Edit: Đoạt Mệnh Thiên Nữ
Beta: Rùa River
Có đôi khi nội dung kịch bản mạnh đến mức sức người không thể thay đổi được, thiên thạch tuy rằng bị va chạm với Clark mà nổ tung, nhưng không ai có thể ngờ đến, vẫn còn sót lại một mảnh vỡ thiên thạch nhỏ có đường kính 5 km ngoan cố bay về phía Trái Đất.
Chính phủ lại trực tiếp nói rõ, sau 55 tiếng đồng hồ, mảnh vỡ thiên thạch này sẽ đâm vào địa cầu, tuy rằng sức mạnh không còn lớn như trước, nhưng hậu quả vẫn như cũ khó có thể tưởng tượng nổi.
Mọi người vốn đều cho rằng đã thoát khỏi nguy hiểm, lúc này lại bắt đầu khủng hoảng, cảm xúc trở nên không thể khống chế. Tuy rằng chính phủ đã quyết định sử dụng tên lửa hạt nhân để phá hủy mảnh thiên thạch, nhưng việc Siêu nhân mất tích đã trở thành cọng rơm* khiến chút lý trí cuối cùng trong lòng mọi người sụp đổ, trật tự trở nên hỗn loạn, các loại tội phạm liên tiếp xuất hiện.
(*Lấy ý từ câu thành ngữ: cọng rơm đè gãy lưng lạc đà. Thành ngữ này xuất phát từ Ả Rập: con lạc đà bị chồng chất một trọng lượng quá sức của nó, chỉ cần thêm một chút xíu nữa là làm lưng lạc đà bị gãy. Ý nói đến sự giới hạn của sức chịu đựng.)
Mà lúc này Siêu nhân đâu? Anh đang ở chỗ nào?
Khi Clark tỉnh lại, vẫn như trước không nhớ bất kì chuyện gì, nhưng không trở ngại đến việc anh chăm sóc vợ của mình, tối hôm qua hai vợ chồng già nhà Kent đã nói cho anh biết không ít chuyện, cũng đủ để anh đối đáp .
Người bên cạnh trở dậy khiến Amy bừng tỉnh, cô không mở mắt chỉ cất giọng gọi: “Clark?”
“Ừ, anh ở đây.” Clark chỉnh lại chăn cho Amy.
Câu trả lời của chồng khiến Amy cảm thấy an tâm, cô trở mình một cái làm cho mình dễ chịu hơn, “Bữa sáng em muốn ăn bánh bao “Cẩu Bất Lý”* với tào phớ…”
(*Bánh bao “Cẩu Bất Lý”: một món ăn vặt truyền thống nổi tiếng ở Thiên Tân, Trung Quốc).
“Được, anh lập tức đi mua, em tiếp tục ngủ thêm một lát đi.” Clark trả lời.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Clark liền thấy bố mẹ còn dậy sớm hơn cả mình, “Buổi sáng tốt lành. Bố mẹ, Amy muốn ăn bánh bao “Cẩu Bất Lý” và tào phớ, ở gần đây có phố người Hoa không ạ?”. Đôi vợ chồng này khiến anh có cảm giác vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức dù anh không nhớ rõ bọn họ , nhưng vẫn tin tưởng họ như vậy.
Martha và Jonathan nhìn nhau cười, “Bố mẹ nghĩ con bé muốn ăn đồ ăn Trung Quốc chính cống, con mua ở phố người Hoa nó sẽ không thích đâu.”
“Đồ ăn chính cống? Con phải đi mua ở đâu?” Clark không rõ ràng liền hỏi.
Martha nở nụ cười: “Đương nhiên là đến Trung Quốc rồi, Đúng rồi, tiện đường cũng mua giúp bố mẹ một suất nhé, sáng nay có thể không cần làm bữa sáng rồi.”
“Trung Quốc?” Clark líu lưỡi, “Không phải là muốn con đi máy bay bay sang đó mua chứ?” Phụ nữ có thai đều không thể nói lý như vậy sao?
“Đương nhiên là phải bay qua, nhưng không phải là bằng máy bay.” Jonathan nhìn vẻ kinh ngạc của con trai, cảm thấy rất thú vị, khẩu vị của Amy còn không phải do nó chiều chuộng trở thành kén chọn hay sao? Ai bảo nó chiều Amy như vậy, chỉ cần Amy mở miệng, cái gì cũng có thể mang về.
“Không dùng máy bay thì bay thế nào ạ?”
“Đương nhiên là tự mình bay rồi.” Martha nhẹ nhàng thoải mái đi vào phòng ngủ, cẩn thận không đánh thức Amy, lấy trong tủ quần áo ra một bộ trang phục Siêu nhân, “Đây đây đây, chính là cái này.”
“Trang phục Siêu nhân?” Clark cũng đã xem TV, cho nên có biết đến siêu anh hùng này, “Đây là của con? Chẳng lẽ con cũng mê Siêu nhân?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi..”Martha giơ bộ đồ lên ướm ướm lên người anh, “Bởi vì con chính là Siêu nhân.”
“Hả? Làm sao có thể?”
“Nếu không con nghĩ tại sao Amy lại tức giận như vậy?” Martha đặt bộ đồ xuống, tức giận nhìn con trai, “Tuy rằng việc con đi phá hủy khối thiên thạch kia không là sai, nhưng khi con đi cũng nên nói một tiếng với Amy chứ, hại nó lo lắng suốt một ngày, rồi kết quả khi con trở lại thì không nhận ra ai hết, mẹ ngạc nhiên khi thấy con bé không tức giận mà đánh con một trận ấy. Từ sau khi Amy mang thai, tính tình của nó hoàn toàn không dễ kiềm chế.”
“Đúng vậy. Hôm qua sau khi con gặp tai nạn, cả người Amy lạnh như băng, bố thật sự lo lắng con bé liệu có nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà làm chuyện điên rồ.” Jonathan nhớ lại sự khác thường của Amy ngày hôm qua, liền nhịn không được lo lắng.
Clark nhìn vào phòng ngủ, trong lòng đủ loại cảm xúc hỗn loạn.
“Sau khi Amy mang thai sẽ rất vất vả, cho nên nếu con không đối xử tốt với con bé, mẹ cũng không chấp nhận nổi.” Không thể sinh con là nỗi tiếc nuối trong lòng Martha, đối với Amy, có thể nói là bà đem này mối tiếc hận này ký thác lên cô.
“Con biết rồi.”
“Cho nên con trai à…” Jonathan vỗ vai Clark, “Nhanh nhớ lại cách bay đi, Amy còn chờ bữa sáng của con đấy.”
“. . . “
Amy bị tiếng nổ bên ngoài làm bừng tỉnh, cô mơ mơ màng màng rời giường chạy ra ngoài, liền gặp phải Clark đang từ dưới lầu đi lên.
Nhìn thấy Clark toàn thân dơ bẩn, Amy bật cười, “Mới sáng sớm, anh đã bị rơi vào đống rác sao?”
“Cũng không khác lắm.” Clark cũng không ngờ mình lại bị bố mẹ đẩy xuống lầu, nhất thời không phòng bị, trong lòng kinh hoảng nào còn nhớ rõ là đang tập bay chứ?!
“Bố mẹ muốn thử một chút xem có thể giúp nó khôi phục lại năng lực hay không, nhưng xem ra hiệu quả không được tốt lắm.” Martha bất đắc dĩ nhún vai.
Bởi vì tinh thần đã khôi phục lại, Amy cũng bắt đầu nói giỡn: “Có muốn con cũng nhảy thử không, nói không chừng có ích đó.”
“Không được!” Cả nhà Kent cùng đồng thanh.
Martha trách cứ nhìn cô: “Amy, suy nghĩ của con rất nguy hiểm .”
Amy bị mọi người dọa hoảng sợ, “Con chỉ định đùa chút thôi mà.”
“Đùa cũng không được.” Clark thái độ cương quyết, “Bố mẹ, chúng ta tiếp tục.” Vừa rồi ngã xuống từ lầu ba mà không bị chút xây xát nào, điều này làm cho Clark tin tưởng mình có thể quả thật là siêu nhân.
“Hai bố con cứ đi đi, Amy, chúng ta đi ăn sáng, bánh bao và tào phớ xem ra hôm nay là không được ăn rồi, chúng ta tự nấu vậy, con muốn ăn gì?” Martha kéo Amy trở về phòng.
Cả một buổi sáng Clark đều bận rộn tìm cách khôi phục khả năng bay của mình, không có thời gian ở cùng Amy, cho nên Amy đành phải tự mình tìm việc làm giết thời gian.
Tin tức trên TV đều là về mảnh thiên thạch cùng việc Siêu nhân mất tích, còn có hỗn loạn ở khắp nơi, Amy thấy mà phiền, liền tắt TV gọi điện thoại cho anh trai.
“Amy?”
“Vâng em đây, phía bên nước Anh có ổn không?”
“Tốt hơn ở Mĩ một chút, nhưng vẫn rất rối loạn, lòng người hoang mang, trật tự hỗn loạn, có điều gia tộc Richmond sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Gloucester vẫn lạnh lùng bình tĩnh như trước, giống như chuyện tận thế căn bản không tồn tại.
“Anh vẫn cứ ông cụ non như vậy, ngay cả lúc này cũng sẽ không hoảng loạn.” Amy nhớ tới lúc chị dâu khó sinh và khi cha mẹ qua đời, Gloucester vẫn bình tĩnh lo hậu sự cho bọn họ, “Không biết có ai có thể làm anh bối rối một chút đây?”
“Em rất muốn nhìn thấy anh bối rối?”
“Cũng không phải, chẳng qua đôi khi anh cũng nên thả lỏng một chút, trời sập xuống cũng có người ở vị trí cao hơn gánh vác, anh không cần tự ép chính mình mệt nhọc.”
“Anh không tự ép mình.” Chỉ là thói quen mà thôi, không muốn nói quá nhiều về vấn đề này, Gloucester hỏi: “Em gọi điện thoại tới đây không phải chỉ là để hỏi anh chuyện này chứ? Chẳng lẽ em muốn trở về cùng anh trải qua nốt thời gian cuối cùng? Sân bay đã dừng hoạt động rồi.”
“Cái gì mà thời gian cuối cùng, anh cũng tin chuyện này?”
“Anh không tin.” Nghe vẻ ung dung của Amy liền biết sẽ không có việc gì, huống chi trên thế giới này không phải chỉ có mình Lex Luther có thể chuẩn bị hầm tránh nạn sâu 300m, “Nhưng anh vẫn hy vọng em có thể trở về, anh phái người đi đón em nhé?”
“Không được, em còn phải chờ Clark sớm khôi phục lại, đi giải quyết mảnh thiên thạch phiền toái kia.”
“Nghe nói ngày hôm qua cậu ta có vẻ không ổn? Đáng tiếc là anh không thấy được. Hiện giờ tình huống thế nào?”
“Ngoài việc mất trí nhớ thì mọi chuyện khác đều ổn.”
“Đó không phải là phiền toái lớn nhất sao? Nếu cậu ta không nhớ ra, mảnh thiên thạch kia vẫn có thể rơi xuống bất kì lúc nào. Amy, nghe anh, em trở về đi, anh không ngại em mang theo bọn họ cùng về.”
“Anh, sự tình còn không có nghiêm trọng như vậy, chính phủ Mĩ không phải đã nói sẽ sử dụng tên lửa hạt nhân sao? Nếu khi đó Clark còn chưa khôi phục thì em sẽ trở về được không?”
“Được rồi, anh sẽ chuẩn bị tốt, em cũng đừng gọi điện thoại lâu, phóng xạ không tốt cho thai nhi.”
“Em biết rồi, em đang định nói chuyện điện thoại với anh xong thì xem băng ghi hình quay lúc kết hôn đây.” Băng ghi hình lấy về cũng chỉ mới vài ngày, mấy ngày nay lại bởi vì chuyện thiên thạch làm cho cô không có tâm trạng xem, hôm nay vừa lúc nhìn cũng tốt.
“Nhớ rõ gửi một cuốn cho anh, anh phải cất giữ kỹ thời điểm Amy xinh đẹp nhất.”
“Được rồi, em không quấy rầy anh nữa. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Gọi điện xong, Amy đặt điện thoại xuống, ra phòng khách xem băng ghi hình.
Băng ghi hình này quay ở Smallville, cảnh tượng ở đó tất nhiên là náo nhiệt hơn khi ở Anh, Amy vừa xem vừa hồi tưởng lại ngày đó, nhịn không được mà mỉm cười.
Clark bị bố mẹ buộc nhảy lầu hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không thể nhớ lại cách bay như thế nào, chỉ có thể làm được là ở lúc rơi xuống đất không bị ngã sấp xuống .
Hai vợ chồng nhà Kent thật bất đắc dĩ, thời gian đã sắp giữa trưa, vì thế bọn họ quyết định nghỉ ngơi một lúc, ăn cơm trưa xong lại tiếp tục.
Mọi người trở về đến phòng khách vừa lúc nhìn thấy Amy đang xem băng ghi hình, Clark tiến lên ôm cô từ phía sau, hôn cô một cái, sau đó đầy hiếu kỳ nhìn cô dâu xinh đẹp cùng với chú rể anh tuấn trên màn hình TV.
Amy quay đầu lại nhìn anh, “Còn nhớ rõ không? Hôm đó vốn dĩ trời sẽ mưa, nếu không phải anh bay lên đảo loạn tầng mây, hôn lễ của chúng ta sợ rằng không thể tiến hành thuận lợi như vậy.”
Trên màn hình, chú rễ và cô dâu đều vô cùng vui vẻ, nụ cười của bọn họ tràn đầy vui sướng và hạnh phúc, những hình ảnh tốt đẹp đó kích thích bánh răng đang bãi công trong đầu Clark bắt đầu chuyển động, những dòng ký ức từ sâu trong tâm trí tràn ra, nhảy nhót sắp xếp lại trong đầu anh.
“Khi đó em cực kỳ xinh đẹp, anh chỉ muốn giấu em đi không cho ai nhìn thấy.” Clark yêu thương hôn hai má của cô, “Anh vô cùng cảm tạ Thượng đế, vì người đã cho anh gặp được em.”
“Anh nhớ ra rồi?” Amy ngạc nhiên mừng rỡ.
“Ừ, anh thề sẽ không bao giờ quên em nữa.”
Martha và Jonathan chán nản nhìn con trai con dâu yêu thương thắm thiết, bọn họ bận rộn từ sớm như vậy mà so ra không bằng được một cuốn băng ghi hình, thật sự là quá mất mặt.
Có điều.. Nhìn Amy ôm Clark vừa khóc vừa cười, vợ chồng già cũng nhìn nhau cười, chỉ cần con trai khôi phục là tốt rồi, những chuyện khác đều không quan trọng.