Trời vừa sáng, Đỗ
Tu Nhiên đã dậy đi chợ mua đồ ăn sáng, xách một túi thức ăn về nhà, nào
là sữa đậu nành cùng bánh quẩy, bánh nướng, sau đó vào bếp nấu thêm một
nồi súp, gắp vào bát một chút dưa muối, toàn bộ bày ra trên bàn mới trở
lại lấy bát đũa. (Ta muốn cướp tiểu Nhiên về nhà ~ ~)
Ngô Kình Thương đã sớm đánh răng rửa mặt xong nghiêm chỉnh ngồi vào bàn,
nhìn thấy cậu hau háu nhìn thức ăn mà chảy nước miếng, Đỗ Tu Nhiên thực
không thể nhịn cười được, nhanh chóng nhét đũa bát vào tay cậu.
Đỗ Tu Nhiên ngồi một bên nhìn tiểu quỷ ăn uống, so với tự mình ăn còn cảm
thấy mãn nguyện hơn, lấy đũa gắp cho cậu một ít củ cải, nhẹ nhàng nói:
“Tôi hôm nay rảnh rỗi, tí nữa mang cậu ra ngoài dạo chơi nha, còn mua
cho cậu một ít quần áo nữa.”
Ngô Kình Thương đang đắm mình trong hương vị ngọt ngào của thức ăn, nghe
vậy cũng không ngừng miệng mà nói: “Không cần, tôi đủ dùng.”
Đỗ Tu Nhiên khuyên: “Một bộ quần áo làm sao đủ? Quần áo của tôi cậu lại không mặc vừa.”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ nói: “Ừ thì mua.”. Đỗ Tu Nhiên mua cái gì cậu sẽ
mặc cái đó, thoáng nhìn thấy miếng dưa chuột muối trong mâm Đỗ Tu Nhiên
định bỏ đi, thừa dịp anh không chú ý, nhanh như chớp gắp bỏ vào miệng.
Đỗ Tu Nhiên ăn vài miếng mới phát hiện Ngô Kình Thương “ngang nhiên” ăn
vụng mấy thứ anh đã cắn qua, một chút sữa đậu nành trên bàn cũng không
bỏ sót, Đỗ Tu Nhiên lập tức gắp lấy đôi đũa đang định vươn tới của Ngô
Kình Thương nói: “Sao lại ăn đồ tôi đã dùng qua.”
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên hỏi vậy liền nhếch miệng cười: “Anh cắn qua ăn càng ngon.”
Đỗ Tu Nhiên nói: “Nói hươu nói vượn, không phải đều cùng một vị cả.”
Ngô Kình Thương nhân cơ hội chộp lấy miếng củ cái đang cắn dở của Đỗ Tu
Nhiên bỏ ngay vào miệng, nhai nhai vài cái mới nói: “Có hương vị của
anh.”
Đỗ Tu Nhiên không nói gì, cái này tính là tật xấu gì đây, bỏ vào miệng tất cả đồ anh đã cắn qua.
Ngô Kình Thương nhìn Đỗ Tu Nhiên dường như có điểm tức giận.
Đỗ Tu Nhiên lại âm thầm cười, giơ miếng củ cải quơ quơ trước mặt Ngô Kình
Thương khiêu khích: “Khỏi cần nhìn, nhìn cũng vô dụng.” Nói xong bỏ tất
cả vào miệng mình.
Ngô Kình Thương thấy vậy miệng có điểm cứng ngắc, ánh mắt dán vào cái miệng xinh xinh của Đỗ Tu Nhiên, đặt đũa xuống, đứng dậy.
Đỗ Tu Nhiên đang ăn thấy Ngô Kình Thương hùng hổ đi tới thì hoảng sợ, anh
vừa muốn mở miệng nói thì Ngô Kình Thương đã đột nhiên xông tới nhếch
mép cười, sau đó nhanh chóng cúi đầu cướp lấy “miếng củ cải đáng thương” trong miệng Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên vội nuốt xuống, nhưng là không kịp rồi, đầu lưỡi Ngô Kình
Thương đã nhanh chóng ngăn miệng anh lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng hút lấy nửa miếng dưa trong miệng Đỗ Tu Nhiên, sau đó tham lam ra sức mút môi cùng
trong miệng Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên tự cảm thấy có chút bực mình, tiểu quỷ này cũng quá ghê tởm
đi, đồ anh cho vào miệng rồi cũng không tha, cơn xúc động bốc lên đầu
khiến anh bắt chước Ngô Kình Thường, đưa đầu lưỡi định “đòi” miếng ăn
về, ai dè đồ ăn chả thấy đâu, chỉ thấy được thêm cái lưỡi nữa quấn lấy,
bị Ngô Kình Thương chà đạp đủ đường, cho đến khi không hô hấp được mặt
mũi đỏ bừng mới được buông tha, lúc tách ra còn nguyên cảm giác nóng
rát.
Giờ thì anh thực sự tức giận a, tiểu quỷ này thật là xấu không để đâu hết xấu, nuôi lớn bằng từng này vẫn tìm cách khi dễ mình, thấy Ngô Kình Thương vẫn
còn say sưa chu du các ngõ ngách trong miệng mình, Đỗ Tu Nhiên nhân cơ
hội cắn chặt hàm răng định cắn đầu lưỡi của cậu, ai dè Ngô Kình Thương
thu đầu lưỡi quá nhanh không cho Đỗ Tu Nhiên cơ hội nào, thành ra anh tự “phập” chính mình, đau đến nỗi lập tức “nức nở nghẹn ngào” tại chỗ, hốc mắt cũng hoe đỏ.
Ngô Kình Thường vừa rời
khỏi Đỗ Tu Nhiên, thấy nước mắt của anh lập tức hoảng hốt, bối rối ôm
lấy anh vào lòng mà hống: “Anh không phải là……..cắn đầu lưỡi mình?”
Che cái miệng đau nhức
không nói được lời nào, cũng may lúc đó không có “hạ thẳng cánh cò bay”, nếu không đầu lưỡi mình đổ máu là cái chắc.
Ngô Kình Thương ngốc
ngốc dùng tay áo lau nước mắt Đỗ Tu Nhiên, thực sự hối hận, sớm biết vậy “giữ nguyên hiện trạng” để anh cắn một cái cũng được, còn hơn nhìn anh
khóc thế này, ngón tay cậu vuốt ve cằm Đỗ Tu Nhiên dụ dỗ: “Thè lưỡi ra
tôi xem nào.”
Đỗ Tu Nhiên càng trì hoãn càng thấy mặt tiểu quỷ khẩn trương, tự nhiên thấy buồn cười, nghĩ nghĩ liền hé miệng vươn đầu lưỡi ra.
Ngô Kình Thương ghé sát
lại nhìn, hình như có chút rách da nhưng may không chảy máu. Ngô Kình
Thương chăm chú nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên cúi đầu hôn một cái lên
“vết thương” nhỏ kia, lại thổi thổi nói: “Tốt lắm, không đau.”
Mặt Đỗ Tu Nhiên có chút
đỏ, anh nhớ hồi bé mỗi lần Ngô Kình Thương bị thương, anh cùng huênh
hoang vừa thổi vừa dỗ nó: “Tốt lắm, không đau.” Hiện tại lời này lại từ
miệng Ngô Kình Thương nói ra làm anh cảm thấy có chút không tự nhiên,
lập tức đẩy Ngô Kình Thương ra nói: “Mau ăn, ăn xong còn phải dọn
nữa……..hức……” Đỗ Tu Nhiên vì đau nhức mà hít vào một hơi.
Ngô Kình Thương thấy thế liền nói: “Tôi đút cho anh.” Nói xong cầm một miếng dưa chuột bỏ vào
miệng định mớm đến miệng Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên vội vàng
ngửa đầu né tránh, trên mặt đầy hắc tuyến, sao có người như vậy cơ chứ?
Quá buồn nôn đi! Lúng túng đây Ngô Kình Thương ra nạt: “Làm cái gì vậy,
ăn cơm của cậu đi.”
Thấy Đỗ Tu Nhiên có thể
ăn cơm, Ngô Kình Thương cũng thôi ý định, nhớ tới hương vị đồ ăn trong
miệng Đỗ Tu Nhiên, có chút chưa thỏa mãn, lần sau nhất định phải tìm cơ
hội. (Tiểu Thương cậu cũng quả thực thiên hạ đệ nhất buồn nôn