“Tây Hi! Tây Hi!” Ngay lúc Diệp Tây Hi rơi vào trạng thái hoàn toàn đờ đẫn, cô bỗng nhiên cảm thấy có người nào đó kéo cô ra khỏi tấm thân lạnh lẽo của Hạ Phùng Tuyền.
Cô giống như phát điên đẩy người đó ra sống chết cũng không chịu buông tay.
Cô sẽ không bao giờ rời bỏ Hạ Phùng Tuyền.
Cô sẽ luôn ở đây bên cạnh anh.
Cô ôm thật chặt người Hạ Phùng Tuyền, không hề có ý định buông tay ra.
“Diệp Tây Hi, nếu cô muốn Phùng Tuyền nhanh chóng tai qua nạn khỏi thì đề nghị cô trật tự giùm tôi cái!” Một giọng nói xuyên thủng tầng sương mù trong nháy mắt đi sâu vào trí óc cô kéo cô về hiện thực.
Cô muốn, rất muốn Hạ Phùng Tuyền sống lại!
Diệp Tây Hi cố gắng trấn tĩnh lại, lúc bấy giờ mới phát hiện ra Hạ Hư Nguyên chẳng biết đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Hạ Hư Nguyên nói rất nhanh: “Tây Hi, hãy chú ý nghe thật kĩ những gì tôi nói, trái tim của Phùng Tuyền mới ngừng đập ba phút thôi, bây giờ chúng ta chỉ cần hoán đổi huyết dịch của hắn với của cô, tức là biến đổi thể chất của hắn, có lẽ làm như vậy trái tim của hắn sẽ có thể hồi sinh một lần nữa.”
Diệp Tây Hi đầu tiên là ngơ ngác ú a ú ớ sau đó chợt đứng bật dậy: “Thế anh còn đứng đơ ra đấy làm gì? Còn không mau đổi đi!”
Hạ Hư Nguyên kiên nhẫn giải thích cặn kẽ: “Bởi vì thể tích cơ thể hai người chênh lệch nhau rất nhiều, điều đó có nghĩa là phải đổi toàn bộ số máu trong cơ thể mình cho hắn thì thí nghiệm này mới thành công được. Mặc dù cô là người bất tử, tốc độ tái tạo máu nhanh hơn người bình thường rất nhiều nhưng mất một lượng máu khổng lồ như vậy nhất định sẽ khiến cơ thể cô bị tổn thương nghiêm trọng, cô hãy nghĩ cho kỹ đi…”
Diệp Tây Hi hít một hơi thật sâu, lấy hơi cắt đứt lời Hạ Hư Nguyên đang say sưa giải thích: “Hạ Hư Nguyên, nếu anh còn dám nhiều lời lảm nhảm thêm một câu thừa thãi nào nữa thì tôi sẽ không ngần ngại thiến anh ngay đó, sau đó cầm “tiểu đệ đệ” nhà anh đi ngâm với nhân sâm ngàn năm ủ thành rượu thuốc đấy! Cho anh chết đi! Anh quản tôi bị tổn thương ở chỗ nào làm cái quái gì chứ! Trước hết là phải cứu bằng được Phùng Tuyền từ cõi chết trở về bình an cho tôi!”
Đến tận ngày hôm nay, đến tận giây phút này, Hạ Hư Nguyên cả đời lăn lộn hỗn chiến chịu biết bao uy hiếp đe doạ nhưng lúc này hắn không thể không thừa nhận đây là lời uy hiếp duy nhất khiến hắn lần đầu tiên thấy nổi hết da gà da vịt.
Cho nên, dưới uy lực của sự uy hiếp vô cùng kinh dị kia tất cả các thiết bị cần thiết tiến hành phẫu thuật đều nhanh chóng được chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ có Hạ Phùng Tuyền là nằm yên bất động không có bất kì dấu hiệu của sự sống nào.
Diệp Tây Hi lo lắng hỏi: “Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
“Từ trước tới nay chưa từng có trường hợp nào như thế này.” Hạ Hư Nguyên chậm rãi nói: “Tôi không thể đảm bảo chắc chắn bất cứ điều gì cả.”
Diệp Tây Hi cúi đầu, nhìn Hạ Phùng Tuyền, ánh mắt cô trở nên kiên định và vững tin hơn bao giờ hết: “Nhất định sẽ thành công, bởi vì dù sao… anh ấy cũng là Hạ Phùng Tuyền mà.”
Thời gian cứ thế trôi đi, từng giây từng phút qua đi, sắc mặt của Diệp Tây Hi càng ngày càng tái nhợt trắng bệch doạ người khác lo sợ, đôi môi cũng nhợt nhạt không đọng có chút huyết sắc nào.
Cô cảm giác được đầu óc mình đang dần nặng trịch sắp đến giới hạn chịu đựng của nó rồi.
Nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì tới cùng.
Mộ Dung Phẩm nhìn bộ dạng của cô lúc này, có chút bất an lo lắng, lặng lẽ quay sang hỏi Hạ Hư Nguyên: “Trước hết cứ để Tây Hi nghỉ ngơi một lát được không? Ta xem cô ấy sắp chịu hết nổi rồi.”
“Được.” Hạ Hư Nguyên khẽ mỉm cười: “Ngươi đi đi.”
Mộ Dung Phẩm gật đầu, đi vào.
Chỉ chốc lát sau, hắn sắc mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu nào lảo đảo bước ra.
“Có phải cô ấy lại doạ đem “tiểu đệ đệ” nhà ngươi đi chưng cất cùng với nhân sâm ngàn năm không?” Hạ Hư Nguyên hỏi.
Mộ Dung Phẩm gật đầu, rùng mình một cái.
Tại thời điểm này, hai người trong đầu cùng có chung một ý nghĩ ———— Đó là cho đến lúc Hạ Phùng Tuyền tỉnh lại, trừ phi ăn gan hùm nếu không thì ngàn vạn lần chớ đứng trước mặt Diệp Tây Hi mà nói này nói nọ dù chỉ là một câu.
Diệp Tây Hi nằm dài trên bàn mổ, nhìn ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu mình, loại đèn chuyên dụng để phẫu thuật.
Ánh đèn chao đảo.
Cô cảm giác như cả thế giới này cũng đang xoay tròn.
Cô thấy cả người lạnh thấu như nằm trên băng, loại giá lạnh đến thấu xương tuỷ.
Trước mắt cô, đã dần dần biến thành màu đen.
Cô sắp hôn mê.
Diệp Tây Hi tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra được, bởi cô hiểu rất rõ, nếu như mình ngất xỉu, Hạ Hư Nguyên và Mộ Dung Phẩm sẽ ngay lập tức ngăn cản cuộc truyền máu này.
Cái phao cứu sinh này nhất định không thể buông, đây là hy vọng duy nhất của cô.
Hạ Phùng Tuyền nằm bên cạnh cô, vẫn như vậy, không hề có động tĩnh hay dấu hiệu nào.
Diệp Tây Hi từ từ vươn tay ra, cầm lấy móng vuốt của hắn.
Móng vuốt của hắn bén nhọn nhưng Diệp Tây Hi lại hoàn toàn không thấy sợ hãi chút nào.
Cô nắm thật chặt lấy bàn tay ấy.
Vì không để cho bản thân mình rơi vào trạng thái hôn mê, Diệp Tây Hi bắt đầu nhớ lại những chuyện trước kia đã xảy ra giữa cô và Hạ Phùng Tuyền.
Từ lần đầu tiên gặp mặt sau đó quen nhau, từng chuyện từng chuyện cẩn thận nhớ lại.
Cô chợt nhận ra mình và Hạ Phùng Tuyền phần lớn thời gian đều là cãi vã đấu khẩu với nhau.
Và cô cũng nhận ra rằng có một khoảng thời gian trước đây cô đã từng nghĩ về Hạ Phùng Tuyền như một ác ma độc ác tàn nhẫn chuyên hành hạ cô.
Đồng thời cô cũng chợt nhận ra cô đã thật sự yêu hắn sâu đậm.
Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không để cho hắn cứ như vậy mà rời bỏ cô.
Ánh đèn bắt đầu trở nên mơ hồ, Diệp Tây Hi — ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Tiếng ù ù bên tai càng lúc càng lớn, xung quanh cô dường như có rất nhiều bóng áo trắng đung đưa.
Mí mắt cô càng lúc càng nặng trịch, cô dần trở nên hoảng hốt.
Cô nhẹ nhàng hỏi bản thân mình, không phải cô đi ra ngoài mua thuốc sao? Tại sao cô lại nằm ở chỗ này?
Hạ Phùng Tuyền còn đang ở trong khách sạn đợi mình trở về, không thể làm hắn lo lắng được, cô muốn đứng lên, cô muốn đứng lên, cô muốn…
Diệp Tây Hi lâm vào hôn mê mà tay nắm chặt lấy tay Hạ Phùng Tuyền, không một giây phút nào buông ra.
Đến khi Diệp Tây Hi tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đã được chuyển sang một phòng bệnh khác.
Khung cảnh trước mắt tràn ngập một màu trắng.
Trong khoảnh khắc đó, cô có chút hoảng hốt, giống như vừa mới đầu thai chuyển kiếp hỗn độn một hồi.
Nhưng chỉ vẻn vẹn qua một giây sau, trong đầu cô bỗng hiện lên một cái tên.
Hạ Phùng Tuyền!
Diệp Tây Hi tung chăn bật dậy, xoay người chạy như điên, đầu tóc rối bời, cả người không cách nào giữ thăng bằng cứ siêu siêu vẹo vẹo mà chạy nên kết quả tất yếu là ngã oạch xuống đất.
Hạ Hư Nguyên thấy vậy vội vàng nâng cô đứng dậy: “Cô mất quá nhiều máu, thân thể rất suy yếu, cần tĩnh dưỡng.”
“Phùng Tuyền đâu?” Diệp Tây Hi bấu chặt lấy cánh tay hắn, giọng nói yếu ớt mà tràn đầy lo lắng: “Phùng Tuyền anh ấy… Anh ấy đã tỉnh lại rồi phải không? Anh ấy đã tỉnh lại rồi phải vậy không?”
Hạ Hư Nguyên nhìn cô, chậm rãi lắc đầu phủ nhận.
Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt quay cuồng ~~~~~~ trái tim lại một lần nữa đau đớn không thành lời, cô muốn khóc, tuy nhiên bên khoé mắt lại không thể nặn ra một giọt nước mắt nào.
Hạ Phùng Tuyền đã ra đi rồi ư?
Hắn đã rời bỏ cô rồi ư?
Đồ dối trá! Đồ dối trá!
Hắn đúng là một tên lừa đảo, không phải hắn suốt ngày lải nhải điệp khúc sẽ không bao giờ rời xa cô, cả đời này ở bên cô rồi sao?
Cả đời còn rất dài, tại sao lai bỏ cô một mình?
Diệp Tây Hi giật phắt lấy cái ống truyền dịch đang cắm trên cổ tay mình xuống, máu từ từ chảy ra, nhưng cô chẳng mảy may cảm thấy được chút đau đớn nào cả.
Cô hoàn toàn trống rỗng mờ mịt.
Cô muốn đến gặp hắn.
Cô phải đến gặp hắn.
Dưới sự chỉ đường của Hạ Hư Nguyên, cô đi tới căn phòng nơi Hạ Phùng Tuyền nằm.
Cô đứng ở cửa, hai tay nắm chặt vào nhau, lại bỗng nhiên không dám bước vào.
Cô sợ phải nhìn thấy cảnh thi thể hắn lạnh giá, sợ phải tận mắt nhìn thấy sự thực tàn khốc mà lạnh lẽo như băng.
Hơn hết thảy, cô sợ nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền cô đơn.
Một mình hắn nằm ở nơi đó, hoàn toàn cô đơn.
Diệp Tây Hi bắt đầu cử động.
Tay cô, run rẩy.
Cánh cửa từ từ mở ra, cô nhìn thấy —- Hạ Phùng Tuyền nhắm chặt hai mắt, nằm trên giường bệnh.
Diệp Tây Hi ngây người, không phải vì sự bi thương đau buồn mà là bởi vì—— Hạ Phùng Tuyền đã biến trở về hình người, màn hình điện tâm đồ bên cạnh cũng hiện lên rất rõ những đường nhấp nhô đều đều của nhịp tim.
Diệp Tây Hi ra sức dụi mắt, hết nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt rồi mở mắt, cứ nhắm mắt rồi lại mở mắt, nhắm mắt, mở mắt, cứ như vậy lặp lại hàng chục lần cô vẫn không thấy cảnh trước mắt mình thay đổi.
Không phải là ảo giác!!!!
Đây là sự thực!!!!!
“Hạ Hư Nguyên, không phải anh nói Phùng Tuyền đã chết rồi sao?” Diệp Tây Hi vẫn không thể nào tin vào hai mắt mình, cô cần người khác khẳng định lại một lần nữa với mình điều đó.
“Tôi nói thế bao giờ.” Hạ Hư Nguyên nhẹ nhàng chối biến: “Lắc đầu ý là hắn tạm thời chưa tỉnh lại thôi.”
Diệp Tây Hi: “$@#%^$&%^$%@#$%…….”