Tần Phong quen Hàn Linh Linh là tại một lớp học đàn guitar.
Lúc đó, Tần Phong đi ngang qua một cái cầu vượt, anh nhìn thấy một người đang đàn guitar hát rong, cảm thấy người đó quá tuyệt. Đầu óc anh lúc đó liền nóng bừng lên, tưởng tượng đến một bức tranh tuyệt mỹ.
Một người u sầu mà đẹp trai, người đó mặc áo sơ mi kẻ sọc, trên tay là đàn guitar, trong miệng hát: "Hoa mùa xuân nở trong gió mùa thu và nắng mùa đông."
Sau đó, một nhóm các cô gái tới vây quanh xem và hét lên đẹp trai quá, sau đó thả tiền giấy vào hộp tiền trước mặt người con trai đó.
Tần Phong đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, không kìm chế được mà lập tức quyết định muốn đi học đàn guitar, về sau muốn tới cầu vượt hát rong mà sống.
Không ngờ tới, trong lớp học guitar lại có một cô gái đặc biệt ngoan ngoãn lại đáng yêu. Sau đó, Tần Phong mới biết được vũ lực của cô gái này giá trị bằng một trăm lực lượng, sức sát thương ngang bằng vương giả.
Trong tiết học đầu tiên, Tần Phong liền biết được, thì ra cô gái đó tên là Hàn Linh Linh.
Kết thúc giờ học, Tần Phong liền phi cái chân chó tới trước mặt Hàn Linh Linh, nở một nụ cười lấy lòng, nói: "Linh Linh, xem ra em đàn khá tốt, hai ta thêm Wechat đi, có thời gian thì em dạy anh một chút!"
Hàn Linh Linh liếc mắt nhìn anh, xác thật đúng là soái ca, vóc dáng cao, giá trị nhan sắc cao, chỉ là trình độ thật không cao!
"Tôi dựa vào cái gì mà dạy anh chứ? Hay là tôi tịch thu học phí của anh nhé!" Hàn Linh Linh cười nhìn anh, ngữ khí mang theo sự trêu chọc.
Tần Phong gãi đầu, khẽ cười nói: "Nói như vậy, anh đưa em học phí là em có thể dạy anh sao? Vậy em nói đi, học phí bao nhiêu tiền? Một bữa cơm có đủ không, nếu không đủ, vậy hai bữa."
Hàn Linh Linh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cũng được, đây là chính miệng anh nói đó. Tôi dạy cho anh một lần, anh phải mời tôi ăn cơm."
"Được, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy." Tần Phong đặc biệt vui vẻ nói, lại có một chút khẩn trương hỏi: "Cái kia, anh mời em ăn cơm, bạn trai em không khó chịu sao?"
Hàn Linh Linh khẽ cười, đặc biệt tự nhiên mà nói: "Tôi không có bạn trai, chỉ cần bạn gái anh không khó chịu là được."
"Anh cũng độc thân, làm gì có bạn gái chứ? Nhưng mà, nói không chừng là sắp có rồi." Trên mặt Tần Phong tươi như hoa nở.
Đàn guitar như tiếng nói chúng, còn chuông gió lại là sính lễ, hai người nhanh chóng lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, Tần Phong còn tỏ tình thật long trọng.
Trên mặt đất phủ đầy cánh hoa hồng, trên không trung tràn ngập bóng bay kết thành chữ LOVE, Tần Phong quỳ một gối xuống, trong tay cầm hộp nhẫn, kích động lớn tiếng hỏi: "Hàn Linh Linh, anh yêu em, em có đồng ý làm bạn gái anh không?"
Hàn Linh Linh đón nhận cái nhẫn, ngượng ngùng cười, nhẹ giọng trả lời: "Em đồng ý."
Đêm đó, Tần Phong nói muốn đưa Hàn Linh Linh đi xem phim, kết quả lại tới khách sạn có rạp chiếu phim.
Lý do Tần Phong đưa ra chính là, vé xem phim không mua được, hơn nữa trong rạp chiếu phim nhiều người như vậy, không thể an tâm mà xem phim. Cho nên tới khách sạn có rạp chiếu phim, chỉ có hai người cùng nhau xem phim, như thế thật tuyệt!
Hàn Linh Linh liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra ý đồ của Tần Phong, nhưng không dễ để địch lên tàu như vậy! Hơn nữa, Tần Phong trông rất đẹp trai, ngay cả khi anh có bất kỳ ý đồ nào, chính mình cũng không phải bất lợi!
Quả nhiên, lúc đầu, Tần Phong chỉ giả vờ làm chính nhân quân tử trong một thời gian. Dần dần, Tần Phong cũng không thể ngụy trang được nữa.
Tần Phong ôm Hàn Linh Linh, duỗi tay từ bên hông cô đi lên, Hàn Linh Linh cảm thấy cả người như muốn mềm nhũn ra, lại có chút tê dại, nhỏ giọng nói: "Bỏ tay ra, đừng chơi lưu manh."
"Anh thích chơi lưu manh thì em có thể làm gì được chứ?" Tần Phong cười xấu xa, chụt một tiếng, môi anh tìm đến môi Hàn Linh Linh, thật mềm, lại thật ngọt.
Hàn Linh Linh vươn tay ra túm lấy cái tay đang không an phận của Tần Phong, mỉm cười nói: "Tần Phong, em biết anh muốn cái gì. Như vậy đi, chúng ta cùng vật tay, ba trận thắng hai, nếu anh thắng, anh muốn làm gì em cũng đều phối hợp với anh!"
Mẹ kiếp, trên đời này còn có chuyện nào tốt như vậy chứ! Cái này không phải là chủ động lấy thân báo đáp anh sao? Tần Phong liền lập tức đồng ý.
Nhưng, Tần Phong vẫn là xem nhẹ sức lực của Hàn Linh Linh, tay hai người giao nắm, Tần Phong chỉ dùng đủ lực, còn Hàn Linh Linh lại hờ hững như không.
Thoạt nhìn, Hàn Linh Linh căn bản là không dùng sức, Tần Phong lại là chết sống không dịch chuyển.
Mất mặt, quá mất mặt! Thể lực không bằng vợ, còn có gì để nói sao? Thật là vô lý!
Hàn Linh Linh khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo sự khinh miệt: "Tần Phong, đừng uổng phí sức lực, em chính là Judo đoạn 8 (*) đó."
(*) Đẳng cấp trong Judo thể hiện trình độ kỹ thuật và khả năng thi đấu của mỗi võ sĩ. Từ đai vàng đến đai nâu, cuộc thi đấu tổ chức ở phòng tập và do võ sư trực tiếp dạy mình thăng cấp cho. Đẳng cấp và võ phục của Judo từ đai nâu đến đai đen võ sĩ phải thi đấu trước một hội đồng có uy tín. Việc thăng đẳng cấp này có quy định về quốc tế.
Đẳng cấp Judo được ấn định như sau: Cấp 6: Đai trắng; Cấp 5: Đai vàng; Cấp 4: Đai cam; Cấp 3: Đai xanh lá cây; Cấp 2: Đai xanh lam; Cấp 1: Đai nâu; Từ 1 đẳng đến 5 đẳng đai đen thì có các vạch trắng. Từ 6 đến 8 đẳng đai đoạn đỏ, đoạn trắng. Từ 9 đẳng đến 10 đẳng đai màu đỏ
"Thật hay giả vậy?" Tần Phong nghi ngờ hỏi, trong nháy mắt tay anh hoàn toàn bị Hàn Linh Linh đè ép xuống.
Tần Phong không phục, vén tay áo lên, vô cùng hào sảng nói: "Lại lần nữa, anh không tin là mình không thể thắng được em."
Hàn Linh Linh vẫn thờ ơ như cũ, dường như vẫn không cần dùng quá nhiều sức lực, đem tay Tần Phong một lần nữa đè ép xuống.
"Hai trận em đều thằng, anh muốn làm cái gì chính là không làm được nha! Nhưng mà, em muốn làm cái gì thì vẫn có thể làm." Hàn Linh Linh đắc ý nhếch khóe miệng.
Tần Phong nhìn Hàn Linh Linh, nghi hoặc hỏi: "Em muốn làm cái gì."
Hàn Linh Linh cười hai tiếng, nhẹ nhàng bế Tần Phong lên qua đỉnh đầu, dọa Tần Phong sợ hãi mà hét lớn.
"Linh Linh, em làm gì vậy, mau thả anh xuống." Tần Phong nhịn không được mà hét lớn lên.
Hàn Linh Linh hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói: "Chỉ có từng này bản lĩnh mà muốn em phải khuất phục sao! Trước mặt em còn cố tỏ ra bá đạo sao? Nếu bây giờ anh hối hận thì có thể đi nha! Còn chậm nữa là anh không có cơ hội đâu!"
Mẹ kiếp, tiểu khả ái này liền biến thành đại ma vương, anh mới là kẻ yếu đuối! Hiện thực bây giờ, bạn gái anh thật là dã man!
"Anh không đi, anh muốn nhìn xem em dám làm gì anh?" Tần Phong cố trận định lại, ngữ khí lại có chút mềm ra.
Hàn Linh Linh nhẹ nhàng quăng Tần Phong xuống giường, duỗi tay cởi quần áo anh ra. Tần Phong tuy là người hoạt bát, táo bạo, nhưng cũng bị thế trận lúc này dọa ngây người. cái này, rõ ràng là thứ anh muốn, nhưng tại sao lại có cảm giác chính anh bị thượng vậy?
"Linh Linh, em, em muốn làm gì?" Tần Phong mở to hai mặt, buột miệng hỏi.
"Đương nhiên là, làm anh...Muốn làm chuyện đó!" Khóe miệng Hàn Linh Linh hiện lên một nụ cười đắc ý, dường như là rất thành thạo, đem quần áo của Tần Phong lột sạch sẽ.
"Mẹ kiếp, em muốn làm gì?" Cảm nhận được Hàn Linh Linh đang châm lửa trên chính người mình, Tần Phong muốn ngăn lại, đôi tay liền bị Hàn Linh Linh gắt gao đè lại.
"Đừng nói chuyện, phối hợp với em." Hàn Linh Linh đè ở trên người Tần Phong, hôn anh 360 độ, môi lưỡi hai người dây dưa với nhau.
"A!" Tần Phong có chút kinh hãi, em trai anh dường như đang được ngâm mình trong suối nước nóng vậy. Anh cảm thấy mọi tế bào trên người mình đều vô cùng thoải mái, anh không thể tự thoát ra được, không kìm chế được mà kêu lên một tiếng.
"Kêu nữa đi, em thích nghe anh kêu như vậy." Hàn Linh Linh tiến sát tới bên tai anh, nhẹ giọng nói.
Mẹ kiếp, không thể nhẫn nhịn được, quả thật không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh chính là thẳng nam sắt thép, sao có thể bị bạn gái trêu đùa như vậy chứ, kịch bản này bị lấy sai rồi.
Tần Phong rốt cuộc nhịn không được, anh xoay người đổi tư thế, đề thương lên ngựa.
Lúc này đây, Hàn Linh Linh tỏ ra rất phối hợp, phát ra một thanh âm rất nhỏ không thể miêu tả được.
Tần Phong cảm thấy thanh âm rất nhỏ không thể miêu tả được như đang mời gọi anh vậy.
Anh nhịn không được mà đẩy nhanh tiến trình, giống như là roi thúc ngựa lên đường, băng qua cơn mưa mà chạy điên cuồng, cuối cùng về đến đích.
"Vợ, anh yêu em muốn chết." Sau khi hoàn thành sự hòa hợp tuyệt vời nhất cuộc đời, Tần Phong ôm lấy Hàn Linh Linh, lại bắt đầu đè xuống mà dây dưa với môi cô.
Sinh hoạt diễn ra vô cùng tốt đẹp, đặc biệt là ở phương diện sinh hoạt kia, hai người dường như đều thực sự cần, vì thế, ăn nhịp với nhau, hai người bắt đầu sống chung.
Sống thử một thời gian, hai người phát hiện ra tính tình rất hợp nhau, dứt khoát đi đăng ký kết hôn. Tần Phong không ngừng chu toàn với ba mẹ, rốt cuộc, Hàn Linh Linh cũng được ba mẹ Tần Phong chấp nhận, tổ chức cho một hôn lễ vô cùng long trong.
Lúc Hàn Linh Linh mang thai, Tần Phong càng thêm chân chó hơn.
"Vợ, em muốn ăn cái gì để anh nấu cho em."
"Vợ, em muốn cái gì để anh mua cho em."
"Vợ, ở trên bụng em, dường như anh cảm nhận được bảo bảo đang đá anh!"
Có một ngày, Hàn Linh Linh rất nghiêm túc hỏi anh: "Tần Phong, anh muốn con chúng ta là trai hay gái?"
Tần Phong cười ha ha nói: "Nam hay nữa đều tốt, anh đều thích. Tốt nhất nên là long phượng thai, anh liền cao hứng muốn điên mất."
"Em chỉ muốn sinh một đứa thôi." Hàn Linh Linh nghiêm túc nói: "Mặc kệ là nam hay nữ, em cũng phải có một đứa."
Tần Phong khẽ cười, tùy ý hỏi: "Vì sao vậy? Nhà anh có tiền, cũng không phải không thể nuôi được, cứ nuôi một đứa thật tốt trước đã!"
"Cũng có phải là anh sinh đâu, sinh con rất đau!" Hàn Linh Linh chu môi, không vui vẻ nói: "Sinh một đứa đã là cực hạn của em rồi. Em nói cho anh biết, nếu chỉ sinh một đứa, anh muốn trai hay gái?"
"Con gái!" Tần Phong vô cùng kiên định mà nói: "Con gái thường rất dịu dàng lại đáng yêu nữa, anh mới không cần tiểu bảo bướng bỉnh."
Hàn Linh Linh mỉm cười cố ý hỏi: "Đàn ông các anh đều là khẩu thị tâm phi, nói không chừng, trong lòng nghĩ không chỉ muốn một tiểu bảo bướng bỉnh đâu. Nếu em sinh con gái, liệu gia đình anh có không thích em không?"
"Nói bậy nào, từ lúc chúng ta quen đến bây giờ, anh đặc biệt đối xử tốt với em, đặc biệt thích em. Con gái cũng tốt mà, em chưa nghe câu này sao? Nhất gia hữu nữ bách gia cầu (*), có con gái cũng không buồn đâu."
(*) nhất gia hữu nữ bách gia cầu: một nhà có gái trăm nhà hỏi.
Hàn Linh Linh bật cười, kiêu ngạo nói: "Em cũng muốn sinh con gái. Về sau con bé có thể cùng em đi dạo phố, làm đẹp, đi mua mỹ phẩm. Sinh con trai, xì, chỉ muốn cho một cái búa."
"Được, đều theo ý em." Tần Phong cười ha ha: "Không thể để con gái chỉ ở bên cạnh em được, anh cũng muốn cùng con gái chơi game, cùng anh đua xe. Đúng rồi, anh còn muốn dạy nó đàn guitar nữa."
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói tới đàn guitar sao? Anh luyện lâu như vậy, một bài cũng không thể tập được hoàn chỉnh, cũng không biết cách điều chỉnh. Nếu con cùng anh đàn guitar, chính là một bộ đôi vô cùng ồn ào."
Mang thai tháng thứ mười thì sinh sớm. Hàn Linh Linh sinh một bé gái, Tần Phong vui tới mức không thể khép miệng lại được.
Anh nhanh chóng đăng lên "vòng bằng hữu", bức ảnh chụp một đôi gót chân nhỏ, cùng với dòng trạng thái: Từ nay về sau, tôi cũng có một cái áo bông nhỏ!
Phía dưới phần bình luận:
Diệp Minh Xuyên: Không chờ anh, em đã sớm có một cái áo bông nhỏ rồi!
Tần Phong: Mau đưa con gái cậu tới cùng con gái anh kết nghĩa chị em kim lan đi.
Trương Đông Lương: Các cậu đều có một cái áo bông nhỏ rồi, chỉ là, áo bông nhỏ của anh còn không biết đang ở đâu, không vui.
Tần Phong: Chúc chị dâu sớm sinh một cái áo bông nhỏ, rải hoa.
Diệp Minh Xuyên: Chúc anh rể sớm có một cái áo bông nhỏ, rải hoa.
Trương Đông Lương đem bình luận trên "vòng bằng hữu" cho Diệp Nam Cầm xem, Diệp Nam Cầm vui vẻ cười, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt: "Ông xã, không cần phải hâm mộ bọn họ, chúng ta cũng sắp có áo bông nhỏ rồi!"
"Em mang thai?" Trương Đông Lương mở to hai mắt, hưng phấn hỏi: "Chuyện khi nào vậy?"
"Hai tháng." Khóe miệng Diệp Nam Cầm nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Đến lúc đó, em, Gia Kỳ, Linh Linh, con gái của ba chúng em sẽ hợp lại thành thiên kim nữ đoàn."
Tám tháng sau, Diệp Nam Cầm thực sự sinh con gái! Thiên kim nữ đoàn chính thức thành lập!!!