Hôn lễ thiêng liêng qua đi, mọi người ở London thêm vài ngày rồi lên máy bay riêng của Gloucester trở về Mĩ. Hành trình trở về có thêm hai vị khách: Jenny làm phù dâu và Bruce được mời đến dự đám cưới.
Ngoài Bruce phải về Gotham, những người khác đều đến thẳng Smallville, chuẩn bị cho hôn lễ một lần nữa.
Về đến nhà, Amy mới phát hiện trang trại không giống như lần đầu tiên cô tới, nhìn từ bên ngoài, nóc nhà của nó đã bị phá đi, xây thêm một tầng mới.
“Tuy các con không định cư ở đây, nhưng bố mẹ vẫn cảm thấy nên xây dựng thêm.” Martha đứng cạnh Amy giải thích. Sau lần đầu tiên Amy đến, Martha đã bảo Jonathan gọi người đến xây dựng thêm cho nông trại, phòng cũ của Clark không thích hợp làm phòng tân hôn.
Amy cảm nhận được tấm lòng của bà, thấy ấm áp: “Bọn con sẽ thường xuyên trở về.”
Vì ngôi nhà đã nhiều thêm một tầng, số phòng cũng tăng lên, như vậy những người đi cùng cũng không phải lo về vấn đề nơi ở.
Lúc này trường đại học đã cho nghỉ từ lâu, vậy nên Jenny thuận tiện ở lại luôn.
Hôn lễ lần thứ hai của Amy và Clark tổ chức theo truyền thống của Smallville, cử hành ở bãi rộng của thị trấn (nơi trước đây tổ chức lễ hội Ngô), hầu như mọi người ở thị trấn đều đến tham dự, so với sự trang nghiêm ở London, hôn lễ lần này có thể nói là náo nhiệt vô cùng, chẳng khác nào lễ hội, tất cả mọi người đều tưng bừng vui vẻ.
Mà đôi vợ chồng mới ra lò của nhà Kent, thu hoạch đồng thời với những lời chúc phúc là rất nhiều tiền mừng và quà tặng, tuy rằng không nhiều như những quý tộc này nọ, nhưng quà tặng của mọi người ở thị trấn lại càng khiến bọn họ cảm thấy thân thiết.
Sau hôn lễ, Gloucester rời khỏi thị trấn vì công việc, còn Jenny thì ở thêm vài ngày mới trở về.
Clark và Amy ở lại thị trấn chơi thêm nữa, cho đến hạn ngày nghỉ cuối cùng của Clark, nhà Kent mới dọn đồ đạc trở về Metropolis.
“Phù, rời khỏi đây đã lâu như vậy, thế mà bầu không khí ở đây vẫn thật tệ như trước.” Amy nhịn không được than thở, muốn nói thành phố lớn có điểm nào không tốt, chắc chắn là bầu không khí rồi, có điều so sánh với thế kỷ XXI, không khí hiện giờ coi như còn đỡ, chẳng qua so với Smallvile hay lâu đài Richmond thì.. nơi này còn kém xa.
Martha cũng phụ họa: “Đúng vậy, hay là Amy theo bố mẹ về thị trấn đi? Dù sao Clark tan ca vẫn có thể về nhà ngay được mà.” Hiện giờ bà quan tâm nhất là sức khỏe của con dâu, không khí ở đây sao có thể so được với Smallvile xinh đẹp chứ.
Hai người đàn ông đang dọn dẹp nghe vậy đều dừng tay, nhìn Amy chờ cô quyết định, hiện giờ trong nhà này, lời của cô được trọng vọng nhất.
“Mẹ, con cũng muốn vậy lắm, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu năm học mới, con không muốn bỏ qua chương trình học trong học kỳ này đâu.” Học kỳ trước đã nghỉ nhiều như vậy, học kỳ sau mà không cố gắng chút, chắc sẽ bị lưu ban mất.
“Vậy được rồi.” Martha tiếc nuối gật đầu, không thể không đồng ý với Amy, tuy rằng bà rất muốn cô tạm thời nghỉ học, có điều bây giờ Amy mới chỉ mang thai ba tháng, còn lâu mới đến thời gian sinh, dù sao không thể bắt cô không được làm gì hết.
“Kỳ thật chúng ta ở Metropolis cũng tốt, dù sao bây giờ Amy như vậy, điều kiện khám chữa bệnh ở đây tốt hơn thị trấn rất nhiều.” Clark nói, anh thật sự hy vọng Amy có thể ở lại đây với anh, hơn nữa bé con trong bụng Amy là con của anh, bản thân anh là người Krypton, anh rất lo con mình sẽ không giống với những đứa trẻ khác, nếu có gì khác thường, với điều kiện chữa trị của Metropolis, anh cũng có thể chuẩn bị dễ dàng hơn.
Ai biết được người Krypton có mang thai mười tháng rồi sinh con như người trái đất không chứ?
Tuy rằng hiện giờ Amy rất ổn, nhưng vì ổn quá nên mới khiến Clark càng thêm lo lắng, ngoài việc mệt nhọc do phát hiện mang thai lúc đầu, đến giờ cô không giống như phụ nữ mang thai bình thường bị nôn nghén, chứng đi tiểu thường xuyên cũng giảm bớt không ít, mỗi ngày đều mặt mày hồng hào, ngoại trừ cái bụng chậm rãi to lên thì chẳng giống mang thai chút nào.
“Vậy cũng đúng.” Martha và Jonathan cũng đoán được Clark đang lo lắng gì, chỉ có Amy vẫn không phát hiện ra, cô biết người mang thai không phải ai cũng có biểu hiện nôn nghén, cho nên không hề nghĩ đến những phương diện kia.
Căn hộ bụi bặm lâu ngày do không có người được Clark dọn dẹp lại rất nhanh, vừa dọn vừa nghĩ, hay là đổi một căn phòng lớn hơn, tiện cho cả nhà cùng ở?
Không, vẫn giữ nguyên vậy đi, dù sao bọn họ đều ngụ ở đối diện, không cần lo có việc tìm không thấy người, còn có thể chừa không gian riêng cho mỗi người.
“Chiều nay anh đến tòa soạn trả phép, Amy em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi bố mẹ, đừng tự mình cố làm biết không?”
“Em có nên cùng anh đi chào hỏi chút với các đồng nghiệp không nhỉ?” Tuy rằng khi bọn họ kết hôn, mọi người có thể đến tham dự hầu như đều đến cả, nhưng những người vì công viện mà không tới được cũng nhờ đồng nghiệp mang quà và tiền mừng đến, Amy nghĩ cần phải mời lại bọn họ một lần.
“Không cần, để anh làm là được, chờ mọi người hẹn trước thời gian sẽ nói lại với em.” Clark hôn lên trán cô, rồi chào bố mẹ, mang cặp táp đi làm.
Thời gian sau đó, Amy dưới sự dạy dỗ của Martha, tiếp tục đan cái áo len đầu tiên tự tay làm – từ trước lễ Noel bắt đầu mà bây giờ vẫn chưa xong. Jonathan thì ra ngoài tìm mấy người bạn bè quen khi thời gian trước sống ở đây.
Khi Amy với tay nghề bỡ ngỡ của mình rốt cuộc đan xong cái áo len đầu tiên trước ngày khai giảng, chuẩn bị cho Clark mặc thử, cả Metropolis chợt xuất hiện tai họa, lâm vào khủng hoảng.
Ngày hôm đó, bầu trời Metropolis đột nhiên xuất hiện nhật thực, tối đen bất ngờ khiến tất cả mọi người đều bối rối, vì không có tin tức nào nói nhật thực sẽ xuất hiện thời gian này.
“Chuyện gì vậy?” Martha đứng ở cửa sổ, nhìn mặt trời từ từ biến thành màu đen, “Jonathan, anh có thấy tin nào nói đợt này sẽ có nhật thực không?” Bà cảm thấy đáng tiếc, nếu sớm biết thì đã chuẩn bị kính thiên văn đến xem hiện tượng hiếm có này rồi.
“Không, anh chẳng thấy ở đâu cả.” Jonathan cũng đến bên cạnh Martha xem “mặt trời đen” trên bầu trời.
“Phịch” một tiếng, Amy ở trong phòng đang ăn trái cây, bỗng nhiên đầu đau dữ dội, ngất đi, cũng may cô đang ngồi trên sofa nên không bị thương gì, chỉ có hoa quả trên tay là lăn xuống đất.
“Chúa ơi!” Martha kêu lên sợ hãi, vọt tới bên cạnh cô, khi nhìn thấy gương mặt Amy trắng bệch, chỉ cảm thấy đầu đầy mồ hôi lạnh. Bà kinh hoảng: “Amy, Amy, tỉnh lại đi.. Con làm sao vậy? Mau gọi bác sĩ!!!”
Jonathan lập tức cầm điện thoại gọi xe cứu thương, xong lại gọi điện cho Clark.
“Xin chào, Nhật báo Hành tinh xin nghe, tôi là Clark..”
“Clark, mau về nhà, Amy đã xảy ra chuyện!”
“?!!..” Bên kia nghe một tiếng nổ lớn, sau đó là một tràng dài tiếng “tút tút…”.
Sau nữa, trong phòng ào lên một trận cuồng phong, rèm cửa bay lật phật, đồ đạc trong phòng cũng nghiêng ngả, loạn thành một đống.
Clark vẻ mặt lo lắng hoảng sợ xuất hiện bên cạnh Amy, anh ôm lấy cô, lo lắng hỏi Martha: “Bố mẹ, Amy làm sao vậy?”
“Bố mẹ cũng không biết, vừa rồi còn đang xem nhật thực, con bé lại đột nhiên té xỉu.” Martha cũng bó tay, không biết làm thế nào nữa.
Clark không nói gì nữa, ôm Amy đưa cô đến bệnh viện gần nhất.
Một trận hỗn loạn qua đi, Amy nằm trên giường bệnh trắng muốt, vẫn không tỉnh lại nhưng sắc mặt đã khá lên nhiều.
Bác sĩ kiểm tra cho cô xong, nói với nhà Kent: “Bây giờ cô ấy đã không sao, nghỉ ngơi chút là được.
“Bác sĩ, tại sao Amy lại bỗng dưng ngất xỉu?” Hiện giờ Clark quan tâm nhất là nguyên nhân Amy bị ngất, liệu có phải do đứa bé.. ?
“Xem biểu hiện của cô ấy, hình như trước đây có bệnh đau đầu?” Bác sĩ hỏi.
Clark nhớ tới siêu năng lực mà Amy nói với mình: “Đúng vậy, cô ấy nói từ tháng mười năm ngoái thường bị đau đầu, có điều không nghiêm trọng nên chúng tôi không chú ý đến nhiều lắm.”
“Cô ấy có thể mắc chứng đau nửa đầu.. có điều cụ thể phải chờ kết quả xét nghiệm mới biết được, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, bệnh của cô ấy không quá nghiêm trọng, cho nên mọi người không cần quá lo.”
“Nhưng tại sao cô ấy lại bị ngất? Amy trước kia không bị nghiêm trọng như vậy.”
“Xin lỗi, việc này phải chờ kết quả kiểm tra mới biết được.” Bác sĩ nói.
“Vậy khi nào con bé tỉnh lại?” Martha ngồi bên giường bệnh, đau lòng xoa xoa gương mặt say ngủ của Amy.
“Việc này mọi người yên tâm, xem tình hình của cô ấy, hẳn là qua một hai tiếng nữa là tỉnh. Mọi người có thể ở đây chăm sóc cô ấy, nhưng người bệnh cần nghỉ ngơi tốt, xin đừng làm ồn. Tôi còn có bệnh nhân khác, có chuyện gì mọi người cứ gọi.” Bác sĩ nói.
“Làm phiền ông rồi, bác sĩ.” Jonathan tiễn bác sĩ ra ngoài.
Clark đến bên giường bệnh ngồi xuống, kéo tay Amy nắm trong lòng bàn tay, hôn nhẹ lên đó, cầu nguyện cho cô mau chóng tỉnh lại.
“Con bé sẽ không sao đâu.” Martha đau lòng con trai khổ sở, đi tới ôm lấy anh, an ủi.
“Vâng.” Tuy rằng không muốn mẹ lo lắng, nhưng Clark vẫn không khống chế được khủng hoảng trong lòng, anh sợ hãi, nếu Amy gặp chuyện, anh phải làm sao đây?
Tầm mắt nhìn về phía cái bụng hơi nhô lên của Amy, trong lòng anh phức tạp không thôi.
Nếu nguyên nhân quả thật là do đứa bé, bọn họ nên làm sao bây giờ?