Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Kinh Nhiên xụ mặt nhìn Cảnh Lỵ, hỏi: “Lỵ Lỵ, vì sao em lại lén anh thêm Wechat của nam sinh khác?”
Cảnh Lỵ chuyển tầm mắt đến di động trên bàn trà, vẫn đặt tại vị trí cũ trước khi cô đi vào phòng vệ sinh. Kinh Nhiên không có động vào điện thoại của cô, chỉ là màn hình hiển thị tin nhắn Wechat tới không ngừng, tất cả đều là Bác Thiên gửi.
Cô và Bác Thiên không tính là thân quen, cũng chỉ nói chuyện với cậu ta đôi ba câu, sao biết được trễ vậy rồi mà Bác Thiên còn gửi tin nhắn oanh tạc cô như thế?
“Em…” Cảnh Lỵ cảm thấy giải thích giống như đang biện minh, cô đã đáp ứng Kinh Nhiên, nhưng lại không làm được.
Hai người cứ im lặng một lúc lâu như vậy.
Kinh Nhiên vẫn luôn chờ Cảnh Lỵ giải thích, nhưng cô lại không nói.
Cuối cùng, Kinh Nhiên khó chịu lên tiếng: “Lỵ Lỵ, em không giải thích với anh sao?” Nếu Cảnh Lỵ không giải thích với anh, anh sẽ suy nghĩ miên man: “Lỵ Lỵ, có phải em muốn chia…”
Cảnh Lỵ vội vàng che miệng anh lại, nói: “Không được nói bậy.”
Kinh Nhiên gật đầu, Cảnh Lỵ buông tay, cầm di động trên bàn trà, nhấn mở khung chat với Bác Thiên, nói rõ cho Kinh Nhiên: “Cậu này tên là Bác Thiên, cũng là thực tập sinh dưới trướng chị Hoa. Ngày hôm qua lúc em đến phòng chứa đồ, là cậu ấy giúp đỡ em, sau đó cậu ấy nói thêm Wechat của em, để tiện thông báo cho đồng nghiệp.”
Kinh Nhiên vẫn không vui: “Vậy tại sao buổi tối cậu ta lại gửi tin nhắn nói mua đồ cho em ăn, có phải em vẫn chưa nói cho cậu ta biết là em đã có bạn trai?”
Bác Thiên cũng chưa nói thích cô, chưa nói theo đuổi cô, đột nhiên nói với Bác Thiên rằng cô có bạn trai, người khác còn tưởng rằng cô đang tự luyến.
“Em… Bây giờ em nói cho cậu ta.” Cảnh Lỵ cầm di động, gửi tin nhắn ngay trước mặt Kinh Nhiên:
【 Hoa Nhài: Tiểu Thiên, chị về đến nhà rồi, ngày mai chị ăn sáng với bạn trai xong rồi mới đến khách sạn làm, cậu không cần mua miến xào cho chị đâu. Cảm ơn nhé. 】
Cảnh Lỵ giơ di động lên trước mặt anh, nói: “Tiểu Thiên biết em có bạn trai, có lẽ sẽ không nhắn lại cho em đâu.”
Kinh Nhiên vẫn không hài lòng, nói: “Lỵ Lỵ, em đổi ảnh đại diện thành hình của anh đi, như vậy lúc người khác thêm Wechat của em, thì sẽ biết em có bạn trai.”
Cảnh Lỵ: “…”
Một giây sau, Cảnh Lỵ chọn một tấm ảnh mà bọn họ chụp chung tại bãi biển, thay đổi thành ảnh đại diện Wechat của mình, đưa màn hình lên cho Kinh Nhiên xem: “Được chưa?”
“Ừm.” Kinh Nhiên gật đầu, lại nói: “Nhưng mà anh vẫn không vui.”
Cảnh Lỵ duỗi tay đến vị trí trái tim trên ngực anh, vuốt ve, hỏi: “Như vậy có thoải mái hơn không?”
Công ‘trúa’ nhỏ lắc đầu.
Cảnh Lỵ: “… Vậy làm thế nào anh mới vui lên?”
Kinh Nhiên không nói lời nào, nhìn chằm chằm hộp quà ở trên bàn.
Cảnh Lỵ hiểu ý anh, nói: “Được, em biết rồi, em đi mặc.”
Dù sao Kinh Nhiên cũng đã nhìn thấy cơ thể trần truồng của cô, mặc bộ trang phục xuyên thấu này thì có là gì.
Cảnh Lỵ đứng lên, cầm hộp quà chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh.
Đột nhiên Kinh Nhiên nói một câu: “Lỵ Lỵ, anh không có kêu em mặc…”
Cảnh Lỵ nhíu mày nhìn anh.
“Nhưng nếu em mặc, có lẽ anh sẽ rất vui…”
Cảnh Lỵ: “…”
“Chờ lát nữa ra ngoài, em có thể kêu anh một tiếng chủ nhân được không.”
Cảnh Lỵ: “…”
Biết chơi ghê.
Cảnh Lỵ cầm bộ hầu gái đi vào phòng vệ sinh thay, nhìn vào gương trên bồn rửa mặt, soi thử. Trang phục hầu gái là một cái đầm, phần ngực có miếng lót, mặc vào thì vòng một sẽ lớn hơn so với bình thường. Phần eo là vải dệt mỏng màu đen, dán vào cơ thể, làn váy rất ngắn, giống như “Váy ngắn chữ B*” mà trước kia dân mạng hay nói. Còn phối hợp thêm một quần chữ Đinh (丁) màu đen có dây cột, ngón tay Cảnh Lỵ câu lấy quần chữ Đinh (丁), không rõ thứ này có ý nghĩa gì…
(*: Váy ngắn hở mông.)
Bỏ đi, vẫn nên mặc quần lót của mình thì hơn, cô thật sự không thể tiếp thu nổi loại đồ vật gợi cảm thế này.
Cảnh Lỵ soi gương, đội mũ hầu gái lên, mang tất lưới màu đen.
Cảnh Lỵ mặc xong, cảm thấy bộ quần áo này đặc biệt không đứng đắn, vô cùng ngượng ngùng, chậm chạp không dám đi ra ngoài.
“Lỵ Lỵ, em xong chưa?” Hiển nhiên công ‘trúa’ nhỏ bên trong phòng đã chờ không kịp.
Cảnh Lỵ mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài.
Kinh Nhiên vẫn ngồi trên ghế sô pha, nhìn người đang mặc bộ hầu gái gợi cảm.
Bởi vì cảm thấy quá xấu hổ, lúc Cảnh Lỵ nói chuyện, giọng cũng đã trở nên run rẩy: “Chủ… Chủ nhân.”
Đột nhiên Kinh Nhiên đen mặt.
Cảnh Lỵ không hiểu nhìn anh, ừm, sao anh lại tỏ ra như thế?
Kinh Nhiên nghiêng người ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, bộ cô mặc vào rất khó coi à?
Kinh Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, bàn tay sờ loạn trên bàn trà, lấy được hộp khăn giấy, rút khăn, xoa lên mặt. Cảnh Lỵ phát hiện anh có gì đó không đúng, chạy tới trước mặt anh, tên này lại chảy máu mũi rồi.
Cảnh Lỵ hốt hoảng nói: “Anh đợi đã, em vào phòng vệ sinh lấy khăn ướt cho anh!”
Cảnh Lỵ chạy vào phòng vệ sinh, mở vòi nước ở bồn rửa mặt, thấm ướt khăn lông, thuận tiện mặc áo tắm dài. Sau khi vắt khô khăn, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, đắp khăn lên trên trán Kinh Nhiên, nói: “Đỡ lấy.”
Kinh Nhiên nghe lời đỡ khăn ướt trên trán, Cảnh Lỵ không chê dơ mà xử lý vết máu quanh mũi anh, sau khi rửa sạch sẽ, nói: “Được rồi, đi lên trên giường nằm nghỉ ngơi đi.”
Kinh Nhiên đứng lên đi đến trên giường, Cảnh Lỵ dọn sạch khăn giấy dơ trên bàn trà.
Cảnh Lỵ nhiều lần xác nhận Kinh Nhiên không còn chảy máu mũi nữa, mới cầm khăn ướt đi vào phòng vệ sinh giặt sạch sẽ, cởi bộ đồ hầu gái, thay bằng áo ngủ của cô.
Cảnh Lỵ dọn dẹp xong tất cả, mới bò lên trên giường, duỗi tay tắt công tắc đèn trên vách tường. Phòng tối đi, chỉ còn lại tia sáng của đèn đường chiếu vào cửa sổ sát đất.
“Lỵ Lỵ…” Kinh Nhiên kêu một tiếng.
“Hửm?”
Kinh Nhiên hỏi: “Có phải em cảm thấy anh rất yếu không?”
Cảnh Lỵ xoa mặt anh, an ủi nói: “Không có, sau này anh quen rồi thì sẽ không còn như thế nữa.”
“Vậy em muốn mỗi ngày mặc cho anh xem à?”
Cảnh Lỵ cảm thấy hình như mình vừa tự đào hố bản thân.
“Vậy sao lúc anh xem phim thì không chảy máu mũi?” Có đôi lần Cảnh Lỵ bắt gặp Kinh Nhiên xem phim cấm ở nhà, cô nghĩ nam sinh xem loại phim này là việc hết sức bình thường, nên cũng không can thiệp.
“Bởi vì đó không phải em, nhìn không có cảm giác.”
Giọng điệu Cảnh Lỵ vừa lạnh nhạt lại vừa khinh bỉ: “Không có cảm giác, mà anh còn xem…”
Kinh Nhiên vô cùng thành thật nói: “Bởi vì anh không biết, nếu không sau này dạy em thế nào được?”
Bỏ đi, không nói nữa, càng nói tiếp thì càng không dám tưởng tượng đến hậu quả.
“Khuya rồi, ngủ đi.” Cảnh Lỵ vỗ cánh tay anh.
Nhưng Kinh Nhiên lại nói đến nghiện, hứng thú bừng bừng: “Lỵ Lỵ, anh nói nè, chỉ cần bước dạo đầu làm tốt, thì lần đầu tiên sẽ không đau…”
Cảnh Lỵ nổi giận gầm lên một tiếng: “Em nói ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi làm, đừng nói chuyện nữa.”
Kinh Nhiên nhanh chóng ngậm miệng, ôm Cảnh Lỵ vào trong ngực rồi đi ngủ.
*
Buổi sáng, lúc Cảnh Lỵ tỉnh lại thì Kinh Nhiên đã không còn ở trong phòng. Giống như ngày hôm qua, Kinh Nhiên đặt xong bữa sáng là cơm Tây, để ở trên bàn, còn có một giấy dán ghi chú:
“Lỵ Lỵ, hôm nay anh phải ra ngoài đi làm, không ăn cơm trưa với em được. Cố gắng làm việc nhé!
Yêu em Tiểu Nhiên Nhiên”
Cảnh Lỵ nhịn không được bật cười, cảm giác như hai người họ trao đổi thân phận cho nhau, kiểu hành động này, không phải là nữ chính ngốc bạch ngọt trong phim truyền hình mới làm sao?
Quản nhiên công ‘trúa’ nhỏ có trái tim thiếu nữ mà.
Cảnh Lỵ rửa mặt chải đầu xong, thì vừa uống nước ép trái cây, vừa cầm di động gửi WeChat.
【 Hoa Nhài: Tiểu Nhiên Nhiên, Tiểu Lỵ Lỵ của anh đã dậy, đang ăn sáng! Khen em, khen em! 】
【 Nhiên Nhiên: Tiểu Lỵ Lỵ ngoan quá! Hôm nay tan tầm sẽ làm bánh bà xã cho em. 】
Từ sau khi ông Quốc qua đời, Kinh Nhiên không cần phải đến tiệm bánh của bà ngoại làm công kiếm tiền đóng phí cho viện dưỡng lão, rất lâu rồi Cảnh Lỵ cũng chưa được ăn bánh Kinh Nhiên làm, lập tức gửi tin nhắn qua “Duyệt”.
Cảnh Lỵ được sắp xếp làm vào buổi tối, ban ngày rất rảnh, không có việc gì làm. Nhớ tới Trần Văn Bân và Phương Trân Trân, nên gửi Wechat hỏi Kinh Nhiên.
【 Hoa Nhài: Nhiên Nhiên, em muốn đi hát K, em có thể kêu Phương Trân Trân và Trần Văn Bân đi cùng không? 】
【 Kinh Nhiên: Được. 】
Được Kinh Nhiên phê chuẩn, Cảnh Lỵ nhanh chóng gọi điện thoại cho Trần Văn Bân và Phương Trân Trân, cơm trưa xong thì đến tập trung tại phòng K.
*
Cả buổi chiều Cảnh Lỵ, Phương Trân Trân và Trần Văn Bân đều hát ở phòng K đến mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi gần đến giờ đi làm mới vội vàng ăn cơm hộp bên đường, rồi về khách sạn chấm công.
Lúc đến phòng nghỉ dành cho nhân viên thì gặp được Bác Thiên, Bác Thiên vẫn chào hỏi Cảnh Lỵ như thường lệ: “Học tỷ, chị tới sớm thế.”
Cảnh Lỵ gật đầu đáp lại: “Cậu cũng tới sớm thế.”
Nhìn đi, tiểu thịt tươi Bác Thiên chỉ là muốn quen biết với một học tỷ của Đại học J thôi, cũng không phải muốn quen bạn gái, huống chi Cảnh Lỵ còn lớn hơn cậu ta ba tuổi, hơn nữa cậu ta còn từng nói cô già!
Căn bản là không có hứng thú với cô!
May mắn ngày hôm qua nội dung Wechat cô gửi cũng đủ uyển chuyển, nếu nói trực tiếp cho Bác Thiên giống như theo lời Kinh Nhiên, nói cô có bạn trai, có lẽ là mất mặt chết luôn rồi.
Công việc tối nay là bố trí phòng hội nghị cho một công ty, chị Hoa điều tám thực tập sinh đến bố trí cho phòng này.
Đã đi làm mấy ngày, các thực tập sinh cùng kỳ không thể giao lưu với nhau, ngày đầu tiên huấn luyện, chỉ có người phụ trách nói, những người khác đều nghe, ngoại trừ tự giới thiệu bản thân, thì không còn đoạn nhạc nào nữa; hai ngày sau đã bị xếp đến các phòng tiệc khác nhau, hôm nay mới được xếp chung một chỗ.
Nữ sinh của bộ phận tổ chức sự kiện rất ít, mỹ nữ độ tuổi thanh xuân như Cảnh Lỵ và Phương Trân Trân lại càng hiếm. Các cậu trai chính trực trẻ tuổi, tính tình nhiệt huyết, cảm thấy làm việc chung với một đám đàn ông thì chẳng có gì vui vẻ, hai ngày trước không khí đều nặng nề. Tối nay Cảnh Lỵ và Phương Trân Trân làm việc ở đây, mấy nam sinh còn lại như vừa tiêm máu gà, vô cùng xun xoe.
Trong nhóm thực tập sinh, ngoại trừ Cảnh Lỵ, Phương Trân Trân và Trần Văn Bân ra, thì những người còn lại đều là người nhà của phía quản lý khách sạn, các thiếu gia sống trong nhung lụa, hai ngày trước lúc làm việc, liên tục kêu khổ than mệt. Hôm nay có nữ sinh làm bạn, cũng trở nên tích cực hơn.
Chỉ là, Trần Văn Bân đứng bên cạnh Phương Trân Trân, mọi người đều cho rằng bọn họ là tình nhân, không đi chọc cô nàng, lập tức chuyển dời mục tiêu đến Cảnh Lỵ. Trong một đêm, Cảnh Lỵ rất ít khi dọn đồ nặng, vì tất cả đều đã bị những nam sinh khác đoạt mất.
Cảnh Lỵ biết, bọn họ làm vậy là vì cảm thấy cô giống người độc thân, mới tích cực giúp cô làm việc như thế. Nếu biết được cô có bạn trai, thái độ của mọi ngưới đối với cô, khẳng định là giống như thái độ đối với Phương Trân Trân.
Nhưng mấy cậu trai này cũng chỉ nóng lòng giúp Cảnh Lỵ, chưa nói cái gì, chỉ là lúc làm việc thích nói với người đẹp một hai câu, điều tiết không khí nặng nề.
Cảnh Lỵ cảm thấy, câu đầu tiên nói với mấy cậu trai chủ động hỗ trợ là: “Tôi có bạn trai!”
Cứ có cảm giác là lạ.
Tóm lại, chỉ cần không thêm Wechat của bọn họ, lén nói trò chuyện là tốt rồi.
Các nam sinh liên tục giúp Cảnh Lỵ mấy ngày, cho đến một ngày trước ngày nghỉ của Cảnh Lỵ. Kinh Nhiên thu dọn xong mọi thứ rồi tan tầm, đi đến phòng nghỉ nhân viên tìm Cảnh Lỵ. Bọn họ đã ở khách sạn được một tuần, lâu rồi chưa về nhà bên Ngự Cảnh, chờ lát nữa về nhà phải quét dọn một lượt mới được.
Bên phòng nghỉ nhân viên, bởi vì thời gian tan tầm, mọi người đều tụ tập bên trong phòng nghỉ xếp hàng chấm công. Cảnh Lỵ chấm công xong, có hai nam sinh đúng lúc cũng được xếp cùng ngày nghỉ với Cảnh Lỵ, một người trong đó hỏi: “Cảnh Lỵ, ngày mai đi chơi không?”
Cảnh Lỵ còn chưa trả lời, một người khác nói: “Bọn tôi định ngày mai lái xe đến bãi biển chơi, cậu có muốn đi cùng không?”
Kinh Nhiên đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy Cảnh Lỵ bị hai nam sinh bắt chuyện, còn hẹn cô đi chơi, thì không vui, vô cùng ấu trĩ nói: “Vợ à, anh tới đón em về nhà.”
Một đoạn nhỏ không liên quan đến chính văn:
Mất một ít thời gian, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ mới hiểu rõ, linh hồn hai người đã bị tráo đổi.
Kinh Nhiên không dám tin vào sự thật này, tay dùng sức bóp gương mặt của “Kinh Nhiên”.
Cảnh Lỵ mang theo gương mặt của Kinh Nhiên, oan ức nói: “Chồng à, đau quá, sao lại bóp em?”
Kinh Nhiên giải thích: “Thân thể này có bé con, anh không dám bóp…”
Cảnh Lỵ: “…” Vậy nên anh để em chịu đau?
Kinh Nhiên xác nhận chuyện này là thật, hốt hoảng: “Vợ ơi, làm sao bây giờ? Làm sao đây?” Linh hồn của anh xuyên vào người Cảnh Lỵ, hơn nữa trong bụng Cảnh Lỵ còn có bé con, anh thật sự rất sợ.
Cảnh Lỵ bình tĩnh nói: “Chồng à, không sao, cùng lắm thì anh thay em đi sanh con thôi.”
Trông Kinh Nhiên như sắp khóc tới nơi, nói: “Vợ, anh sợ đau…”
À đúng rồi, Kinh Nhiên là tên quỷ nhát gan sợ bác sĩ, sợ chích, sợ đau.
Cảnh Lỵ an ủi: “Chồng à, không sao hết, bác sĩ nói Tiểu Khang lớn hơn so với thai nhi bình thường, không thể sinh tự nhiên, chúng ta chọn sinh mổ sẽ không đau, không đau đâu…”
Kinh Nhiên: “…”
Bị chém cũng rất đau đó!