Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
【 Nhiên Nhiên: Làm người không nên tách rời thực tế. 】
【 Nhiên Nhiên: Đặt mục tiêu một trăm đồng là được rồi. 】
【 Hoa Nhài: [ Mỉm cười ][ Mỉm cười ]】
Đột nhiên màn hình hiện lên thông báo có bao lì xì.
Cảnh Lỵ nhấn [ xem bao lì xì ], bên trong chỉ có 100 đồng. Còn chưa kịp nghĩ ra ý nghĩa của 100 đồng này thì Kinh Nhiên đã gửi một tin nhắn tới.
【 Nhiên Nhiên: Lỵ Lỵ, cậu kiếm được một trăm đồng rồi, chúng ta có thể kết hôn rồi! [ Biểu cảm ngoan ngoãn ]】
Hiếm khi Kinh Nhiên có hành động ghẹo gái thế này ——
Nhưng tại sao vẫn cảm thấy tức giận là thế nào!
*
Sáng sớm, Cảnh Lỵ phồng má chạy bộ ở sân thể dục, Kinh Nhiên chạy bên cạnh cô. Vốn dĩ cô định chạy nhanh hơn, tốt nhất là bỏ xa đại học bá, nhưng chân cô ngắn, dù cho cô tăng tốc độ chạy đến thế nào, thì Kinh Nhiên chân dài chỉ cần vài bước là có thể dễ dàng đuổi kịp.
Cảnh Lỵ tức giận, thành tích của cô không tốt như đại học bá, làm việc nhà cũng không tốt bằng anh, đến cả chân cũng chẳng dài bằng anh!
Ngày hôm qua cô nói muốn kiếm được một trăm vặn để cưới công ‘trúa’ nhỏ về, nhưng công ‘trúa’ nhỏ kêu cô hạ mục tiêu xuống thấp một chút, chỉ một trăm đồng là đủ rồi!
Một trăm đồng!
Đây không phải là đang xem thường cô à?
Một học sinh bình thường chỉ cần đi làm thêm chăm chỉ, một ngày là đã có thể kiếm được một trăm đồng!
Anh đây là xem thường người ta!
Trọng điểm là, anh còn gửi cho cô bao lì xì một trăm đồng!!!
Cô muốn nâng niu công ‘trúa’ nhỏ lên tận trời cao, nhưng công ‘trúa’ nhỏ lại không cảm kích!
Tức chết đi được!
Cảnh Lỵ đang chạy bộ thì lơ đãng vấp phải cục đá, vào lúc cơ thể mất đi thăng bằng sắp té ngã, bỗng một cánh tay hữu lực vòng lấy eo cô, cả người cô được ôm lên, không bị ngã xuống.
Hai chân Cảnh Lỵ cong lên, bị Kinh Nhiên ôm nâng cao. Cô quay đầu lại nhìn Kinh Nhiên, lúc này anh đang thở phào một hơi, hình như vừa rồi đã dọa đến anh. Nhưng bây giờ cô giống như một đứa trẻ bị người lớn ôm lấy, nhìn qua có chút buồn cười.
“Nhiên Nhiên, thả tôi xuống…”
Kinh Nhiên nhẹ nhàng thả Cảnh Lỵ, chân cô lại được trở về mặt đất lần nữa.
“Lỵ Lỵ, chạy bộ cẩn thận một chút, không cần nhanh như vậy.”
“Ờ…”
Lần này Cảnh Lỵ dùng tốc độ thích hợp để chạy, chạy song song với Kinh Nhiên.
Cô ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh.
Đúng lúc Kinh Nhiên mỉm cười cúi đầu nhìn cô.
Cảnh Lỵ cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình nhất định đã có vấn đề, nếu không sao bây giờ cô càng nhìn càng thấy Kinh Nhiên đẹp trai nhỉ.
Cô cảm giác cả người mình đều nóng lên, tim trong lồng ngực nhảy bùm bụp.
Cảnh Lỵ từ từ dừng lại bước chân, nói: “Mệt quá, tôi không chạy nữa.”
Kinh Nhiên cũng ngừng lại, nói: “Ừ, được rồi, bọn mình về kí túc xá thay quần áo xong thì đi ăn sáng.”
*
Buổi chiều, lớp Quản lý khách sạn học xong tiết thứ nhất, tiết thứ hai thì tan học. Vòng loại cuộc thi biện luận Tiếng Anh của trường được tổ chức vào tối mai, Kinh Nhiên cùng với thành viên của nhóm anh đã nhận được đề bài biện luận, cùng hẹn đến một góc tại phòng tự học của thư viện để thảo luận về đề bài biện luận.
Cảnh Lỵ chẳng qua là rảnh rỗi đến nhàm chán, ngồi bên cạnh nhìn Kinh Nhiên và nhóm anh thảo luận.
Ngày thường ở trước mặt Cảnh Lỵ trông Kinh Nhiên có hơi ngốc ngếch, ngơ ngác, cả người đều là bệnh công ‘trúa’ nhỏ.
Nhưng ở trước mặt người khác, anh lại không phải là dáng vẻ mà Cảnh Lỵ thường thấy.
Kinh Nhiên nghiêm túc phân tích đề biện luận cho thành viên nhóm, nói có sách mách có chứng, phạm vi kiến thức rất lớn, các thành viên nghe xong đều thấy hợp lí. Bởi vì thi biện luận bằng Tiếng Anh, cả quá trình Kinh Nhiên đều dùng Tiếng Anh để khai thông các thành viên, phát âm của anh tiêu chuẩn, tốc độ nói cũng rất bình thường. Đôi khi thành viên trả lời bằng Tiếng Anh, phát âm hơi sai hoặc dùng từ chưa phù hợp, thì Kinh Nhiên đều lập tức sửa đúng, bảo đảm các thành viên dùng chính xác từ đơn Tiếng Anh, miễn cho bị trừ điểm ở phần này.
Mấy ngày nay Cảnh Lỵ lo lắng con người ngốc nghếch lại cố chấp như Kinh Nhiên sẽ không hợp với chức nhóm trưởng, hiện tại lại phát hiện ra năng lực lãnh đạo của anh thật sự rất tốt. Ít nhất hai bạn học kia là trưởng ban của Hội Học Sinh, cộng thêm học bá lớp cô Lý Nhụy Hoa, đều rất bội phục năng lực của Kinh Nhiên.
Trước kia cuộc thi biện luận Tiếng Anh của trường chỉ là hoạt động tổ chức cho Khoa Ngoại Ngữ, chủ yếu là thông qua Khoa để chọn nhân tài, đội quán quân sẽ đại diện trường học đi tham gia thi đấu giữa các trường. Năm nay nhà trường cân nhắc cho nhiều sinh viên ở những ngành khác có cơ hội học tập, vốn dĩ là cuộc thi của một Khoa, nay lại biến thành cuộc thi của cả trường.
Nghe nói, hai cuộc thi biện luận Tiếng Anh lần trước đều là nhóm của Lý Tuyết Tình khoa ngoại ngữ giành thắng lợi, nghe nói thủ khoa tỉnh của khóa 1X sẽ tham gia thi biện luận, sinh viên trong trường đều muốn nhìn xem sinh viên mũi nhọn của Khoa Ngoại ngữ kiêm hoa hậu giảng đường có thể đạt được ba lần quán quân hay không.
Cảnh Lỵ nhớ tới Kinh Nhiên từng nói Lý Tuyết Tình là con gái của bạn cha mẹ anh, thậm chí còn muốn hai người bọn họ yêu nhau, nhưng Kinh Nhiên từ chối. Cô nhìn dáng vẻ Kinh Nhiên nghiêm túc thảo luận cùng với thành viên nhóm, suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, công ‘trúa’ nhỏ đã không thuộc về cô.
May mắn khi đó công ‘trúa’ nhỏ đã có người trong lòng, thích cô. Nhưng sao khi đó công ‘trúa’ nhỏ đã thích cô?
Cô tin rằng Kinh Nhiên không nói dối, dù sao anh cũng sẽ không lấy lòng người khác, kiểu lời âu yếm mà không phải phát ra từ nội tâm, nhất định anh không thể nói nên lời.
Đại khái qua hai tiếng, tới giờ cơm thì thảo luận nhóm cũng kết thúc. Lý Nhụy Hoa và thành viên khác cũng thức thời, tự giác tạm biệt rời đi, không quấy rầy hai bạn trẻ nói chuyện tình cảm. Kinh Nhiên thu dọn xong tài liệu đặt vào trong túi đựng giấy, rồi cùng Cảnh Lỵ rời khỏi phòng tự học.
Lúc xuống cầu thang, Kinh Nhiên đi trước, Cảnh Lỵ đứng ở phía sau anh. Kinh Nhiên bước xuống một bậc, đứng thẳng hàng với Cảnh Lỵ.
“Nhiên Nhiên…”
Kinh Nhiên còn chưa kịp quay đầu lại, Cảnh Lỵ đã nghịch ngợm ôm lấy cổ anh, treo sau lưng anh. Kinh Nhiên sợ cô ngã xuống, hai tay đưa ra phía sau, nâng hai cái đùi của cô, hỏi: “Sao thế?”
“Hì hì…”
“Quỷ lười!” Kinh Nhiên cho là cô mệt, lười phải đi bộ, nên cõng cô xuống lầu.
Cảnh Lỵ dựa sát cơ thể vào Kinh Nhiên, ôm chặt lấy cổ anh, lại gọi một tiếng: “Nhiên Nhiên…”
“Hửm?”
Cảnh Lỵ lẩm bẩm một câu bên tai anh: “Vì sao cậu lại thích tôi?”
Cảnh Lỵ vẫn nghĩ không ra, vì sao Kinh Nhiên lại không thích một hoa hậu giảng đường vừa xinh vừa cao gầy, mà cố tình lại thích người thấp bé là cô.
“Bởi vì khi cậu cười rất đẹp.”
Kinh Nhiên nhớ lại lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của Cảnh Lỵ, cũng là ở cầu thang này, khi đó cơ thể nhỏ nhắn của Cảnh Lỵ ngồi xổm xuống nhặt sách vở, lúc đưa cho anh còn cười với anh.
Rất đẹp, rất ấm, như cứu rỗi.
Sau đó từ trong miệng bạn cùng phòng mới biết được, cô là bạn học ở lớp bên cạnh anh.
Anh vẫn luôn vùi đầu vào việc học, ở Đại học J ba năm cũng không phát hiện ra lớp bên cạnh có một cô gái vừa xinh đẹp lại hiền lành đến thế.
Từ nhỏ Kinh Nhiên không hề có hứng thú với con gái, anh cảm thấy đa số con gái đều là sinh vật đáng sợ, nhất là những người xinh đẹp.
Nhận thức này là đến từ con gái của bạn tốt cha mẹ anh, Lý Tuyết Tình.
Cha mẹ của Kinh Nhiên và Lý Tuyết Tình là đối tác trên phương diện làm ăn, ít nhiều cũng sẽ gặp mặt đôi lần. Khi còn nhỏ, Lý Tuyết Tình và Kinh Nhiên là bạn tốt, Kinh Nhiên được món đồ chơi nào đều sẽ chia sẻ với Lý Tuyết Tình, Lý Tuyết Tình được đồ ăn ngon cũng đem chia một nửa cho Kinh Nhiên. Về sau lên đến tiểu học, hai người đều học cùng một trường, Lý Tuyết Tình lại thay đổi đến 180°, cô ta bảo anh ở trường không được nói cho người khác biết là bọn họ quen biết nhau. Kinh Nhiên cũng đồng ý, ở trường học sẽ không chủ động tìm Lý Tuyết Tình chơi.
Nhưng sau này, không biết vì sao, Lý Tuyết Tình và các bạn nữ trong lớp cùng nhau xúm lại bắt nạt Kinh Nhiên, cười anh vừa ngốc vừa quê mùa. Đám nữ sinh đó, thường xuyên dùng bút nước vẽ lung tung lên vở của Kinh Nhiên, còn khắc lên bàn của anh dòng chữ “Xấu xí”, mỗi khi Kinh Nhiên đi trên đường, luôn có người duỗi chân gạt anh té… Lý Tuyết Tình luôn cùng với các cô gái đó bêu xấu cười cợt anh.
Sau đó cha mẹ Kinh Nhiên phát hiện anh ở trường bị người ta bắt nạt, hỏi anh ai làm, anh sống chết đều không nói. Về sau không còn cách nào khác, đành phải chuyển hộ khẩu của Kinh Nhiên sang bên hộ khẩu của ông ngoại anh, vì vậy mà Kinh Nhiên chuyển đến trường học gần nhà ông ngoại. Bởi vì nhà ông gần trường học, nên anh liền đến ở nhà ông, không về nhà cha mẹ nữa.
Ở trường mới Kinh Nhiên quen được Trần Văn Bân, Lý Cẩm Hào cùng với mấy nam sinh, bọn họ đều không thích chơi với con gái. Năm mười một, mười hai tuổi, bởi vì tuổi “Trung nhị bệnh[1]”, mấy nam sinh đã ước định trước khi chinh phục được toàn thế giới thì sẽ không yêu đương.
Dĩ nhiên Kinh Nhiên không hề tham dự vào tuyên ngôn “Trung nhị bệnh” này của bọn họ, bởi vì bà ngoại nói đàn ông phải thành gia trước lập nghiệp sau.
Nghĩa là trước khi anh muốn chinh phục thế giới thì phải cưới vợ đã.
Mấy nam sinh đều nói Kinh Nhiên là kẻ phản bội, suýt nữa là đá anh ra khỏi nhóm. Về sau, bọn họ lại cảm thấy đời này Kinh Nhiên sẽ không cưới được vợ, cho nên giữ lại Kinh Nhiên.
Ai biết được, cái tên “Độc thân cả đời” Kinh Nhiên trong mắt người khác, lại là người đầu tiên trong đám nam sinh bọn họ quen bạn gái!
Bọn họ đều hối hận, vì sao năm đó lại hứa trước khi chinh phục thế giới sẽ không yêu đương. Cái tuổi “Trung nhị bệnh” đi qua, những lời này lại giống như là những lời nguyền rủa. Rõ ràng diện mạo của họ rất ổn, thành tích không tồi, gia cảnh cũng không kém, thế nhưng lại không quen được bạn gái.
Cảnh Lỵ nghe lý do của anh, cảm thấy anh có chút nhan cẩu*: “Thế sau này tôi già rồi, cười lên không đẹp nữa, vậy cậu còn thích tôi không?”
(Nhan cẩu: Hình dung người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác. Nguồn Vườn hoa của Bạch Trà.)
“Thích, cậu già rồi, tôi vẫn thích.”
“Nhiên Nhiên…”
“Hửm?”
“Để tôi dạy cho cậu, cậu nên trả lời như thế này, Lỵ Lỵ sao có thể già được chứ? Lỵ Lỵ sao có thể không xinh được? Cả đời này Lỵ Lỵ đều xinh đẹp!” Cảnh Lỵ nói xong cảm thấy mình đúng là không biết xấu hổ.
Kinh Nhiên học theo lời ngon tiếng ngọt: “Lỵ Lỵ sẽ không già, cả đời này Lỵ Lỵ đều vô cùng xinh đẹp.”
Cảnh Lỵ nghe xong không thích ứng được, hơi xấu hỏ chui đầu vào hõm vai anh: “Đừng nói nữa, mắc cỡ chết đi được.”
Kinh Nhiên nhấp môi, tiếp tục cõng Cảnh Lỵ xuống cầu thang.
Khứu giác Cảnh Lỵ rất nhạy, ngửi được nước hoa có mùi quýt.
“Cộp, cộp…” Tiếng giày cao gót giẫm lên đá cẩm thạch vang lên.
Có một cô gái ăn mặc thời thượng đang đi lên cầu thang, Cảnh Lỵ nhìn cô gái đó, đúng lúc cô gái ấy cũng ngẩng đầu Cảnh Lỵ, vẻ mặt khinh thường, nụ cười khinh miệt.
Tâm trạng của Cảnh Lỵ rất khó chịu, cô gái này có bệnh à, mỗi lần nhìn thấy cô và Kinh Nhiên ở bên nhau đều bày ra vẻ mặt âm dương quái khí*. Chẳng lẽ vì bị công ‘trúa’ nhỏ gián đất từ chối, nên trong lòng bị biến chứng?
(Âm dương quái khí*: Nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. Nguồn Leo săn Sư Tử.)
Đợi đến khi Lý Tuyết Tình rời đi, Cảnh Lỵ nghiêng đầu về phía trước, dán lên mặt Kinh Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, ngày mai cậu xử lí Lý Tuyết Tình kia đi!”
Vẻ mặt Kinh Nhiên hoảng sợ lặp lại: “… Xử… Lí?”
Ngày hôm qua, Kinh Nhiên về ký túc xá tắm rửa, lúc đi ra thì mặc quần thể thao, để thân trần. Tào Kiến Hoa nhìn thấy mấy dấu cắn trên cổ và vai của Kinh Nhiên, đại kinh tiểu quái* hỏi: “Ai cắn cậu vậy?”
(Đại kinh tiểu quái*: Chuyện bé xé ra to.)
“Lỵ Lỵ.”
Con mèo nhỏ Cảnh Lỵ vừa say là cắn vô cùng tàn nhẫn, đã một ngày mà dấu cắn vẫn chưa mất.
“… Các cậu quay lại?”
Kinh Nhiên gật đầu.
“Cậu còn xử lí cậu ấy?” Hai tay Tào Kiến Hoa nắm lấy tóc mình, không thể tin tưởng: “Trời ơi, cậu thế mà đã phá thân! Cậu là nam sinh đầu tiên trong kí túc xá chúng ta phá thân đấy!”
Trong quá trình Kinh Nhiên trưởng thành không có ai đề cập với anh về đề tài “Tính*”, trước kia học trung học cũng chỉ chơi với đám nam sinh bị mắc “Trung nhị bệnh”, không thích nói chuyện với nữ sinh. Lên đến đại học, mấy bạn cùng phòng cảm giác tần sóng của Kinh Nhiên và bọn họ không giống nhau, với một số đề tài không phù hợp với nhi đồng, họ cũng chưa bao giờ nhắc tới trước mặt Kinh Nhiên.
(Tính* ở đây là tình dục.)
Ngày hôm qua, Tào Kiến Hoa cho rằng Kinh Nhiên đã phá thân, kéo anh gia nhập vào đề tài của con trai, đã mở ra cho anh một cánh cửa đến với thế giới mới.
Từ “Xử lí” này còn có nghĩa khác, nhất là khi gọi một nam sinh đi xử lí một nữ sinh.
Cảnh Lỵ nhìn ra được, nhất định là Kinh Nhiên đã hiểu lầm, liền giải thích: “Tôi nói, ngày mai lúc thi biện luận, cậu phải thắng nhóm của Lý Tuyết Tình kia, diệt uy phong của cô ta, hiểu không?”
“Ờ…” Kinh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, anh sợ tới mức còn cho rằng Cảnh Lỵ muốn anh đi làm cái loại “Chuyện xấu” đó.
Loại “Chuyện xấu” này, để anh làm với Cảnh Lỵ là được rồi…
Chú thích:
Trung nhị bệnh[1]: Chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học cơ sở. (Nguồn Wikipedia)