Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 44: Chương 44




“Đó không phải là…”

“Nghị sĩ Ian Harrington?”

“Nghị sĩ quốc hội, chủ tịch Ủy ban Quốc phòng.”

Jim đem ảnh Lois chụp được từ phòng Trăng mật ở khách sạn Luther đêm qua dán lên tường, Lois và Clark mỗi người một câu nói ra thân phận người đàn ông trong ảnh.

Qua gần một ngày, vết thâm tím trên người Clark đã không còn thấy rõ nữa.

“Bí mật đặc biệt, ông ta cũng là người đàn ông nổi tiếng gợi cảm nhất của Washington.” Trọng điểm của Kate vĩnh viễn không giống mọi người.

Lois tức giận nhìn cô nàng: “Đó chỉ là tin đồn nhảm.”

“Loại tin đồn nhảm này mới là thú vị nhất~~”

“Jim.” White chỉ vào một người đàn ông trung niên béo phị trong bức ảnh, hỏi: “Người kia là ai?”

“Tạm thời còn chưa rõ, tôi đang thực hiện một chương trình phân loại, tìm kiếm thân phận phù hợp.

Lois nói tiếp: “Tôi đã điều tra, văn phòng đó được một công ty cố vấn tên là “Ngày tận thế” thuê. Tổng biên tập, tôi nghĩ…”

Perry White giơ tay ngăn cô tiếp tục nói: “Để tôi đoán nào, cô muốn “Nhật Báo Hành Tinh” phái cô đến phòng Trăng mật đó, cho đến khi chúng ta phát hiện công ty cố vấn “Ngày tận thế” đó đang làm cái quỷ gì mới thôi?”

Lois vừa nghe liền biết là White đồng ý cho phép rồi, “Cám ơn tổng biên tập.” Nói xong, cô nàng định quay đi chuẩn bị.

“Từ từ, đừng mừng vội, Lois.” White gọi cô nàng lại, “Chúng ta đang sắp tiến hành một cuộc theo dõi có quy mô lớn…”

“Việc này quả thật rất lớn, nhân vật quan trọng của Washington bán ra ngoài thông tin cơ mật cao cấp.”

Perry White hai tay ôm ngực trầm tư, “Có lẽ tôi nên liên lạc một chút với nguồn tin, xem có tin tức gì không, sau đó lại quyết định có nên xâm nhập điều tra hay không… Được rồi, hai người canh ở đó ba đêm.”

“Hai người?” Lois nhìn Clark bên cạnh, Clark cũng vẻ mặt kinh ngạc.

Perry White giơ tay chỉ thẳng hai người bọn họ: “Cô và Clark.”

“Ông nói ai và Clark?” Lois không dám tin, đây là vụ độc quyền do cô tìm được cơ mà? Hơn nữa là phòng Trăng mật đó! “Ở cùng Clark trong phòng Trăng mật, ông nghĩ kiểu gì thế?”

“Tổng biên tập, tôi không thể.” Clark lập tức từ chối, tuy rằng mất đi một tin tức lớn anh rất tiếc, nhưng ở cùng với Lois trong phòng Trăng mật ba đêm? Amy mà biết nhất định sẽ giết anh mất!

“Phòng Trăng mật? Việc này rất tự nhiên mà, Lois, cô nghĩ lại xem, cô chỉ có một người làm sao có thể theo dõi 24/24 giờ? Cô phải có người hỗ trợ.”

“Nhưng mà tôi…”

“Ngoài ra, khách sạn nào có thể dễ dàng chấp nhận cho chúng ta sử dụng làm căn cứ hoạt động điều tra bí mật chứ? Cô cần che giấu, vợ chồng tân hôn ở phòng Trăng mật, đúng là quá thích hợp còn gì.”

“Tổng biên tập, tôi có thể không tham gia được không? Amy khi biết sẽ giết tôi đấy!” Clark cố gắng tìm cách giữ mạng nhỏ của mình.

“Clark, cậu không thể vì chuyện tình cảm với phụ nữ mà bỏ qua công việc được. Quyết định như vậy.” Perry White hoàn toàn không cho anh cơ hội, thẳng thừng bác bỏ cầu xin của anh, sau đó bỏ chạy lấy người.

Còn đứng tại chỗ, Lois và Clark sắc mặt mỗi người đều trở nên khó coi.

…..

“..Cho nên… anh muốn em đồng ý để anh cùng Lois đi ở phòng Trăng mật? Bỏ lại mặc kệ vị hôn thê chính thức là em, đi thuê phòng Trăng mật cùng cô ta? Mà những ba ngày? Clark Kent! Em – muốn – chia – tay!!!” Thanh âm từ lúc âm u ban đầu cho đến lúc trở nên cuồng loạn, Amy quả thực sắp nổi khùng lên.

Rõ ràng là vị hôn phu của cô, tại sao lại phải cùng với người phụ nữ khác đi thuê cái gì mà phòng Trăng mật? Cô có mà bị ngu mới có thể đồng ý cho anh đi!

“Amy, anh sai rồi, anh lập tức đến nói với tổng biên tập để ông ấy đổi người, em đừng giận nữa được không?” Clark bối rối dỗ dành thân thiết vị hôn thê, bởi vì Amy vừa khóc vừa la hét, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô giận như vậy.

“Lập tức đi nói, nói cho ông ta, ông ta dám làm bậy nữa, em sẽ phá hủy “Nhật báo Hành tinh”, anh giúp em hủy nó, hức..” Amy nấc một cái, quệt nước mắt, thầm hận cái tật của mình cảm xúc vừa kích động chút liền rớt nước mắt sao mà khó sửa đến thế chứ?

“Anh đi ngay đây, em đừng khóc.” Clark đưa khăn tay cho cô, vọt tới bên điện thoại gọi cho Perry White.

Amy vừa lau nước mắt vừa nhìn anh ở đằng kia không biết nói gì với Perry White, huyên thuyên một hồi lâu, cả buổi mới cúp điện thoại.

“Tổng biên tập không đồng ý đề nghị của anh, có điều anh đã thuyết phục ông ta có thể để em đi cùng.” Clark trở lại bên Amy, vẻ mặt khẩn cầu khoan thứ, “Đi nhé?!”

“Phòng Trăng mật có thể ở được ba người sao?” Amy nghi hoặc.

“Anh đã gọi điện hỏi khách sạn, bọn họ nói hôm nay vừa lúc có khách trả phòng, cũng là phòng Trăng mật, ngay bên cạnh phòng Lois, chúng ta cùng đi nhé?!”

“Vậy Lois thì sao? Không phải nói hỗ trợ gì đó mà?”

“Em cảm thấy tổng biên tập nói những lời đó tin được sao?” Clark vẫn cảm thấy Perry White hầu hết thời gian đều bày trò vớ vẩn cả.

Quả thật không thể tin tưởng. Amy nhớ lại mấy lần nhìn thấy Perry White đều là bộ dáng không đứng đắn. “Vậy em đi thu dọn đồ, thuận tiện xin phép.” Dạo này cô xin phép nghỉ học nhiều quá, không biết điểm cuối kỳ có bị ảnh hưởng không nữa.

Gói ghém xong mấy loại đồ dùng tắm rửa sơn giản, Amy đeo túi xách có kẻ caro vuông đáng yêu màu hồng nhạt, kéo valy hành lý của Clark, bắt xe đến khách sạn Luther (tên tự kỷ đến độ max này, phàm là sản nghiệp của hắn ta không gọi là “Lex” thì cũng là “Luther”)

Đối với việc Amy đột nhiên gia nhập, Lois khá bất ngờ, cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cô chợt cảm thấy có chút mất tự nhiên, dường như có thanh âm muốn nói Amy không nên đến.

Không quan tâm đến rối rắm của Lois, Amy kéo Clark đi vào làm hết các thủ tục thuê phòng, sau đó được nhân viên phục vụ dẫn đi xem phòng.

Amy không thích người phục vụ này, thái độ phục vụ của anh ta rất không tốt, nào có người phục vụ nào tự động đòi tiền boa như thế, lại còn thấy chưa nhiều lắm mà chưa thu tay lại? Amy đã quen với phục vụ mỉm cười nhịn không được nghĩ có nên khiếu nại thái độ phục vụ của anh ta một chút không đây?

Một nhân viên phục vụ nữ đưa khăn mặt đến cho bọn họ, chẳng thèm gõ cửa tiếp tục chọc giận Amy.

“Nếu có thể, hy vọng lần sau cô đến nhớ rõ hãy gõ cửa, tôi không thích bị người ta rình chuyện riêng tư.” Amy nói, sau đó cho cô ta một món tiền boa xa xỉ, cô phục vụ kia tỏ vẻ lần sau nhất định sẽ gõ cửa, sau đó vui vẻ rời đi.

“Khách sạn này phục vụ tồi quá, không biết tại sao lại có nhiều khách như vậy nữa!” Amy ngồi ở sofa bực mình nói với Clark.

“Có lẽ vì nó tiện nghi chăng?”

“Có lẽ thế.” Amy vươn mình cầm lấy tờ giới thiệu về các phòng cầm được chỗ phòng ăn dưới sảnh khách sạn, bên trong bài trí xa hoa, quầy bar ngầm, chỉ cần vỗ tay lập tức sẽ tự động phát ra âm nhạc lãng mạn, ghế massage ngồi rất thoải mái và bồn tắm massage lớn trong phòng tắm, những tiện nghi này thật sự không tồi.

“Anh muốn đi quanh nhìn xem, em đi không?” Clark hỏi.

“Không, em muốn xem ghế massage ở đây thế nào.” Amy mở quầy bar ngầm ra, lấy khăn từ trong cái bình trong tay pho tượng thiên thần, dốc đá ra, rót cho mình một cốc sô đa, ngồi xuống ghế massage, vừa hưởng thụ massage vừa duyên dáng nhấm nháp đồ uống.

“Cứ hưởng thụ đi nhé, anh sẽ quay lại.”

Uống hết, Amy nhắm mắt lại hưởng thụ massage, sau đó nằm trong ghế ngủ thoải mái.

Là Clark đánh thức cô dậy, khi anh trở về mang theo không ít đồ giết thời gian, như là bài tú lơ khơ ..vv…

“Lois nói đám người kia có lẽ buổi tối mới đến đây, cho nên ban ngày chúng ta cứ chơi vui vẻ, em muốn ra ngoài shopping hay ở trong phòng nghỉ ngơi? Nghe nói những trò giải trí ở khách sạn này không tồi chút nào, ở dưới còn có bể bơi nước ấm nữa.”

“Bơi? Em muốn đi nhưng lại chẳng biết bơi.” Bất kể trong quá khứ hay hiện tại cô đều không biết bơi, mấy lần xuống nước cũng chẳng qua là ở thế kỷ hai mươi mốt, ôm phao bơi đập tay đập chân mấy cái.

“Chúng ta xuống dưới chơi đi, anh sẽ dạy em.”

“Em không mang áo tắm mà.”

“Khách sạn có cho thuê, em có thể chọn cái mà mình thích.” Clark có phần vội vàng, anh rất muốn xem Amy mặc đồ bơi thế nào, nhất định rất đẹp.

Amy ngại ngùng bị Clark kéo xuống chỗ bể bơi của khách sạn, ở đó mua một bộ đồ bơi liền thân màu xanh da trời in hoa màu trắng và thuê phao bơi. Còn Clark cũng mua một chiếc quần bơi bó sát màu lam.

Hai người tách ra đi vào phòng thay đồ, khi bước ra, nhìn nhau đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Thân hình Clark có thể nói là đẹp đến mức có thể khiến tất cả các cô gái chảy nước miếng, anh mặc quần bơi phô bày ra những đường nét thân thể tuyệt vời nhất, khiến loại vẻ đẹp tràn ngập sức mạnh này khóa chặt ánh mắt mọi cô gái.

Mà Amy, tuy rằng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng vóc người vô cùng nóng bỏng, hơn nữa thân thể vừa chuyển đổi từ thiếu nữ thành phụ nữ, trong thuần khiết lộ ra vẻ đẹp thành thục, khiến cho đàn ông nhìn thì không dời nổi mắt, phụ nữ nhìn thì ghen tỵ không ngừng.

Cũng may hồ bơi lúc này không có bao nhiêu người, mà có thể tới chỗ này hưởng thụ đều là những người thượng lưu có thân phận địa vị, bọn họ sẽ không làm trò xấu mặt nơi công cộng, cho nên cũng không xuất hiện chuyện xôn xao gì.

“Thật sự không nên để em đến bể bơi, chỉ muốn khóa chặt em ở nhà cả đời thôi.” Clark nhìn Amy không chuyển mắt, thầm hối hận vì quyết định của chính mình.

“Không được không được, thế giới tốt đẹp như vậy, không nhìn ngắm cho vui chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao? Đi thôi, chúng ta đi bơi nào.” Amy níu lấy cánh tay anh, ôm phao đi về phía bể bơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.