Sinh xong Eden, ngày hôm sau, một đám
đông người tới bệnh viện thăm Amy, thuận tiện xem nhóc con đáng yêu kia, Jenny ầm ĩ muốn làm mẹ nuôi của Eden, sau khi bàn bạc, Amy và Clark
đồng ý.
Đại diện của tòa soạn báo là người quen cũ, Lois, Jim và Kate.
Lois và Jim đến xem hai mẹ con một lát, trò chuyện hỏi han vài câu rồi đi luôn, còn Kate thì ở lại.
Từ lần trước Amy nhắc nhở Kate, biết được người đàn ông kim cương độc thân kia cực kỳ thích nóng bỏng quyến rũ,
Kate và đối phương phát triển rất thuận lợi, vì vậy Kate rất cảm tạ Amy, biết tin cô sinh con, liền chạy tới xem, còn mang đến một đống lớn
thuốc bổ và quần áo, đồ dùng, đồ chơi cho trẻ em..
“Thật vui vì cô tới thăm tôi, ở bệnh viện thật sự chán khủng khiếp, bọn họ không cho tôi xuống giường, tôi sắp
buồn bực muốn chết rồi.” Amy ôm Eden bé nhỏ, cười cười than thở.
“Nếu cô thấy buồn bực quá, có thời gian
tối sẽ tới đây chơi nữa. Đây là Eden sao? Trông đáng yêu quá, tôi có thể bế một chút được không?” Kate hiếu kỳ nhìn nhóc con trong lòng Amy, vì
muốn tiến tới một cuộc đời mới, khó có dịp cô nàng không xịt nước hoa,
trang phục công sở cũng đơn giản già dặn mà không mất đi khêu gợi – từ
sau khi xác định quan hệ với Jon, cô nàng thường trang điểm không quá
táo bạo, nhưng lại càng thêm hấp dẫn, kiểu quyến rũ cấm dục luôn luôn
khiến kẻ khác khó có thể cưỡng lại.
“Tất nhiên rồi.” Amy trao Eden cho Kate, vừa chỉ cho cô nàng nên bế thế nào để nhóc con kia không khó chịu.
Bé con nhỏ xíu luôn có thể khiến trái tim trở nên mềm mại, Kate nhìn nhóc con trong lòng, cảm thán: “Không biết
baby tương lai của tôi có đáng yêu thế này không nữa.”
“Nhất định sẽ như vậy rồi.” Trong mắt mỗi người mẹ, đứa con của mình luôn luôn là tuyệt vời nhất. “Cô và ông Jon
sắp kết hôn sao?”
Kate trả lại bé con cho cô, trên ngón tay bàn tay trái là nhẫn kim cương sáng lóng lánh. “Anh ấy cầu hôn tôi, mẹ
anh ấy muốn chúng tôi nhanh chóng kết hôn, dù sao tuổi của cả hai đều
không còn nhỏ nữa.”
Amy nhớ Clark từng nói qua, Kate và ông
ta bằng tuổi, cô hiểu rõ, gật đầu: “Tôi đây chúc mừng cô trước. Hai
người đã định thời gian chưa? Tới lúc đó nhất định phải mời chúng tôi
đấy.”
“Tất nhiên rồi, sao có thể thiếu các bạn được chứ?!!”
Hai người nhìn nhau cười.
“Đúng rồi, ban nãy Lois sao vậy? Xem sắc
mặt cô ấy không được tốt lắm.” Đối với “tình địch” này, Amy luôn không
nhịn được chú ý một chút.
“Không có gì, chỉ là thất tình mà thôi.”
Kate nhún vai, hai người xem như đối thủ cạnh tranh lành mạnh, hôm nay
xem cô ta như vậy cũng cảm thấy không được vui cho lắm.
“Thất tình?”
“Không phải là Siêu nhân sao? Cô không
biết chứ, ngày hôm qua ở khu phố trung tâm, có một ngân hàng bị cướp,
Siêu nhân thật sự hiếm có khi nào đến chậm như vậy – bình thường xảy ra
chuyện kiểu này Siêu nhân luôn là người đầu tiên có mặt mà – may mắn
không có thương vong, sau đó có phóng viên hỏi sao lần này lại đến chậm, anh ấy nói là vợ không được khỏe.”
“Vợ không được khỏe?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên mọi người nghe
rằng anh ấy đã kết hôn, Lois vừa xem tin liền biến sắc mặt, có lẽ hiện
giờ ở Metropolis này, không biết bao nhiêu người vì chuyện này mà tan
nát cõi lòng.” Kate thở dài, ngay cả cô nàng khi nghe đến tin này cũng
có phần không dám tin. “Không biết vợ anh ta như thế nào, liệu có phải
cũng là nữ siêu nhân không nhỉ?”
“Ha ha, cũng có thể.” Amy cười gượng.
“Nhất định như vậy rồi, nếu không thì sao có thể kết hôn với Siêu nhân? Anh ta lợi hại như vậy, người thường ai
mà chịu nổi chứ.” Kate khẳng định.
Amy nghĩ tốt nhất không nên hỏi rõ “lợi hại” này là có ý gì thì hơn.
Kate ở lại một lúc rồi đi, cô nàng còn có hẹn.
Cho nên khi Clark từ tòa soạn trở về, chỉ thấy Amy một mình ngồi trên giường chơi với bé con trong lòng.
Clark hôn lên má Amy, “Sao chỉ có một mình em? Bố mẹ đâu?”
“Mẹ nói cơm nước ở bệnh viện không tốt,
về nhà nấu cơm, tối nay bố mẹ sẽ cùng đến. Mà ban nãy mấy người ở tòa
soạn vừa đến thăm em.”
“Anh biết rồi.” Clark vốn là định đi cùng đồng nghiệp, nhưng công việc ngày hôm qua anh xin nghỉ để ở lại bệnh
viện cùng Amy, hôm nay chỉ có thể cố gắng làm bù lại, nếu không chủ biên sẽ không cho anh nghỉ phép nữa. “Sáng nay thế nào? Eden có quấy không?”
“Con rất ngoan, ăn xong là ngủ.” Amy tự
mình cho con bú, như vậy tốt hơn cho trẻ, cô nhìn Clark, lại nghĩ tới
chuyện Kate nói ban nãy: “Kate nói cho em một chuyện rất thú vị nhé, cô
ấy nói Lois thất tình.”
Clark xấu hổ đẩy kính mắt. “Ừ, anh cũng nghe nói.”
Amy trách cứ nhìn anh, hơi lo lắng: “Sao
chuyện “Siêu nhân” kết hôn mà anh cũng lỡ miệng nói ra? Nếu có kẻ nào
tới gây chuyện phiền toái thì sao?” Cô thì không sao, nhưng hiện giờ có
thêm một cục cưng, phải càng thêm cẩn thận.
Clark ôm Amy, ngắm bé con ngủ say trong lòng cô: “Anh nhất thời lỡ miệng, sau này nhất định sẽ không thế nữa.”
Amy bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể bỏ qua, ai bảo “Siêu nhân” sẽ không nói dối chứ! – Anh ấy chỉ biết giấu diếm.
“Anh biết anh trai em đang làm gì không? Anh ấy nói hôm nay sẽ tới, nhưng em vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả.”
“Sáng nay có tin nói Bruce cũng tới Metropolis, có lẽ là đi gặp anh ta.”
“Quan hệ giữa bọn họ rất tốt, lần đầu
tiên thấy anh em lưu ý tới một người đến thế.” Thực khiến cô nhịn không
được mà nghĩ lung tung liệu trong này có “nội tình” gì không.
Clark cười nghiêng ngả: “Còn anh thì lại
biết bọn họ dạo này đang làm gì đấy. Tối hôm qua anh trai em nói cho anh biết bọn họ chuẩn bị ra tay với Lex Luther, có lẽ chỉ trong mấy ngày
này thôi, mọi người sẽ đọc thấy tin tức hắn bị bắt.”
“Ồ, đã nắm đủ hết bằng chứng rồi sao? Đừng có làm kiểu đẩy hắn ta vào đó một thời gian rồi lại đi ra.”
“Nhất định sẽ khiến hắn mãi mãi ở luôn
lại đó.” Trong mắt Clark hiện lên một tia sáng lạnh, kẻ đầu sỏ gây ra sự hỗn loạn của Metropolis, không có hắn ta, thành phố này sẽ yên ổn hơn
rất nhiều.
***
Hành động của Gloucester và Bruce rất
nhanh chóng, giữa trưa Amy mới biết bọn họ đang làm gì, buổi tối, đầu đề các tờ báo đã tràn ngập tin tức Lex Luther bị bắt.
Tràn đầy trang báo là cuộc đời sự tích
của hắn, từ lúc đầu dùng thủ đoạn bỉ ổi chiếm được tập đoàn Luther, sau
đó lại âm thầm gây ra rất nhiều chuyện độc ác xấu xa, từng câu từng chữ
rõ ràng tỉ mỉ, khiến người ta cảm thấy tin tưởng vào tính chân thực của
bài báo.
Tội danh khiến Luther bị bắt lại càng
phong phú hơn – ba mươi điều, trong đó không ít là nhắm vào Siêu nhân –
mà đây chỉ là những việc bên ngoài điều tra đến mà thôi.
Một điều đúng đắn mà Gloucester và Bruce
làm rất triệt để là, bọn họ lấy danh nghĩa Lex Luther tham ô công quỹ,
yêu cầu ngân hàng đóng băng tài sản của hắn, kể cả những tài khoản nặc
danh không muốn cho ai biêt.
Việc này đã khiến Lex Luther gần như biến thành một kẻ nghèo túng, ông trời phù hộ hắn vẫn còn có tiền mời luật sư.
“Bọn họ làm cách nào vậy nhỉ?” Khiến một kẻ giàu xếp hạng thứ ba thế giới thành nghèo mạt rệp, Amy cảm thấy thật khó tin.
“Tuy rằng tập đoàn Luther là của Lex
Luther, nhưng không có nghĩa toàn bộ tài sản của tập đoàn là của hắn,
vốn dĩ hắn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn kiêm CEO, cũng không ai dám
quản hắn dùng tiền công quỹ làm chuyện riêng, nhưng hiện giờ có
Gloucester và Bruce ở đây.. Lần này hắn thật sự xong đời.”
Lex Luther sở dĩ vẫn có thể chạy thoát
khỏi lưới pháp luật, chỗ dựa lớn nhất chính là tài sản của hắn, cùng với hình tượng tốt đẹp mà hắn dùng thời gian lâu dài xây dựng, hiện giờ,
Gloucester và Bruce liên thủ đoạt mất tập đoàn, đóng băng tài khoản của
hắn, những bài báo kia lại kể lại hết sức chi tiết khiến hình tượng của
hắn trong mắt người dân hoàn toàn tan vỡ, từ con cưng của giời trở thành con chuột xó đường, lần này rốt cuộc đã hai bàn tay trắng, hắn rất khó
tránh thoát khỏi lưới pháp luật.
Amy nhịn không được thở dài thay cho
người đàn ông đã có thể đứng vững trên đỉnh cao bễ nghễ nhìn tất cả này, nếu như hắn không phải xem mình quá cao, cho rằng Siêu nhân chiếm đoạt
ánh hào quang của mình mà muốn tiêu diệt anh, thì nhất định đã không có
kết cục như vậy.
Càng trèo cao thì ngã lại càng đau, Amy
biết hắn đã không có cơ hội đứng dậy, với tính cách anh trai, tuyệt đối
sẽ không để hắn có cơ hội ra khỏi nhà tù.
Có điều nghĩ như vậy, thì thật sự theo
như trong nguyên tác, hắn vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, bày ra vô
số bẫy rập đối phó siêu nhân, kỳ thực là vì Siêu nhân tự mình tạo thành
phải không? Không phải chỉ cần thu thập đủ chứng cứ phạm tội rồi đem
giao hết cho cảnh sát, thì còn có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Chỉ riêng điểm này, Siêu nhân đã không
thể so sánh với Batman, cùng là siêu anh hùng, đắc tội Siêu nhân cùng
lắm thì bị cảnh cáo một phen, mà đắc tội Người Dơi, thì cứ chờ mà vào
ngồi nhà lao đếm lịch.
“Gloucester và Bruce thật sự lợi hại, sau chuyện này Metropolis sẽ yên ổn hơn rất nhiều.” Clark nhịn không được cảm thán.
“Clark, anh có lúc nào nghĩ đến sẽ thu
thập chứng cứ không? Dù sao đây cũng là điểm mạnh của anh mà?” Amy nhịn
không được hỏi ra vấn đề khiến cô thắc mắc hồi lâu, Clark là phóng viên
cơ mà, chút bản lĩnh ấy sao lại không có?
“…” Đúng vậy, sao anh không nghĩ tới nhỉ?
Amy thở dài. “Aizz, thế này anh không
phải sẽ lại bận sao? Ông White có lẽ sẽ không cho anh xin nghỉ đâu.”
Clark là phóng viên xã hội, hơn nữa lại rất xuất sắc, bài báo về Lex
Luther bị bắt tiếp theo nhất định sẽ bị phân cho anh và Lois phụ trách.
“Đừng lo, tuy ban này phải đến tòa soạn, nhưng buổi tối anh sẽ đến đây với em.”
Amy liếc nhìn anh, cúi đầu tiếp tục đọc
báo: “Buổi tối không cần tuần tra sao?” Siêu nhân có thời gian nào rảnh
rỗi chứ, cứ hễ ai kêu cứu là sẽ phải đến, thật sự đáng ghét muốn chết.
“Ack..” Clark cười gượng sờ mắt kính,
chuyện thế này anh không thể đảm bảo, “Không thì bảo mẹ đến?” Anh biết
Amy không thích bệnh viện, kỳ thực anh cũng không thích, chỗ này ban đêm luôn có cảm giác âm trầm quỷ dị.
Amy ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu: “Thôi
đừng, tuổi của mẹ cũng không nhỏ, em không muốn khiến mẹ mệt mỏi, nếu
không anh đi nói với bác sĩ cho em xuất viện đi? Anh xem Eden giờ rất
tốt, em cũng không sao, về nhà nghỉ ngơi cũng vậy thôi đúng không?”
Clark suy nghĩ một chút, đúng là như Amy
nói, có lẽ để cô ở nhà nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn, cũng không cần bố mẹ
mỗi ngày chạy đi chạy lại. “Để anh hỏi mẹ xem đã.”
Amy trong chớp mắt nở nụ cười: “Được rồi, anh đi nhanh đi, mẹ đang ở phòng trẻ sơ sinh xem Eden đấy.”
Cuối cùng cô đã có thể rời khỏi cái nơi lắm chuyện quỷ quái này rồi!!!