Ngày thứ 5 tuần sau cũng đã đến, mọi
người ai cũng tất bật cho chuyện lệ hội tối nay, những nhân viên thì lo
chuẩn bị quần áo đi dạ tiệc, hay chuẩn bị cho những tiết mục biểu diễn
trong ngày hôm nay, các cấp lãnh đạo thì lo chuẩn bị đọc diễn văn và
nhiểu thứ khác. Do buổi sang các nhân viên được nghỉ để tham gia vào
buổi chiều nên ai cũng tranh thủ hết, tôi cũng thế, phải chuẩn bị nhiều
thứ như trang phục mặc gì cho tối nay, phải còn tập hát lại với Ngọc Lan và Tiểu Dương, còn phải mua quà cho chuyến về nhà nữa. Ôi thôi thật là
mệt. Bỗng điện thoại vang lên ( Biết Trân Trân bị mất điện thoại và đang xài điện thoại mượn của bạn nên Vũ Phong đã mua cho nàng lại một chiếc
điện thoại):
_Alô- tôi ỉu xìu nói trong điện thoại.
_Sao giọng như hết hơi thế - Vũ Phong nói.
_Haiz nhiều việc phải lo lắm- Tôi than vãn
_Nhiều việc àh, có cần anh giúp không- Vũ Phong vui vẻ nói.
_Thôi anh bận làm việc mà. Cứ làm đi em lo được hết mà – Tôi nói.
_Uk. Vậy thôi nha, anh có việc rồi- Vũ Phong nói rồi cúp máy.
Bính…bong… Tiếng chuông cửa nhà tôi kêu, ra mở cửa:
_Xin hỏi, Cô có phải là Tiết Trân Trân không ạh- nhân viên nam hỏi.
_Vâng là tôi đây- Tôi đáp.
_Vậy cô hãy kí nhận cái này đi ạh- anh nhân viên đưa cho tôi một gói quá to đùng .
_Àh vâng- tôi ký nhận trong sự ngạc nhiên, đóng cửa mang gói hàng đó vào nhà mở ra.
Ôi trời ơi, đó là một cái váy dạ
hội cùng một đôi giày, trang sức đi kèm , trong còn một cái thiệp: “ Quà anh muốn tặng em đấy, nhớ mặc trong buổi tối nay nhé, cô nàng ngốc
nghếch… Bạn trai yêu quý của em”.
_Ai thèm…anh làm bạn trai yêu quý chứ- Tôi đỏ mặt nói một mình.
Buổi tối,8h , tại nhà hang cao cấp nhất Thiên Dương,
Tôi mặc bộ đồ để biểu diễn cùng
Ngọc Lan và Tiểu Dương, còn bộ dạ hội của Vũ Phong đưa cho tôi chỉ mang
theo khi nào biểu diễn xong mới mặc.
Tối hôm nay rất hoàng tràng nha,
rất nhiều đại gia tham giự, chưa kể những doanh nhân thành đạt trẻ tuổi, đã thế cũng rất đẹp trai ( t/g: haiz mê trai thấy sợ). Cũng có một số
người đến dự nghe nói là người của thế giới ngầm. Khi tất cả mọi người
tập trung đầy đủ sau màn đọc diễn văn của mấy người các cấp cao xong (
tuy nhiên không thấy TGĐ Thiên Vũ Phong đâu cả), cũng là lúc MC xuất
hiện:
_Và giờ phút mà mọi người chờ đợi
đã đến. Cuộc thi “Ngàn Vàng Tiểu Thư” xin được phép bắt đầu- MC hồ hởi
nói (t/g: tên cuộc thi nghe hay dữ).
_Mở màn là “ Ngọt Ngào” do quán quân năm ngoái, tiểu thư Nguyệt Nhi và Nguyệt Hân song ca- MC hô to như tưởng không ai biết ấy.
Thế là tiếng vỗ tay bốp…bốp in ỏi
cũa những đồng nghiệp nam và nữ ở dưới , đã thế còn reo hò như đang
chuẩn bị được nghe thần tượng của mình hát ấy, đủ để thấy họ có sức hút
thế nào rồi. Khi họ bước ra ngoài hát thì bên trong phòng trang điểm tôi và 2 người kia run như sắp chết ấy:
_Nè, sao mày bốc thăm tệ thế hả? Bốc ngay vào thứ hai chứ. – Tôi sợ nói.
_Ai biết được, tao cầu mong bốc trúng cuối cùng vậy mà, giờ tính sao đây. – Ngọc Lan đáp trả.
_Thôi nào bình tĩnh đã. Tý ra hát
cố gắng hát xong rồi chuồn luôn đi. Thế nào mình mà chẳng thua.- Tiểu
Dương cố gắng bình thản nói.
_Uk vậy thì cứ như thế đi- Tôi và Ngọc Lan đồng tình nói.
Vừa nói hết câu thì ông MC chết tiệt cũng đã kêu tên rồi:
_Wow màn trình diễn của hai tiểu
thư Nguyệt Nhi và Nguệt Hân xuất sắc quá. Không biết năm nay ai có thể
xoán ngôi họ đây. Chắc là rất khó khăn…Và bây giờ hảy nồng nhiệt trào
đón tiết mục “Electric Shock” của ba cô gái Ngọc Lan, Tiểu Dương và Trân Trân- MC này đúng là đồ
thiên vị thật, 2 người kia thì được gọi là tiểu thư còn tụi tôi lại được kêu bằng cô đúng là không công bằng mà. Đã thế khi bước lên còn bị hai
bà kia liếc xéo, cười giễu cợt naữ. Chưa chi Ngọc Lan đã có ý định đánh
nhau rồi đấy.
_Phù…giây phút đã đến. CỐ lên moi người- Tiều Dương động viên hai đứa tụi tôi.
Hôm nay, những mĩ nam của chúng ta:
Phong, Ngọc, Lâm, Thụ, Sở, Vũ, Tiêu Hoằng đều có phái nữ ngưỡng mộ vây
quanh nha. Họ đều ăn mặc tuy không cầu kì nhưng mà tất cả họ đều toát ra khí chất oai phong, cộng thêm vẻ đẹp trai nam tính của mình. Bình
thường đã làm nhiểu cô mê mẩn rồi, vậy mà hôm nay còn nổi hơn nữa. Tôi
thì cũng chẳng để ý lắm vì sao ư? Vì tôi đang đứng trong một bữa tiệc tự chọn mà, không ăn là có tội với “bao tử” lắm đó, lại còn toàn đồ ăn
ngon nữa. Cầm dĩa trên tay, cùng cái nỉa, nở nụ cười gian trá nhất, gắp
từng món vừa thấy được chộp lien tục, như gió vậy àh không tên lữa mới
đứng. Lấy được những món ngon àh không gần như là toàn thức ăn tại bữa
tiệc luôn. Tìm chỗ ngồi để xử lý.( Cô nàng này vừa thấy thức ăn như thấy thiên thần rồi, chạy đi bỏ quên hai cô bạn của mình). Cô ăn mà đâu để ý hết mọi con mắt đổ dồn về phía mình chứ, ánh mắt khinh thường có, ánh
mắt yêu thương có, ánh mắt ghen ghét có luôn. Vũ Phong mỉm cười tách đám người xung quanh mình ra tiến đến bàn của tôi đang ngồi. Hiện trạng là
như thế này, tôi đang ôm trong miệng một lố đồ ăn, Vũ Phong tiến lại gần nói:
_Ăn ngon không- nói kèm theo nụ cười rất chi là quỷ dị.
_...-ngước lên nhìn khuôn mặt đang đứng trước mặt mình làm tôi nghẹn.
_Nước đây- Vũ Phong lấy ly nước trên bàn đưa cho tôi.
_Cảm ơn- Uống xong tôi sảng khoái nói.
_Hừm, lần thứ hai rồi đấy- Vũ Phong thở dài nói.
_Hả? Lần hai- Tôi ngơ ngác hỏi.
_Nói với cô cũng chẳng nhớ và hiểu đâu- Vũ Phong nói rồi xoa đầu tôi làm nhiều người phải chú ý đến hành động đó.
Những hành động đó đâu thoát khỏi
con mắt của Nguyệt Nhi đâu, điều đó càng thể hiện sự căm ghét của cô đến Trân Trân hơn. “ Tiết Trân Trân tao sẽ không tha cho mày đâu, mày cứ
dợi đấy. Mọi thứ của tao bị mày cướp thì tao sẽ cướo lại nó” Nghĩ đến đó Nguyệt Nhi cười lạnh đến đáng sợ. Làm cô nàng Tiết Trân Trân ngồi ở đó
nhảy mũi.
Bỗng tiếng nhạc nổi lên:
_Tiểu thư có muốn nhảy với tôi không?- Vũ Phong lịch thiệp mời nàng Trân Trân đang trong tình trạng đơ như cây bơ.
_Nhưng..-cô chỉ vào tay mình ý rằng tay đang dơ, không nhảy được. Thấy điệu bộ đó, làm Vũ Phong bật cười,
tiện thể chộp tay của cô luôn
_Anh đuâ sợ dơ. Nếu đó là tay em-
Vũ Phong nói rồi nở một nụ cười quyến rũ làm tim các thiếu nữ như ngừng
đập. Kéo cô ra nhảy. Rất nhiều người ghanh tỵ và ghanh ghét với nàng
Trân Trân nhưng đuâ dám làm gì đâu. Do không biết vô tình hay tức giận
mà Ngọc Thụ kéo người đứng gần mình nhất là Cô tiểu thư của Hắc Hoa Hội
ra nhảy, còn Tần Vũ lại mời cô tiểu thư họ Bạch ra nhảy, Tần Sở thì mời
đại một tiểu thư ra nhảy tên là Y Đan, còn về anh chàng Vũ Lâm hình như
đã tìm được tình yêu mới rồi thì phải đó là Tiểu Dương. Riêng hai chị em Nguyệt Nhi, Nguyệt Hân chỉ biết nhảy cùng với hai tên khả ố vô cùng.
Hôhôhô.
Và cuối cùng thì cuộc thi “ Vua và Hoàng hậu” đã có kết quả:
_Giây phút các bạn chờ mong đã đến. Tôi xin công bố người được chọn là “ Vua và Hoàng hậu” trong đêm nay- Mc lê la nói.
_Đó là… Tiểu Thư Y Đan và Công tử Tần Sở- MC hô to. Làm ai cũng ngạc nhiên hết mức. Cặp đôi này nhìn sao cũng xứng quá nhỉ.
Trân Trân thì lại không biết gì hết vì cô đã bị lôi kéo đi từ lúc nào rồi, phải nói soa nhỉ chúng ta quay
lại vài phút trước nhé:
_Chúng ta rời khỏi đây nha- Vũ Phong mỉm cười ngọt nói.
_Hả? – Trân Trân đỏ mặt ngơ ngác đáp.
Thế là không đợi gì hết Vũ Phong đã kéo cô nàng đi rồi. Trước khi đi anh đã dặn với Vũ Ngọc về chuyện gì đó rất quan trọng.
Không ngờ rằng tôi một cô nàng trong sáng từ trước tới giờ vậy mà trong buổi tối hôm đó tôi đã nghĩ bậy rất nhiều lần rồi:
_Anh đưa em đi đâu vậy?- Tôi hỏi.
_Về nhà anh- câu đáp chỉ gọn như vậy thôi mà đã làm cho tôi nghĩ bậy rồi.
_Em tốt nhất đừng nên suy nghĩ gì. Vì nó không hợp với em đâu- Vũ Phong như đi guốc trong bụng tôi vậy.
_Hừ,- Tôi bực bội nói.
Vũ Phong đaư tôi vào một ngôi nhà
biệt thự cổ kính, làm cho con người ta bước vào có cảm giác vừa thần bí
vừa đáng sợ như sắp vào nhà ma vậy.
_Vũ Phong, anh làm ơn đi chậm đi, em sợ lắm- Tôi sợ phát khóc bám theo Vũ Phong nói.
_Hì hì em cũng biết nói thế sao?- Vũ Phong đừng lại cười phì.
_Hừ, đi thôi- Tôi bực bội hung hổ tiến lên.
_Nè đợi đã- Vũ Phong chưa kịp nói
thì, haiz Trân Trân đã té rồi, thì ra là Vũ Phong nhìn thấy mấy cục đá
ngáng đường định đá đi ai ngờ nàng ngốc này lại haiz.
_Anh biết ngay mà- Vũ Phong nói rồi bế Trân Trân tiến vào bên trong.
Khi Vũ Phong bước vào bên trong thì đèn ở đâu mà mở lên hết thấy có một loạt người xếp hang, tôi thì cứ ngơ ngác đếm xem có bao nhiuê trong khi mấy người đó cúi chào Vũ Phong và
tôi:
_Em đừng đếm nữa, làm vậy trông ngu ngốc lắm- Vũ Phong nhìn đểu tôi nói. Tôi ngượng đến nói không được luôn.
Thì ra là Vũ Phong đưa tôi về ra
mắt họ hang gia đình anh hix hix, tôi nhìn anh với con mắt căm thù nhất, tên này quá đáng lắm. Biết mang mình về giới thiệu vậy mà không nói cho người ta chuẩn bị tinhthần gì hết. Làm mấy người trong gia đình họ
Thiên cứ hỏi tới tấp làm tôi không trả lời nổi.Ta nguyền rủa ngươi Thiên Vũ Phong. May mà buổi gặp mặt này chỉ có 2 tiếng thôi. Cuối cùng thì
ZVũ Phong đưa tôi ra với tình trạng không gì thê thảm hơn.
_Cô gái đó hơi ngốc nhưng cũng tạm được- Bố Vũ Phong nói.
_Nhìn có vẻ sẽ sinh được nhiều đứa lắm. Chọn tốt đấy con trai- Mẹ Vụ Phong thêm vào.
_Hì- Vũ Phong cười như là trúng vé số.
_Chọn ngày lành tháng tốt đi là vừa- Không biết ông bà nội Vũ Phong từ đâu nhảy ra nói.
_Hahahahaha- cả nhà này cười gian. Chỉ trừ ba thằng cháu đang bận ở bữa tiệc nguyền rủa ông anh quý hóa của mình thôi.