Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 112: Chương 112: Phiên ngoại: yêu nữ cùng ác lang — phần 3




“Còn ta bất đắc dĩ làm như vậy, chính bởi vì ngươi giết thú cưng mà ta thích nhất.” Hạ Hư Nguyên phản kích.

“Ai mà biết con gián chết tiệt kia lại là thú cưng của ngươi chứ!” Hạ Từ Viện day day ấn ấn huyệt Thái dương của mình.

"Vì thế cho nên ngươi nhẫn tâm một cước đạp xuống, khiến nó chết tươi." Hạ Hư Nguyên lẳng lặng lên án nói: "Nó thân màu đen bị đập dẹp lép, dịch màu trắng bị chảy ra ngoài, sáu chân thật nhỏ còn không ngừng giãy dụa, ngươi biết lúc ta nhìn thấy có tâm trạng như thế nào không?"

Hạ Từ Viện nhẹ vỗ vỗ ngực, nhịn ác tâm xuống, vội vã chuyển chủ đề: "Cái con gián kia bỏ qua một bên đi, Mộ Dung Phẩm đến tột cùng là ai?"

"Người rất lợi hại." Hạ Hư Nguyên nói: "Sao, ngươi muốn trả thù anh ta?"

“Đúng vậy, mặc dù là ngươi giở trò quỷ, nhưng kẻ trực tiếp thực hiện hành vi phạm tội là anh ta.” Hạ Từ Viện vuốt ve cằm thon, mềm mại đáng yêu cười một tiếng: “Mộ Dung Phẩm, anh nên bắt đầu cẩn thận thì hơn đó .”

"Mộ Dung Phẩm, em làm thầy quá thất vọng." Giáo sư Jonathan tóc trắng xoá giọng nói rất nghiêm nghị: "Gần đây em rốt cục bị làm sao vậy? Ba ngày trước bị nhìn thấy đánh nhau với người ta ở quầy rượu, hai ngày vừa rồi lại bị nhìn thấy trộm đồ ở cửa hàng, ngày hôm qua thì càng quá đáng hơn, dám làm động tác vũ nhục giáo sư Warwick." [giơ ngón giữa đó]

“Giáo sư, em đã giải thích rất nhiều rồi ạ, thời điểm những sự việc đó xảy ra, em khẳng định mình đang ở nhà, căn bản không có đi ra ngoài.” Mộ Dung Phẩm giải thích.

"Nếu như chuyện mấy ngày hôm trước là có người bịa đặt, vậy thì ngày hôm qua là sao? Giáo sư Warwick không thể nào tùy tiện vu oan cho em được."

Mộ Dung Phẩm không hề lên tiếng nữa, hắn hiểu được, nếu mà không tìm được chứng cớ thì có giải thích như thế nào cũng vô dụng.

Đối mặt với học trò cưng của mình, khẩu khí giáo sư Jonathan cũng dần mềm mỏng hơn: “Mộ Dung, thầy hiểu, làm một trong những sinh viên ưu tú nhất trường học, áp lực của em rất lớn, dồn nén đến một mức độ nhất định nào đó sẽ làm ra một chút hành động không thích đáng để giải tỏa. Đây là danh thiếp bác sĩ mà thầy quen biết, em đi xem thử một chút, ông ấy có thể giúp em. Những chuyện khác, giống như chuyện trường học thầy sẽ giúp em, niệm tình em luôn luôn biểu hiện ưu tú, chuyện lần này thầy coi như bỏ qua.”

Việc đã đến nước này, Mộ Dung Phẩm chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt, hắn đứng dậy, nói cám ơn giáo sư, sau đó đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Abell cuống quít đi tới hỏi: "Sao rồi?"

"Kêu tớ đi gặp bác sĩ." Mộ Dung Phẩm lẳng lặng nói.

"Haizz, Mộ Dung, " Abell chần chờ hỏi: "Đừng nói với mình là cậu có tâm lý bệnh hoạn quên mất những hành động quá khích mà bản thân đã làm đấy nhé?"

Mộ Dung Phẩm lắc đầu, trên mặt không một tí sợ hãi, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

"Không phải là tớ nghi ngờ cậu, chỉ có điều những người chứng kiến đều thề thốt khẳng định rằng người họ nhìn thấy đúng là cậu." Abell cau mày: "Hay là có thể, trên thế giới thật có người lớn lên giống cậu y như hai giọt nước? Hơn nữa, còn cố ý tới địa bàn của cậu để quậy?"

Nghe vậy, Mộ Dung Phẩm trong lòng tự nhiên giật mình, hắn hỏi: "Cậu nói trước kia thường xuyên có người nhìn thấy những chàng trai khác nhau từ trong phòng Hạ Từ Viện đi ra, vậy những ngững người kia có nhìn thấy những chàng trai này đi vào không?"

"Cái này á?" Abell nhớ lại: "Hình như không có, nhưng nếu đi ra thì nhất định phải đi vào trước chứ. . . Ôi chao, cậu hỏi cái này để làm gì?"

"Không có." Mộ Dung Phẩm bất động thanh sắc cười một tiếng: "Không có gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.