phụ thân, chuyên dùng để giám sát việc học của nàng. Lần này nàng ra ngoài tìm chút vui vẻ thư giãn một chút, sao có thể để bọn họ đi theo?
Nhìn thấy đoàn tùy tùng cứ như đám trùng theo đuôi, đuổi cũng đuổi không đi, thiếu nữ quý tộc đầu tiên là cáu kỉnh, sau đó lộ ra vẻ quỷ quyệt. Nhân lúc những người hầu không chú ý, nàng chạy nhanh vào con hẻm có 7 8 khúc cua của đế đô, nhanh chóng bỏ xa những người tùy tùng đó.
“Hộc! Mệt chết ta! Ha ha, hừ, đấu với ta ư! Đuổi còn không kịp nữa là!” Thiếu nữ quý tộc chỉ chăm chăm tự đắc mà không nhận ra mình đã lạc vào con hẻm thiếu ánh sáng, âm u này.
Chẳng mấy chốc, khi sự hưng phấn qua đi nàng muốn rời khỏi đây, nhưng lại phát hiện thế nào cũng không tìm thấy con đường ban nãy, ngõ nào cũng giống nhau, khó phân biệt đông tây nam bắc.
Khi thường dân nhìn thấy một thiếu nữ ăn mặc như một quý tộc, họ đều hoảng sợ đến mức không dám mở cửa vì sợ gặp rắc rối. Thiếu nữ quý tộc cũng ghét bỏ những ngôi nhà bẩn thỉu đó, không có ý định hỏi đường.
Nói chuyện với những thường dân bẩn thỉu đó sẽ khiến nàng buồn nôn đến phát ốm!
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, hình như cô đang gặp rắc rối gì sao?”
Thiếu nữ quý tộc nghe thấy một giọng nói từ tính sau lưng, vành tai không nhịn được đỏ bừng, quay đầu liền thấy được chủ nhân của giọng nói kia.
Là một nam nhân đẹp trai tuấn mỹ giống như Thần Mặt Trời.
Đôi mắt mê người quyến rũ đó mang theo ý cười mà nhìn nàng, khiến thiếu nữ quý tộc trẻ tuổi chưa trải đời này đỏ bừng hai má.
“Vâng, đúng vậy, ta không cẩn thận nên lạc đường.”
“Vậy không biết tôi có được vinh hạnh đưa một tiểu thư xinh đẹp như vậy về nhà không?” Nam nhân cúi nửa người, làm ra động tác thân sĩ của một quý ông, vươn tay về phía thiếu nữ quý tộc.
Khuôn mặt của thiếu nữ quý tộc càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên có thể, thưa ngài.”
Bàn tay mềm mại trắng nõn đặt vào lòng bàn tay màu đồng cổ dày rộng, trông rất xứng đôi.
Trong góc tối, Cassie mặt không biểu cảm nhìn cảnh tượng này, bàn tay siết chặt lại đã đầm đìa máu tươi.
Andrew, anh vẫn luôn như vậy. Anh biểu hiện rất si tình với tôi, nhưng anh không ngại khi những người phụ nữ khác nhào vào ngực anh...... Tôi đã... chịu đựng đủ rồi......
Nơi biển xanh sâu thẳm xa xôi, thần minh vẫn luôn ngủ say dần dần thức tỉnh, hắn mở đôi mắt xanh thẳm thâm thúy nhìn về phía hòn đảo nhỏ trên biển.
Ta sẽ chế tạo cung điện hoa mỹ nhất cho em, cho em tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Vậy tại sao em không gọi tên ta?
Thần minh nhớ đến vừa rồi hắn cùng nhân loại đáng yêu kia gặp gỡ trong mộng, những xúc tu khổng lồ đặt sâu dưới đáy biển khẽ nhúc nhích, gây nên sóng gió kinh động trên mặt biển.
Em không thích những thứ này sao?
Lần đầu tiên, vị thần sống qua hàng nghìn năm cảm thấy uể oải, hắn không biết làm thế nào để nhân loại hắn yêu nhất được vui vẻ.
Trên đảo, các tín đồ sốt sắng xem cảnh sắc sóng biển thay đổi trong một khoảnh khắc, sóng lớn từng cơn được tạo thành trên mặt nước, họ liền quỳ xuống hát cầu mong thần minh nguôi giận.
Những tín đồ này cho rằng họ không hoàn thành nhiệm vụ được thần minh giao phó, khiến thần nổi giận nên đã cử thêm nhân lực vào đất liền, lệnh cho họ bắt những vật tế thần muốn dâng lên trước mặt cho thần minh.
Các tín đồ trên đại lục cũng nhận được chỉ dẫn tương tự, họ lập tức tăng nhanh tiến độ.
Những người mặc áo choàng đen có hoa văn kỳ lạ trên mu bàn tay đi qua cánh đồng hoang vắng, băng qua khu rừng đầy dã thú, và cuối cùng đến được địa điểm trong mục đích của họ - Đế Quốc Taliyah.
- ---------
Editor: Đang quằn quại vì tui mới biết những chương trước có lời tâm sự của tác giả mà bên wikidich không kèm theo ở cuối chương. Bỗng nhiên chương này lại có nên tui hoang mang phải đi tìm bản tiếng trung xem thử QAQ.
Nên tui muốn hỏi mọi người một chút, mọi người có muốn đọc những mẩu chuyện nhỏ ở cuối chương như trong thế giới I không? Nếu muốn tui sẽ chạy đi nhờ người dịch hộ những mẩu chuyện đó update vào những chương trước và cả những chương sau này. Còn nếu không thì tui sẽ edit những gì có trong chương chính thôi...
Bây giờ tui phải dịch báo cáo 23 trang cho boss nhà tui, sáng mai nộp rồi QAQ. Xong deadline lần này tui sẽ chăm chỉ up chương hơn nè, hãy tin tui!