Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 117: Chương 117: Phiên ngoại: Yêu nữ cùng ác lang phần 9




“Mộ Dung tiên sinh, xin hỏi tại sao anh lại ở chỗ này? Chẳng phải tôi đã nói rõ ràng là không muốn đấu đá gì với anh nữa rồi sao.” Hạ Từ Viện cau mày.

“Nếu tôi không ở đây thì làm sao mà biết được thì ra yêu nữ cũng có lúc đau lòng chứ!”

Bóng đêm nặng nề, Hạ Từ Viện không thấy rõ vẻ mặt của Mộ Dung Phẩm đứng đối diện cô, nhưng từ ngữ điệu và câu nói của hắn cô có thể cảm nhận được hắn đang nở một nụ cười.

“Mộ Dung tiên sinh…” Hạ Từ Viện cũng cười, gằn từng chữ từng từ rất rành mạch: “Anh đúng là một thằng khốn.”

“Ồ sao thế? Cô thất tình rồi?” Mộ Dung Phẩm không chút bận tâm đến sự mắng chửi của cô.

“Cảm ơn anh đã giở trò.” Hạ Từ Viện lườm hắn một cái sắc lẻm.

“Không phải do tôi, là tự bản thân cô suy nghĩ thông suốt đấy chứ.” Mộ Dung Phẩm nói.

“Anh có ý gì hả?” Hạ Từ Viện chẳng hiểu hắn đang nói cái quái gì.

“Ý của tôi là gì, cô rất rõ ràng, cho dù không có những trở ngại này, cô và Bradley cũng vĩnh viễn không thể nào ở bên cạnh nhau được.” Giọng nói đều đều của Mộ Dung Phẩm vang lên trong điện thoại.

Hạ Từ Viện đột nhiên cảm thấy có điều gì đó khác thường, cô chợt đóng kín cửa sổ lại.

“Thật không nghĩ tới, yêu nữ mà cũng nhát gan như vậy.” Giọng nói của Mộ Dung Phẩm vẫn dai dẳng vang lên qua điện thoại.

Hạ Từ Viện gập điện thoại lại.

Cô đã lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, tên Mộ Dung Phẩm này hình như đã biết được cái gì rồi. Chẳng lẽ Hư Nguyên nói cho hắn biết?

Không thể nào, chuyện như vậy Hư Nguyên làm sao có thể nói cho người ngoài biết được.

Có phải là cô quá đa nghi rồi không?

Hạ Từ Viện nằm trên giường, khi thì nghĩ tới Bradley khi lại nghĩ tới Mộ Dung Phẩm, đầu óc hỗn loạn rối như tơ vò, vừa nóng vừa nhức buốt.

Thật sự chịu không nổi nữa, cô vội tìm thuốc ngủ, nuốt hai viên, sau đó đắp lại chăn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đang mê man ngủ, đầu óc vẫn còn thấy nặng trĩu, cô mơ màng ngửi thấy mùi khói nồng nặc xộc vào mũi.

Cô choàng tỉnh giấc, phát hiện sau tấm rèm cửa, bên ngoài ánh lửa rực sáng, ngọn lửa hung hãn cháy bùng bùng.

Hạ Từ Viện gượng đứng dậy, định chạy xuống lầu nhưng ngay khi vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị bỏng nhanh chóng co rụt tay lại.

Lửa bắt đầu bén từ lầu dưới!

Những làn khói dày đặc cuồn cuộn xông qua khe cửa tràn vào trong phòng.

Lúc này, thuốc bắt đầu ngấm, Hạ Từ Viện không sao chống lại được cơn buồn ngủ này, từ từ gục xuống sàn nhà.

Làm sao bây giờ?

Đúng dịp Hạ Hư Nguyên tối nay không biết chết ở nơi nào rồi, không có ở nhà. Báo cảnh sát? Nhưng mà bây giờ ngay cả khí lực mở mắt ra cô cũng không có thì làm sao mà gọi đây? Chẳng lẽ cô thực sự phải chết ở nơi này ư?

Khói ngày càng dầy đặc, Hạ Từ Viện không ngừng ho khan, thần trí càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Quả thật là phải chết ở đây rồi?

Thật sự là không ngờ rằng, cô mới sống hơn mười mấy năm trên dương gian mà ông trời đã muốn gọi cô trở về rồi.

Trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác hối hận khôn siết, sớm biết sẽ thế này thì ngay từ đầu không nên ba hoa đấu khẩu mất thì giờ với Mộ Dung Phẩm nhiều như vậy.

…. Một đao chém chết hắn có phải tốt hơn không?

Hối hận rồi, cô quá hối hận rồi, bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng “loảng xoảng! loảng xoảng!” Hình như có cái gì đó đụng vỡ lớp kính thủy tinh.

Cố gắng mở mắt ra, trong màn khói dày đặc nghi ngút, cô thế nhưng nhìn thấy … Một con sói!

Đúng vậy, là một con sói!

Hơn nữa, không phải là Hạ Hư Nguyên!

Cô cho rằng mình đang nhìn thấy ảo giác thế nhưng con sói hai bước rồi ba bước chạy tới trước mặt cô, cúi đầu, hơi rạp người xuống, nhanh chóng gọn gàng đặt cô nằm lên lưng nó.

Hạ Từ Viện không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng đưa hai tay bám chặt lấy cổ con sói.

Lúc này, tay cô sờ thấy trên bộ lông trắng tinh ấy của con sói có thứ chất lỏng dinh dính.

Máu, cô nhìn thấy, trên cổ con sói bị mảnh thủy tinh cứa vào rách toạc ra, từ miệng vết thương máu tươi đang xối xả chảy ra bên ngoài.

Nhưng con sói không thèm để ý đến điều đó một chút nào, nó cõng cô trên lưng lui về phía sau vài bước, sau đó lấy đà nhảy bật lên, lao mình qua cửa sổ.

Hạ Từ Viện nhắm mắt lại, nghe tiếng gió vù vù rít gào bên tai, hai ba giây sau, con sói cõng cô trên lưng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác an toàn ấm áp bao trùm lấy cô, các dây thần kinh của Hạ Từ Viện lúc này mới buông lỏng được, sau đó cô hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê sâu, không còn biết gì nữa.

Lần thứ hai mở mắt ra, Hạ Từ Viện chợt phát hiện ra bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ. Cô cuống cuồng bật người dậy, đưa hai tay lên day huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Đúng rồi, dưới lầu bén lửa… Cô uống thuốc ngủ… Một con sói… Vết thương máu tuôn xối xả…

Đúng lúc ấy, một âm thanh quen thuộc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Cô đã tỉnh rồi?”

Hạ Từ Viện quay đầu, nhìn thấy Mộ Dung Phẩm đang từ tốn bước vào phòng.

Trên cổ của hắn có một chỗ băng gạc trắng tinh. Vết thương… con sói…

Cô nhìn chằm chằm vào hắn, lẳng lặng nói: “Anh cũng là người sói.”

Mộ Dung Phẩm ngồi xuống cạnh giường, khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, chúng ta là đồng loại.”

Thì ra là như vậy.

Hạ Từ Viện giơ tay hướng về phía hắn: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Mộ Dung Phẩm cũng đáp lại cái bắt tay của cô: “Vậy cô định cảm ơn tôi như thế nào đây?”

“Anh thử nói xem?” Hạ Từ Viện hỏi.

Mộ Dung Phẩm hai mắt chợt lóe sáng, hắn đột nhiên kéo thật mạnh Hạ Từ Viện ghé sát lại gần mình, dùng ánh mắt trước nay chưa từng có nhìn cô: “Lấy thân báo đáp thì thế nào?”

Hạ Từ Viện nhìn hắn, lẳng lặng dán chặt hai mắt vào hắn, sau đó bỗng nhiên đưa tay ra nặng nề sờ lên trán hắn: “Mộ Dung Phẩm, anh nhìn cho rõ đi, tôi là Hạ Từ Viện cơ mà!”

Mộ Dung Phẩm nắm chặt lấy tay cô, hít một hơi thật sâu, kiềm chế nỗi xúc động muốn bóp chết cô ngay lập tức xuống, hắn nói: “Tôi không nhìn nhầm, chính là em.”

Lần này đến lượt Hạ Từ Viện hít một hơi thật sâu: “Có phải tối hôm qua anh hít vào nhiều khí CO quá đến nỗi đầu óc bị hun chập hỏng rồi không?”

Mộ Dung Phẩm cúi đầu hôn nhẹ lên bàn tay cô: “Em không cảm thấy chúng ta rất xứng đôi sao?”

Hạ Từ Viện há hốc mồm: “Xin lỗi, tôi và Bradley chính là ví dụ chứng minh điển hình, yêu nữ và hoàng tử không thể nào có kết quả tốt được.”

“Thế nhưng, tôi không phải là hoàng tử.” Mộ Dung Phẩm tà mị mỉm cười: “Tôi là ác lang.”

Chỉ trong giây lát, Hạ Từ Viện thấy mình như lạc vào cõi thần tiên, đôi con ngươi đen láy lộ ra vẻ kiều diễm phong tình: “Tôi hiểu rồi, anh vẫn muốn tiếp tục trò chơi của chúng ta có phải không?”

“Không liên quan đến trò chơi nào cả.” Mộ Dung Phẩm giọng điệu rất bình tĩnh, rất chân thành: “Tôi nghĩ, tôi thực sự thích em.”

Nghe vậy, Hạ Từ Viện từ trên giường giật bắn lên, lùi vào một góc đề phòng, kinh ngạc hoảng hồn ngó chằm chằm hắn, lắp bắp: “Anh… Khi nào thì bắt đầu?!”

“Từ khi em nguyện buông tay từ bỏ cuộc chơi của chúng ta, tôi bắt đầu nhận ra rằng cuộc sống thật quá nhàm chán, sau đó em lại ngày ngày ở bên cạnh Bradley, tôi nhìn thấy cảnh đó trong lòng rất rất khó chịu, lại sau đó nữa, cũng chính là ngày hôm qua, tôi nhìn thấy em khóc trong phòng, thật sự không ngờ tới yêu nữ cũng có lúc đáng yêu như vậy… Cho nên, tôi liền thích em.” Mộ Dung Phẩm đem những lời chôn giấu trong lòng bấy lâu rõ ràng mạch lạc nhẹ nhàng êm ái nói ra.

Hạ Từ Viện dựa sát vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, hồi lâu sau, cuối cùng cô nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, vừa nãy trong lòng không có lấy một chút cảm giác gì gọi là rung động, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng rất bình thường, vì thế cho nên, xin lỗi nhé!”

“Tôi cũng không ép em ngay bây giờ phải chấp nhận tôi.” Mộ Dung Phẩm cũng khoanh hai tay trước ngực, nhàn rỗi thong thả nhìn cô.

“Mộ Dung tiên sinh, tôi rất cảm kích ơn cứu mạng của anh, nhưng còn lấy thân báo đáp? Tình tiết cũ rích như vậy hay là thôi đi.” Hạ Từ Viện buông lỏng tay ra, nhún nhún vai.

“Cái vấn đề này, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để bàn bạc, không cần nóng vội.” Mộ Dung Phẩm đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa lên: “Bây giờ có lẽ chúng ta nên thảo luận vấn đề ai muốn giết em thì hơn.”

Theo động tác của hắn, Hạ Từ Viện nhìn thấy rõ căn nhà của mình ở phía đối diện, nay đã bị đốt thành một đám phế tích chỉ còn là tro tàn cháy đen.

Hạ Từ Viện không khỏi rùng mình một cái, nếu không phải tối qua Mộ Dung Phẩm xuất hiện thì hôm nay chắc cô đã trở thành đám tro tàn cháy đen kia rồi.

“Cảnh sát đã tiến hành điều tra, phát hiện có kẻ lẻn vào lầu dưới, phóng hỏa.” Mộ Dung Phẩm ánh mắt trầm lạnh xuống: “Nói cách khác, có người muốn giết em.”

“Người nào?” Hạ Từ Viện hỏi.

“Chính là người không muốn em cản trở tiền đồ của con trai ông ta.” Mộ Dung Phẩm đáp.

“John Harriman?” Hạ Từ Viện cau mày.

“Tôi cũng đã điều tra, chính là ông ta.” Mộ Dung Phẩm hỏi: “Kế tiếp, em định làm gì? Tôi có thể giúp em.”

Hạ Từ Viện chăm chú nhìn diện mạo căn nhà của mình đã biến đổi hoàn toàn, hồi lâu sao mới mở miệng nói: “Thôi, dù sao tôi cũng không có chuyện gì.”

“Nguyên nhân là vì Bradley sao?” Mộ Dung Phẩm liếc nhìn cô một cái.

“Thế nào? Anh ghen à?” Hạ Từ Viện không thèm để ý, khẽ cười một tiếng, nhưng câu trả lời tiếp theo của Mộ Dung Phẩm lại khiến cho cô vô cùng bối rối: “Nếu như tôi nói đúng là như vậy thì sao?”

Hạ Từ Viện lùi về phía sau một bước, dừng lại, thở dài: “Bây giờ anh thật sự càng ngày càng chẳng thú vị gì cả.”

Hai tháng ngay sau khi sự việc phóng hỏa đốt nhà xảy ra, John Harriman bị một nhân vật thần bí tố cáo, phát tán băng ghi hình ông ta đang nhận hối lộ.

John Harriman không còn cách nào khác ngoài việc tự động nộp đơn xin từ chức, sau đó tinh thần ông ta ngày càng sa sút, rơi vào trầm cảm, sự việc cũng dần lắng xuông rồi rơi vào lãng quên.

Còn Bradley thì tình nguyện vứt bỏ giấy chứng nhận luật sư sắp tới tay để một lần nữa nỗ lực học tập theo đuổi ngành động vật học mà mình thực sự yêu thích.

Celina thì xuất ngoại mong hàn gắn những vết thương trong lòng, trên đường đi tình cờ gặp được một vị doanh nhân giàu có, hai người vừa gặp đã phải lòng nhau, nhanh chóng kết hôn, gây dựng gia đình hạnh phúc.

Dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, bao nhiêu người đến và đi trong cuộc đời ta thì cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ trôi qua, tất cả rồi sẽ chỉ là quá khứ mà thôi.

Hạ Từ Viện chỉ biết rõ một điều, nhân vật thần bí đã tố cáo John Harriman không phải ai khác chính là Mộ Dung Phẩm.

Mặc dù rất cảm kích hắn vì mình mà làm tất cả những điều đó nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy con người này thật sự không dễ chọc.

Vì vậy, thừa dịp Mộ Dung Phẩm bận rộn hoàn thành luận văn tốt nghiệp, cô lặng lẽ trở về nước, quay trở về nhà mình.

Bởi vì ánh mặt trời quá gay gắt, sợ ra ngoài cháy da, Hạ Từ Viện liền ru rú cả ngày trong nhà, hết xem tivi lại đến ăn vặt, sau đó ngâm mình trong bồn tắm, vô công rồi nghề đến cực điểm.

Những ngày như vật thực sự là chán muốn chết mà, cô liền mò vào phòng lưu trữ đồ đạc, tìm kiếm những món đồ ngày bé của mình.

Ai ngờ cơ duyên đúng dịp, vận mệnh đã khiến cho cô tìm thấy một tấm ảnh.

Bên trong tấm ảnh đó, một đứa bé trai đang tắm, cả người trần như nhộng, tất cả mọi thứ đều lồ lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật.

Quan sát thật cẩn thận sẽ thấy trên cổ đứa bé trai ấy có đeo một sợi dây truyền đầy những răng nanh.

Cư nhiên là Hạ Phùng Tuyền??!!!!!

Thật sự rất dã man tàn bạo rồi, không thể nào ngờ được rằng cái tên mặt lúc nào cũng lạnh như tiền kia mà cũng có thể loại ảnh “hồn nhiên giữa thiên nhiên” như thế này??!!!

“Thật là… kỳ tích!” Sau lưng chợt vang lên giọng nói lành lạnh của Hạ Hư Nguyên.

Hạ Từ Viện đã sớm có thói quen hắn xuất quỷ nhập thần thoắt ẩn thoắt hiện như thế này rồi.

Cũng khó trách, dù sao hai người cũng là anh em sinh đôi, cảm ứng tâm linh là chuyện thường mà.

Hai người đứng chụm đầu vào nhau, cả hai cùng khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười nham hiểm xấu xa.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Hạ Phùng Tuyền đang tổ chức một hội nghị thì cô thư kí đột nhiên đi tới, nói: “Hạ tiên sinh, có người gửi cho ngài một tấm hình, treo bên ngoài đại sảnh của công ty chúng ta.”

“Ảnh gì !?” Hạ Phùng Tuyền cũng không thèm ngẩng đầu lên mà hỏi.

Cô thư kí ấp úng: “Hay là Hạ tiên sinh, anh thử ra xem một chút được không?”

Hạ Phùng Tuyền cau mày, bước nhanh tới đại sảnh, vừa bước vào đập ngay vào mắt anh là bức ảnh nude hồi bé tí của mình, bức ảnh nude cỡ cực lớn treo nghênh ngang ở cửa ra vào của đại sảnh, mọi người xôn xao túm tụm lại bàn tán.

Tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng thằng bé trong ảnh kia là ai, trừ boss của bọn họ ra thì trên đời này còn ai có sợi dây truyền kì quái như thế kia chứ?

Hạ Phùng Tuyền đứng trước bức ảnh được phóng cực to, trong mắt ngọn lửa bắt đầu lách tách nhen nhóm bùng lên.

Anh nhẹ nhàng nói: “Không biết tự lượng sức mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.