Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Nửa đêm, Cảnh Lỵ cảm thấy số lần nhích tới nhích lui của người bên gối quá thường xuyên, phòng vệ sinh sáng đèn mấy lần, tiếng nước dội bồn cầu vang lên rất nhiều lần khiến cô không có cách nào ngủ ngon được.
Kinh Nhiên lại ra khỏi phòng vệ sinh nằm lên giường, Cảnh Lỵ mở đèn bàn, hỏi: “Nhiên Nhiên, bụng anh không thoải mái à?”
“Ừ…” Kinh Nhiên kéo chăn đáp lại.
Bà ngoại đã từng nói bụng của Kinh Nhiên không tốt, ăn chút đồ nguội sống sẽ bị tiêu chảy, bà ngoại cũng không cho anh uống nước đá, nhưng anh đều lén uống. Buổi tối lúc nướng BBQ, có đồ uống lạnh, Cảnh Lỵ còn cố ý canh chừng anh, phòng khi anh nhịn không được mà uống đồ lạnh.
“Sao không thoải mái thế?” Cảnh Lỵ ngồi dậy, vén tóc ra sau tai.
Cảnh Lỵ xốc chăn của Kinh Nhiên lên, không chút cố kỵ vén áo anh, nhìn phần bụng bằng phẳng của anh, hỏi: “Đau ở đâu?”
Kinh Nhiên sờ vùng xung quanh rốn, nói: “Ở đây.”
“Có phải anh lén uống nước lạnh nên bị tiêu chảy không?”
“Không có!”
Cảnh Lỵ vẫn nhìn anh, tạm thời tin tưởng lời anh nói.
Cảnh Lỵ kéo áo anh xuống, đắp chăn đàng hoàng cho anh, nói: “Em đi tìm thuốc cho anh, tiện thể nấu nước luôn.”
“Không uống thuốc được không?”
Cảnh Lỵ nhìn thanh niên cao hơn một mét tám nhưng lại bán manh* giống như một đứa nhóc, lạnh nhạt nói: “Không uống thuốc cũng được, vậy đến bệnh viện tiêm một mũi đi.”
(Bán manh*: Tỏ vẻ dễ thương)
“Lỵ Lỵ, em lấy thuốc cho anh uống đi.” Giữa vị đắng và nỗi đau thể xác Kinh Nhiên chỉ có thể chọn một.
Cảnh Lỵ ra khỏi phòng ngủ, từ lầu hai lần mò đi xuống lầu một, phòng bếp có vài tiếng “Vù vù”, hình như là tiếng của chuột…
Mặc dù cô rất sợ chuột, nhưng địch không động ta không động, tin rằng con chuột sẽ không chạy lại đây cắn cô.
Kinh nghiệm sống nói với cô rằng, chỉ cần bật đèn lên thì mấy loại sinh vật như chuột hay gián đều sẽ chạy trốn.
“Tách!”
Cảnh Lỵ đi vào phòng bếp, mở công tác đèn. Phòng bếp sáng lên, đột nhiên một bóng người cao gầy xuất hiện.
Cảnh Lỵ sợ hãi vỗ ngực, an ủi trái tim nhỏ bé vừa bị dọa sợ: “Má ơi hù chết con rồi, sao cậu lại ở đây?”
Trần Văn Bân như không quan tâm liếc mắt nhìn Cảnh Lỵ, nói: “Buổi tối uống nhiều rượu, khát.”
Cảnh Lỵ mặc quần đùi áo ngủ hai dây, bởi vì ngủ nên không mặc nội y, theo bản năng cô đưa một tay lên che ngực, cầm ly nước đi tới bồn bếp, rót nước rồi bắt đầu đun.
Trần Văn Bân không hiểu động tác một tay che ngực của Cảnh Lỵ là có ý gì, cậu cho rằng cô coi cậu là tên háo sắc mà đề phòng, cảm thấy rất oan uổng, buổi sáng cậu thật sự không cẩn thận đụng phải mà thôi, có cần phải đề phòng cậu suốt như vậy không?
Đột nhiên Trần Văn Bân thốt ra một câu: “Tôi không có hứng thú với sân bay.”
“Hả?” Một tay Cảnh Lỵ che ngực, cô xoay người nhìn Trần Văn Bân, không dám tin vào những gì cô vừa nghe.
“Tôi nói tôi không có hứng thú với sân bay, mắc gì cậu cứ đề phòng tôi như tên háo sắc vậy hả?”
Kinh Nhiên nói ngực cô là màn thầu nhỏ đã khiến cô rất tức giận; thế mà người anh em này lại nói cô là sân bay???
Cảnh Lỵ trừng mắt nhìn Trần Văn Bân, không muốn tiếp tục nói chuyện với người này, chỉ cần hết ngày mai là không cần phải gặp lại cậu ta. Cảnh Lỵ tự hỏi hộp đựng thuốc mang đến đang đặt ở đâu, cô nhìn một vòng trong bếp, hộp đựng thuốc đặt ở trên bàn đá cẩm thạch, vẫn tiếp tục một tay che ngực, một tay mở hộp lấy thuốc.
Trần Văn Bân thấy cô lấy Bảo Tế Hoàn[1] thì tò mò hỏi: “Cậu không thoải mái sao?”
Cảnh Lỵ không nói lời nào, lấy thuốc xong rồi đóng nắp hộp, lại quay lại bệ bếp chờ nước đun sôi.
“Lỵ Lỵ…” Hình ảnh Kinh Nhiên khom lưng vịn tường xuất hiện trước mắt hai người.
Cảnh Lỵ chạy tới đỡ anh, hỏi: “Sao anh lại xuống đây?”
“Không phải em sợ tối sao? Anh xuống với em.” Cơ thể Kinh Nhiên dựa lên cơ thể nhỏ gầy của Cảnh Lỵ, lại sợ cô không chống đỡ được trọng lượng này nên hướng trọng tâm về phía mình.
Cảnh Lỵ thật sự sợ đi đường tối một mình, nhưng vừa rồi trong lòng chỉ toàn là chuyện Kinh Nhiên không thoải mái, nên căn bản không có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện khác. Cô thật sự khâm phục bản thân trong không gian tối tăm thế này, mà vẫn dám đi từ lầu hai xuống phòng bếp lầu một.
Trần Văn Bân nhìn bộ dạng yếu ớt của Kinh Nhiên, hỏi: “Cậu sao vậy?”
Kinh Nhiên không nói, Cảnh Lỵ trả lời thay anh: “Không biết anh ấy ăn cái gì rồi bị tiêu chảy.”
Trần Văn Bân như bừng tỉnh, nói: “Tôi biết rồi, đáng lắm!”
Cảnh Lỵ: “Sao vậy?”
Kinh Nhiên: “Không được nói.”
Trần Văn Bân đã thấy khó chịu với sự ngu ngốc của Kinh Nhiên từ lâu, nói: “Tên đầu đất này, buổi tối ăn cánh gà nửa sống nửa chín mà cậu nướng, nửa đêm không bị tiêu chảy mới là lạ.”
Cảnh Lỵ hỏi: “Thật?”
Kinh Nhiên không trả lời, coi như anh ngầm thừa nhận.
“Ting.” Bình siêu tốc tự động ngắt điện.
Cảnh Lỵ đi qua rót nửa ly nước nóng, từ trong tủ lạnh lấy một chai nước lạnh, điều chỉnh độ ấm thích hợp xong mới đưa Bảo Tế Hoàn và nước ấm cho Kinh Nhiên.
Kinh Nhiên nhấp môi, hơi kháng cự nuốt vào, rồi uống cả ly nước lớn vào trong bụng.
Mỗi lần Kinh Nhiên uống thuốc đều là dáng vẻ này, Cảnh Lỵ nhịn không được mắng anh: “Quỷ ấu trĩ.”
Kinh Nhiên khẽ “Hừ” một tiếng, duỗi tay ôm vai Cảnh Lỵ, nói: “Lỵ Lỵ, chúng ta về ngủ thôi.”
“Về thôi về thôi.” Cảnh Lỵ duỗi tay ôm eo của anh, đỡ anh rời khỏi phòng bếp.
Trần Văn Bân cảm giác như mình vừa bị ngược, hơn nữa bọn họ còn coi cậu như không khí.
Vợ chồng son về phòng, sau khi nằm xuống, Cảnh Lỵ đắp chăn cho Kinh Nhiên, vừa rồi có người ngoài nên không tiện để mắng anh: “Nhiên Nhiên, anh có bị ngốc không hả, biết chưa chín mà vẫn ăn?”
Kinh Nhiên hỏi: “Làm vậy em không vui sao?”
Cảnh Lỵ bĩu môi nói: “Anh bị đau bụng thì sao em có thể vui vẻ được? Bụng còn đau không?”
“Một chút.”
Cảnh Lỵ đưa tay vào trong áo anh, xoa bụng cho anh, nhẹ nhàng xoa vừng xung quanh rốn, nói: “Như vậy có đỡ hơn chút nào không?”
“Ừ.”
*
Gần bãi biển có một ngọn núi nổi tiếng, cả bọn đã hẹn sẽ dậy sớm lái xe lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.
Nửa đêm Kinh Nhiên bị đau bụng, cả anh và Cảnh Lỵ không thể nào ngủ được nên không đi cùng mọi người mà ở lại biệt thự ngủ bù.
Ban đầu Trần Văn Bân không muốn đi, nhưng xe của Tào Kiến Hoa không chở được nhiều người, cần phải dùng tới hai xe. Hơn nữa Tào Kiến Hoa cũng không muốn để Trần Văn Bân ở lại biệt thự quấy rầy lão đại và bạn gái ân ái, đôi khi mọi người thật sự cảm thấy Trần Văn Bân chính là một phiên bản khác của Kinh Nhiên, không hề có mắt nhìn. Nhưng từ khi Kinh Nhiên quen bạn gái, tư duy của con mọt sách đã bắt đầu có xu hướng phát triển như người bình thường.
Xem ra Trần Văn Bân này cần phải quen bạn gái để tăng EQ của mình…
Chỉ mong cậu có thể tìm được một cô bạn gái có tấm lòng bao dung lớn như Cảnh Lỵ, bằng không, chia tay cũng sẽ là chuyện của một giây sau đó.
Sau khi Kinh Nhiên nghỉ ngơi xong, anh bắt đầu chuẩn bị làm cơm trưa rồi chờ mọi người trở lại biệt thự. Cảnh Lỵ cảm thấy Kinh Nhiên biết làm rất nhiều việc, nhưng ngược lại những việc cô biết làm lại rất ít, không thể chia sẻ cho anh được gì.
Cảnh Lỵ hỏi: “Nhiên Nhiên, về nhà anh dạy em nấu cơm được không?”
Kinh Nhiên đang cắt thịt, ngừng tay, cúi đầu nhìn Cảnh Lỵ đang lặt rau bên cạnh, nói: “Được thôi, nhưng em không được nấu cho người khác ăn.”
Cảnh Lỵ: “…”
Giờ cơm trưa trôi qua, cuộc vui chơi ở bãi biển kết thúc, cả nhóm người lái xe về thành phố G. Lúc trở lại thành phố G vẫn còn sớm, Kinh Nhiên để Trần Văn Bân dừng xe ở quận Lệ Loan, anh muốn về nhà gặp bà ngoại. Trần Văn Bân cũng nói là đã lâu rồi mình chưa đến thăm bà nên cậu cũng muốn tới. Đi chung xe còn có Triệu Tử Hằng bạn cùng phòng của Kinh Nhiên, bởi vì còn bài tập chưa làm xong nên phải về trường trước. Trần Văn Bân chạy đến trạm tàu điện ngầm phụ cận, để cậu bạn ngồi tàu điện ngầm về.
Trần Văn Bân đậu xe xong, đến tiệm trái cây gần đó chọn một ít trái cây, chuẩn bị cầm đi thăm bà ngoại.
Lúc này Cảnh Lỵ mới phát hiện mỗi lần mình đến nhà bà hai tay đều trống trơn, cảm thấy mình không được lễ phép. Cô lo lắng hỏi Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, hình như em chưa từng mua quà biếu bà ngoại, bà có để ý không nhỉ?”
Kinh Nhiên: “Không đâu, anh cũng để hai tay trống qua nhà bà mà.”
Cảnh Lỵ: “…”
Lúc còn học ở quận Lệ Loan, Trần Văn Bân thường xuyên đi theo Kinh Nhiên tới nhà bà ngoại làm bài tập rồi chờ cha mẹ tới đây đón cậu, cho nên Trần Văn Bân cũng có quan hệ khá tốt với ông bà ngoại.
Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ và Trần Văn Bân cùng đi vào nhà bà ngoại. Sau khi mở cửa, vào nhà thấy bà đang ngồi ở phòng khách, ba người đồng loạt gọi một tiếng bà ngoại. Phòng khách còn có một nam một nữ lớn tuổi đang ngồi trên ghế dài.
Hai người biết bà ngoại chỉ có một cháu ngoại, sao trước mặt lại có tới ba người trẻ tuổi không quen biết đều gọi bà ngoại?
“Ông nội, bà nội, hai người tới lúc nào vậy ạ?”
Đột nhiên một nam sinh đẹp trai cao gầy tiến lên, quen thuộc chào hỏi với hai người già.
Hai người già đều ngơ ngác, cảm thấy cậu thanh niên này quá khách khí, vừa vào nhà đã gọi bọn họ là ông nội bà nội.
Kinh Nhiên thấy vẻ mặt ngơ ngác của ông bà nội, mới nhớ ra bây giờ anh đã thay đổi hình tượng nên rất nhiều người không nhận ra anh, lại tự giới thiệu lần nữa: “Con là Nhiên Nhiên đây ạ.”
“Hả?” Nhất thời ông bà nội vẫn chưa tiêu hóa được.
Bà nội đứng lên, nghiêm túc lại đoan trang đi đến trước mặt Kinh Nhiên, trông giống Nhiên Nhiên nhà bà đấy. Nhưng bà nội vẫn không quá tin tưởng, đi đến sau lưng Kinh Nhiên, đưa tay sờ quần của anh.
Lần trước Kinh Nhiên đã bị bà ngoại tụt quần nên đã có cảnh giác, hai tay giữ quần của mình, lùi ra sau lưng Cảnh Lỵ, sợ bà nội sẽ đi tới tụt quần của anh, đáng thương nói: “Bà nội, con thật sự là Nhiên Nhiên mà.”
Cảnh Lỵ nhìn thấy cảnh tượng này thì dở khóc dở cười.
Bà ngoại nói: “Bà thông gia, nó đúng là Nhiên Nhiên đấy.”
“Chà, đây là cháu trai của bà đây sao?” Bà nội vẫn không dám tin, nhìn đôi nam nữ bên cạnh Kinh Nhiên hỏi: “Đây là bạn của con à?”
Kinh Nhiên giới thiệu với ông bà nội: “Ông nội bà nội, đây là bạn gái của con, tên Lỵ Lỵ.”
Cảnh Lỵ lễ phép chào hỏi ông bà nội: “Con chào ông nội, bà nội, con tên Cảnh Lỵ, là bạn gái của Nhiên Nhiên.”
“Bạn gái? Thậm chí đến bạn gái cũng có?” Bà nội không dám tin cháu nội của mình không chỉ trở nên đẹp trai, mà còn có cả bạn gái?
Chú thích:
Bảo Tế Hoàn[1]: Loại thuốc có tác dụng giải biểu, trừ thấp, hòa trung. Sử dụng trong các trường hợp đau đầu nóng sốt, đau bụng đi ngoài, nôn mửa, khó chịu ở dạ dày. Ngoài ra còn sử dụng trong các trường hợp say tàu xe.