Buổi chiều, Đỗ Tu
Nhiên trong bếp bận rộn hơn hai tiềng đồng hồ, anh nhào bột, Ngô Kình
Thương thái rau, sau đó Đỗ Tu Nhiên trộn tất cả nguyên liệu vào, thêm
gia vị, dùng đũa đảo đều, liền bắt đầu làm sủi cảo, đến tận tối mịt mới
gói xong hết được.
Đỗ Tu Nhiên hoàn toàn chiếu theo khẩu vị của Ngô Kình Thương mà gói, gồm
cả hai loại, một là nhân cải trắng trộn thịt heo, loại kia là nhân tôm
nõn.
Hấp xong, Đỗ Tu Nhiên bưng ra một đĩa đầy, Ngô Kình Thương ngửi thấy mùi
thơm nức mũi không ngừng bay ra, đã sớm đói đến cồn ruột, không đợi sủi
cảo đặt được đến mặt bàn, liền vội vàng trảo lấy vài cái, dù bỏng muốn
chết nhưng vẫn cố nhét vào miệng, một bên nhồm nhoàm nhai, một bên gật
đầu tán thưởng.
Đỗ Tu Nhiên lập tức đưa qua một đôi đũa, anh biết rõ từng này không đủ
thấm tháp gì với tiểu quỷ, liền vào bếp đun nước chuẩn bị hấp nồi thứ
hai.
Nấu xong bưng ra, Ngô Kình Thương đã tiêu diệt sạch sẽ nguyên một nồi trước rồi.
Dọn dẹp sơ qua, Đỗ Tu Nhiên ngồi xuống ăn vài miếng đơn giản cho no là
được, đem tất cả còn lại đưa cho Ngô Kình Thương, cậu nhận lấy, nhìn
thoáng qua đĩa sủi cảo nghĩ nghĩ hỏi: “Anh…..ăn no?”
Đỗ Tu Nhiên dùng giấy lau miệng nói: “Ân, no rồi, cậu ăn đi.”
Ngô Kình Thương lại nhìn đĩa sủi cảo nói: “Anh mới ăn có vài miếng, quá ít, bằng không ăn thêm mấy cái nữa?” Nói xong liền muốn đẩy cái đĩa ngược
lại Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên sững sờ, tiểu quỷ này không phải trước kia lúc ăn rất “hộ
thực” sao? Chỉ cho tiến, không cho xuất, cho nó càng nhiều càng tốt, ai
đến cũng không cự tuyệt, thế mà lần này rõ ràng còn biết nghĩ đến đến
người khác? Xem ra thật sự đã thành thục.
Anh cười nói: “Tôi thực sự ăn no, sủi cảo này vốn làm cho cậu, cậu mỗi ngày trong bộ đội cũng ít khi được ăn đồ tôi làm, lần này về tất nhiên phải
ăn nhiều một chút.”
Ngô Kình Thương cố ý muốn đem số sủi cảo trong đĩa san ra cho Đỗ Tu Nhiên
một chút, anh thực không có biện pháp đành nhận lấy ba cái, cầm đũa chậm rãi gắp lấy một cái, lại từ tốn cắn một miếng, nuốt xong còn phải xoa
dạ dày một cái, anh nói: “Thực no rồi, không ăn được nữa.” (hic tiểu Đỗ
đúng là dạ dày mèo =.=)
Ngô Kình Thương thấy bộ dáng khó chịu của Đỗ Tu Nhiên mới miễn cưỡng thu
lại hai cái sủi cảo kia, hai ba miếng liền chén sạch, sau đó quệt miệng, ngẩng đầu nhìn Đỗ Tu Nhiên, ánh mắt chăm chú vào nửa miếng sủi cảo trên tay anh, chần chừ nửa ngày hỏi: “Anh không ăn?”
Đỗ Tu Nhiên thất thần nhìn Ngô Kình Thương ăn, sớm đã quên trên tay còn miếng sủi cảo cắn dở, bối rối buông ra nói: “Không ăn.”
Ngô Kình Thương nghe xong lại nhìn chằm chằm vào đĩa, bàn tay bỗng nhiên
đoạt lấy nửa miếng sủi cảo trong tay Đỗ Tu Nhiên, rất nhanh nhét ngay
vào miệng.
Đỗ Tu Nhiên ngây người, chỉ vào Ngô Kình Thương nói: “Bị hâm rồi? Đó là đồ tôi cắn qua.”
Ngô Kình Thương một hơi nuốt sạch nửa miếng sủi cảo nhỏ, dư vị lưu lại đầu
lưỡi khiến cậu nhếch miệng nói: “Anh cắn qua ăn càng ngon.”
Đỗ Tu Nhiên tức cười, liếc nhìn biểu tình vui mừng của Ngô Kình Thương giờ chẳng
khác mèo con là bao, thầm nghĩ: Tiểu quỷ này….thật sự càng ngày càng
tinh (ranh), tham ăn còn biện lí do lí trấu.
Sau đó vài ngày, cô gái
đẹp Chu Diễm kia mỗi ngày đều đúng giờ đến thăm, còn mang đến thức ăn
đóng hộp tinh xảo, nói là điểm tâm tự mình làm, cố ý lấy ra cho hai
người nếm thử, mấy hôm trước là bánh ngọt và lục sa cao*, sau này là
bánh bích quy nướng giòn cùng bánh mì bơ.
Những lần sau này không
có Trữ tiểu béo cùng đi, điều này làm cho Đỗ Tu Nhiên có điểm khó nghĩ,
mỹ nữ này quả thực quá “thuần thục” mấy chuyện thế này, hơn nữa đồ cô
đưa đến Ngô Kình Thương căn bản một miếng không ăn, mắt không thèm liếc, đưa tới bao nhiêu ném bấy nhiêu, cho nên tất cả đều vào bụng Đỗ Tu
Nhiên, ăn liên tục mấy ngày khiến anh cảm thấy muốn ói luôn rồi.
Mỹ nữ Chu Diễm chẳng
những “tống ăn” còn giúp Ngô Kình Thương giặt quần áo, kết quả những bộ
quần áo cô động đến, Ngô Kình Thương mặc cũng không cần trực tiếp quẳng, thật khiến Đỗ Tu Nhiên đau lòng vô cùng, suy cho cùng cũng là quần áo
hơn trăm đồng, ném đi quá phí phạm, nhưng tiểu quỷ kia sống chết không
mặc, Đỗ Tu Nhiên thì coi như “bơi” trong đó luôn, thật sự là không biện
pháp.
Đỗ Tu Nhiên đành phải gọi điện thoại cho Trữ tiểu béo hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.
Trữ tiểu béo ngừng một
chút mới lên tiếng: “Kỳ thật con người sư tỷ tớ rất tốt, vào nhà bếp ra
phòng khách, hơn nữa lớn lên cũng xinh đẹp, tớ thấy chị ấy hiện chưa có
bạn trai, cho nên định giới thiệu cho cậu, kết quả……”
Đỗ Tu Nhiên cau mày nói: “Kết quả làm sao?”
Trữ tiểu béo ngữ khí
tiếc nuối lại giận dữ nói: “Cũng không biết sư tỷ suy nghĩ ra sao, nam
nhân ôn nhu tốt như vậy không chọn, lại đi thích tên quái vật Ngô Kình
Thương kia!”
Đỗ Tu Nhiêm trầm mặc trả lời: “Trữ tiểu béo, từ nay về sau nếu cậu cứ ở trước mặt tớ nói quái
vật này quái vật nọ, vậy cậu cũng đừng đến chỗ này nữa đi.”
Trữ tiểu béo sững sờ,
nghe ngữ khí của Đỗ Tu Nhiên tựa hồ rất tức giận, hắn nhớ rõ tính tình
anh luôn ôn hòa, không dễ tức giận, chính là nói Ngô Kình Thương hai
tiếng quái vật kia, cậu ta tự nhiên lại phát hỏa với mình, thế nên Trữ
tiểu béo hiếu kì nhịn không được mà hỏi: “Cậu, cùng tiểu……..không phải,
Ngô Kình Thương rốt cuộc là quan hệ gì?”
Đỗ Tu Nhiên lạnh lùng trả lời: “Cái gì quan hệ? Cậu trước nói rõ ràng chuyện cô gái kia đi, đừng lảng sang chuyện khác.”
Trữ tiểu béo không nói gì: “Cũng không có chuyện gì, chính là sư tỷ tớ “chấm” tiểu tử Ngô Kình Thương kia.”
“Có ý tứ gì? Vừa ý Ngô Kình Thương?” Đỗ Tu Nhiên hỏi.
Trữ tiểu béo đổ mồ hôi
nói: “Cậu đúng là con mọt sách, mỗi ngày chỉ biết cắm đầu vào quyển
sách, chuyện giữa nam với nữ mà cũng nhìn không ra, chính là sư tỷ tớ
muốn theo đuổi Ngô Kình Thương, cùng hắn kết giao.”
Đỗ Tu Nhiên sửng sốt một lúc mới hỏi: “Sư tỷ của cậu bao tuổi?”
Trữ tiểu béo nói: “Chị ấy? Hình như hai mươi bốn.”
Ngô Kình Thương năm nay hai mốt tuổi, Đỗ Tu Nhiên lẩm bẩm nói: “Lớn hơn ba tuổi ……………”
Trữ tiểu béo nói: “Chẳng phải có câu “phi công trẻ lái máy bay bà già” sao? Tuy tớ không quá
đồng ý chuyện sư tỷ cùng cái kia ……………Ngô Kình Thương, nhưng thực sự là
sư tỷ quá yêu mến hắn, thường xuyên quấn lấy hỏi chuyện của hắn, tớ cũng chẳng còn cách nào, đúng rồi, chị ấy còn muốn tớ hỏi một chút họ Ngô
kia, đối với chị ấy cảm giác thế nào? Nếu là hữu ý, hai người có thể thử ở cùng một chỗ, tớ không qua đâu, cậu hỏi thăm hộ a, kỳ thực tớ thấy tỷ tỷ rất tốt, thân thế gia đình đều xứng với họ Ngô kia, cậu nói họ Ngô
kia có thân phận gì a? với sư tỷ ta thực sự là trèo cao.”
Đỗ Tu Nhiên trầm mặc một hồi, nghĩ nghĩ nói: “Ân, đã biết, tới giúp cậu hỏi một chút.”
Trữ tiểu béo nói: “Cũng
không phải chỉ là hỏi han này nọ, cậu xem hỗ trợ thúc đẩy chuyện này đi, tới chưa từng thấy sư tỷ yêu mến nam sinh nào như vậy, lúc về toàn nhắc tới hắn, nếu như bị cự tuyệt thật không biết khóc thành cái dạng gì
nữa, nữ nhân đều làm bằng nước mà, cho nên, có gì gọi điện cho tớ nhé,
tớ hảo hảo nói chuyện với sư tỷ, chị ấy còn chờ tin tốt của tớ nữa.”
Đỗ Tu Nhiên “Ân” mọt tiếng liền cúp máy.
Trong bếp còn hầm nồi
canh xương, anh rửa sạch tay, đem vung mở ra, cầm thìa đảo qua đảo lại
xương bên trong, mùi xương ninh ngọt lan tỏa khắp phòng.
Anh từng nghĩ tìm cho
Ngô Kình Thương một người vợ, sau đó hai người tốt nhất là mua một căn
nhà nhỏ, về sau sống chung dưới một mái nhà, vợ chồng ân ân ái ái, nói
như vậy, Ngô Kình Thương có thể có gia đình riêng cho mình, sẽ không
giống như ………….hồi bé cô đơn, đáng thương như vậy, vợ nó cũng làm sủi
cảo cho nó ăn, hầm canh xương bồi bổ cơ thể, biết lúc trời nóng hay lạnh mà mua quần áo cho nó, giặt chăn mền.
Được như vậy mình cũng
có thể rảnh rỗi, làm những chuyện mình muốn làm, không cần phải lo lắng
nó có ăn ngon, ngủ ấm hay không, sau đó cũng có gia đình sự nghiệp riêng của chính mình.
Cuộc sống ổn định như
vậy đều là dự tính trước đây của anh, nhưng lúc này đây chân chính nghĩ
tới, trong lòng lại dấy lên cảm giác khó chịu cùng hoang mang, nghĩ đến
chuyện tiểu quỷ từ nay về sau thực sự có vợ, có gia đình, sẽ không giống như trước kia………….ở bên cạnh cùng mâm với anh? Cũng sẽ không dùng chiếc xe đạp cũ hàng chợ đèo anh đến chỗ làm, lại càng không ăn đồ anh làm,
dù cho rất khó ăn cũng say sưa thưởng thức, có lẽ bẵng đi một thời gian, tiểu quỷ cũng triệt để quên con người này đi?
Nghĩ tới đây, Đỗ Tu Nhiên lau đi vết dầu trên mặt, có chút thanh tỉnh, lại có điểm tự giễu bản thân.
Thật không biết chính
mình suy nghĩ cái gì? Thế nào lại giống nữ nhân đa sầu đa cảm như vậy?
Hơn nữa, tình cảm anh đối với tiểu quỷ chỉ như cha mẹ với con cái, con
cái trưởng thành tất nhiên phải rời đi, trong lòng sẽ có cảm giác chua
xót một chút, nhưng tiểu quỷ từ nay về sau có người yêu mến, sẽ nếm trải hạnh phúc ngọt ngào, mà nó hạnh phúc thì chính mình cũng vui vẻ, như
vậy chẳng phải rất tốt sao? Mình thế nào còn cái gì khó chịu?
Đỗ Tu Nhiên tự cười khổ, cúi đầu đảo xương ninh trong nồi, cho đến khi thịt xương đều ninh nhừ,
hương thơm ngào ngạt, mới tắt bếp.
Ngô Kình Thương vừa chạy bên ngoài về, vừa vặn nhìn thấy bát canh thịt của Đỗ Tu Nhiên vừa hầm,
vừa húp canh vừa bỏ thịt vào miệng, phàm là cái gì ăn được đều nuốt
tuốt.
Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ, điềm nhiên như không mở miệng hỏi: “Cái kia, cậu cảm thấy Chu Diễm thế nào?”
Ngô Kình Thương đang gặm cục xương, miệng ô a nói: “Chu Diễm là ai?”
Đỗ Tu Nhiên -_-|||
Anh đặt đôi đũa lên bàn, chậm rãi nói: “Chính là nữ sinh mấy hôm trước mang thức ăn đến cho cậu đó.”
Ngô Kình Thương dường như hơi ngờ ngợ một chút, cúi đầu gặm miếng bên cạnh, “Ân” một tiếng.
Đỗ Tu Nhiên nạt ngay: “Đừng chỉ biết gặm xương như thế, tôi vừa rồi muốn nói, cậu đối với người ta có cảm giác gì không?”
Ngô Kình Thương liếm
liếm nước trên tay, nghĩ nghĩ nói: “Hương vị khó ngửi, đồ thì khó ăn,
người không chú ý.” Trả lời xong lại tiếp tục húp canh.
Đỗ Tu Nhiên nghe xong vỗ bàn nói: “Có người tốt bụng đem đồ đến cho cậu, số cậu còn tốt chán, lại còn đòi hỏi cái gì.”
Ngô Kình Thương hơi sửng sốt, lúc ăn cơm Đỗ Tu Nhiên rất ít khi nổi giận với cậu, trước kia luôn ngồi một bên tủm tỉm ngắm cậu ngồi ăn, dường như mình ăn càng nhiều anh lại càng cao hứng, thế nhưng hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?
Ngô Kình Thương nghĩ
nghĩ buông bát xuống, nhìn vào mắt Đỗ Tu Nhiên nói: “Tôi đều nói thật,
đồ cô ta làm đều không thể nuốt nổi.”
Đỗ Tu Nhiêm sầm mặt nói: “Việc bếp núc có thể từ từ luyện, nhưng cậu không thể cứ như vậy dứt
khoát gạt phắt hảo ý của người ta, hơn nữa trước kia tôi từng nói, cậu
nên tìm một người bạn gái, như vậy, ngày mai cùng Chu Diễm gặp mặt thử
xem.”
Ngô Kình Thương nghe xong có điểm không hiểu, hỏi lại: “Bạn gái?”
Đỗ Tu Nhiên cầm lấy bát
xới cơm vào, lập tức lặp lại lời vừa nói: “Để Chu Diễm làm bạn gái cậu,
hai người trước tiên cứ hẹn gặp đã.”
Ngô Kình Thương lúc này mới nghe rõ ràng, mặt cậu lập tức sầm lại, buông đũa ra, hồi lâu mới nói: “Tôi không đi.”
Nghe xong Đỗ Tu Nhiên dài mặt nói: “Không được, tôi đều đã hẹn người ta rồi, ít nhất cứ gặp mặt vài ngày thử xem rồi nói sau.”
Ngô Kình Thương chằm chằm nhìn Đỗ Tu Nhiên bỗng nhiên hỏi: “Anh vì sao lại muốn tôi có bạn gái?”
Đỗ Tu Nhiên trầm mặc một lúc, anh dùng đũa chỉ đồ ăn trên bàn nói: “Tôi từ nay về sau sẽ có công việc, có người nhà, làm sao có thể chăm sóc cậu cả đời được a? Cậu nếu
có bạn gái, cùng nàng kết hôn, như vậy cả đời có thể chiếu cố lẫn nhau,
tôi cũng có thể yên tâm.”
Ngô Kình Thương nhìn ánh mắt trốn tránh của Đỗ Tu Nhiên, trong lòng đau xót, hỏi lại: “Anh, không muốn nuôi tôi nữa phải không?”
Đỗ Tu Nhiên chỉ cúi đầu, không trực tiếp trả lời, để đũa xuống nói: “Nhớ kĩ ngày mai cùng Chu
Diễm gặp mặt, hảo hảo tâm sự, căn phòng nay chỉ lớn được từng này, cậu
cũng không thể cứ mãi nằm đất mà ngủ được.” nói xong liền vịn bàn đứng
dậy ra ngoài.