Hôm sau, Đỗ Tu
Nhiên đã sớm rời giường thu xếp xong xuôi, sau đó cầm tiền lương một
tháng của mình cùng với số tiền kiếm được gấp ba của Ngô Kình Thương, ôm nhóc con đi ngân hàng gửi tiết kiệm.
Tôn Uy cùng Lưu Thanh Vân đã sớm có mặt ở siêu thị, thế nhưng đầu óc vẫn
đau choáng váng, trận rượu hôm qua quả thực là nốc quá nhiều, ba người
ít khi được ngồi cùng nhau ôn lại chuyện hồi làm lính đánh thuê, kích
động lên là dễ say thiệt.
Tôn Uy ôm lấy đầu nói: “Quả thực già rồi a. Trước kia còn uống nhiều hơn ngày hôm qua nhiều thế mà cũng thấy đau đầu như này.”
Lưu Thanh Vân chà xát mặt một lúc cho tỉnh nói: “Rượu hôm qua không phải là đồ lởm đấy chứ? Mắt tôi đến giờ còn chả mở ra được này.”
Tôn Uy ngẩng đầu trừng cậu ra nói: “Lởm cái đầu cậu, tôi còn có thể vớ phải rượu lởm? Đúng là nực cười!”
Lưu Thanh Vân cười cười, Tôn Uy trước kia nổi danh là “tửu quỷ”, yêu thích
nhất là ủ rượu, không rượu không vui, mua phải rượu giả đích thực là khả năng rất thấp, nghĩ nghĩ quay đầu miết miết hai mắt nói: “Ngô ca hẳn là đã đến a? Như thế nào lại không thấy người?”
Tôn Uy lắc lắc cái cổ cứng ngắc nói: “Hẳn là đã đến, chắc chắn là sớm hơn 2 ta, cậu nói xem làm sao mà Ngô đội say được? Cho tới bây giờ tôi còn
chưa thấy cậu ta say rượu lần nào đâu, mặc kệ là uống bao nhiêu cũng
thế, lạ a!”
Lưu Thanh Vân nói: “Mỗi người một thể chất khác nhau a, anh có từng gặp qua người bị bom tạc như thế mà vẫn còn sống được chưa? Ngô ca xem như là
đệ nhất nhân đấy.”
Tôn Uy cười nói: “Thân thể bất tử a.”
Hai người vừa nói vừa đi vào bên trong siêu thị, đã mở cửa hơn một giờ,
nhân viên cũng sớm đầy đủ, người mua sắm cũng bắt đầu tấp nập hơn, những siêu thị gần đây vốn làm ăn cũng không tồi, nhưng cái của nhà họ là náo nhiệt nhất khu.
Cách đó không xa, trên màn hình TV LCD đang đưa một số tin tức trong ngày.
Lưu Thanh Vân vừa nhìn lên một cái, đột nhiên dừng chân lại, vội kéo Tôn Uy lại.
“Làm sao vậy.”Tôn Uy khó hiểu nhìn Lưu Thanh Vân nói.
Lưu Thanh Vân đưa tay chỉ vào TV nói: “Uy ca, anh xem…..Kia chẳng phải là chị dâu?”
Tôn Uy cùng Lưu Thanh Vân đồng thời nhìn lên, lúc này TV đang đưa tin về một vụ cướp nhà băng xảy ra tại một ngân hàng gần đây.
Phóng viên tại hiện trường đưa tin, lúc 9h40 sáng nay, năm tên tội phạm đã
xông vào một ngân hàng lớn nhất trong trung tâm thương mại để thực hiện
hành vi cướp đoạt tài sản, một bảo vệ của ngân hàng đã bị bắn chết tại
chỗ.
Lúc này trong ngân hàng có 42 con tin đang bị những tên này khống chế, chỗ
cửa sổ bị bọn chúng dùng con tin chắn lại, trong đó có Đỗ Tu Nhiên, Đỗ
Tu Nhiên tựa ở bên cạnh cửa, trong tay còn ôm nhóc con.
Tôn Uy xem đến đây, cứng đờ tại chỗ, vội vàng kéo một nhân viên lại hỏi: “Ngô tổng đâu? Cậu có thấy cậu ấy không?”
Nhân viên giật mình, cố nhớ lại nói: “Hình như tôi thấy Ngô tổng đi rửa tay thì phải.”
Tôn Uy lúc này mới buông ra, cùng Lưu Thanh Vân liều mạng chạy tới toilet, vừa vặn đụng phải Ngô Kình Thương, cậu nhíu mày nhìn hai người nói: “Có gì gấp mà phải chạy
thế?” Không thấy mọi người xung quanh đang nhìn chằm chăm hai người sao? Tốt xấu gì cũng coi như hai quản lý, như thế nào mà còn dùng tốc độ
chạy của lính đánh thuê trong siêu thị, tính dọa người sao?
Tôn Uy vội la lên: “Nguy rồi nguy rồi, chị dâu xảy ra chuyện.”
Ngô Kình Thương cả kinh, mặt trầm xuống nói: “Nói bậy bạ gì đó? Rốt cuộc là làm sao?”
Lưu Thanh Vân nói: “Mới
vừa trên TV, Ngân hàng Long Nguyên gần đây bị mấy tên đầu sỏ vác súng
đến trấn tiền, tôi cùng Tôn Uy đều thấy được, chị dâu và Tiểu Bảo đều ở
bên trong, tình trạng rất nguy hiểm…”
Còn chưa dứt lời, Lưu
Thanh Vân chỉ cảm thấy trước mặt một hồi cuồng phong, thân ảnh Ngô Kình
Thương cũng biến mất, vừa quay đầu đã thấy Ngô Kình Thương ra khỏi cửa
siêu thị.
Lưu Thanh Vân cùng Tôn
Uy vội vã đuổi theo, vừa chạy vừa cắn răng nói: “Cái này là đại hồng
thủy cuốn trôi vương miếu a, nếu chị dâu xảy ra chuyện gì, đám người kia một thằng cùng đừng hòng sống.”
Tôn Uy nói: “Cậu đừng nói hươu nói vượn, chị dâu chắc chắn không có việc gì, nhanh chân lên không thì không kịp đâu.”
Lúc Ngô Kình Thương đến, cảnh sát đã vây kín ngân hàng, dùng rào chắn cách ly xung quanh, người
dân bên ngoài cũng cố ngoái vào bên trong xem xét tình hình, Ngô Kình
Thương sốt ruột nhìn cửa sổ ngân hàng nơi có bóng hình quen thuộc, lập
tức nhấc chân vào bên trong, lúc này một viên cảnh sát tới ngăn cậu lại.
“Thực xin lỗi vị tiên sinh này, vì an toàn của bản thân ngài, xin hãy lùi về phía sau.”
Ngô Kình Thương nhíu mày liếc cảnh sát, tay lập tức vung lên, lực đạo mạnh đến nỗi cảnh sát phải lùi lại sau hai bước, anh ta kinh hãi mà nhìn, mấy cảnh sát xung quanh
cũng nhìn thấy tình huống bên này mà đồng loạt xông lên ngăn Ngô Kình
Thương lại.
Ngô Kình Thương lạnh mặt, trầm giọng rống lên: “Tránh ra!”
Cảnh sát tất nhiên không cho, Ngô Kình Thương nắm chặt tay muốn động thủ, đằng sau Tôn Uy cùng
Lưu Thanh Vân vừa vặn đuổi kịp, Tôn Uy giữ chặt tay Ngô Kình Thương lại, Lưu Thanh Vân cười nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, thật xin lỗi,
người này chủ yếu quá kích động, vừa rồi anh ấy thấy cảnh người nhà bị
bắt trên TV, bởi vì quá lo lắng nên không khống chế được mình, thỉnh
thông cảm thông cảm.”
Cảnh sát nghe xong lúc
này mới dịu mặt lại, nói: “Tình cảm của người trong nhà thế nào chúng
tôi đều hiểu được, nhưng bên trong toàn là phần tử tội phạm, vì an toàn
của người thân các cậu, tốt nhất là nên lui đến khu an toàn kiên nhẫn
chờ đợi, các cậu yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng cứu người dân vô
tội ra…”
Tôn Uy vội gật đầu: “Cái này thì chúng tôi yên tâm, cảnh sát nhân dân nhất định sẽ cứu người nhà của chúng tôi, trừ ác cứu thiện đả kích tội phạm, tôi tin tưởng vào
chính phủ và cảnh sát, chúng tôi đây trước sẽ lui tới khu an toàn…”
Tôn Uy nói xong lập tức nói nhỏ với Ngô Kình Thương: “Trước tiên lui xuống, tôi có biện pháp.”
Nghe xong, Ngô Kình Thương dựng lông mày lên, một lát sau mới chịu nhấc chân theo Tôn Uy.
Lúc này trong ngân hàng
tình hình không thể hỗn loạn hơn, nhân viên công tác cùng những dân
thường đều ngồi xổm trên sàn nhà, tay ôm đầu, một cử động nhỏ cũng không dám, vài tên cướp lăm le súng trong tay đi tới đi lui trong phòng.
Còn hai tên đang ngồi
chồm hổm trên mặt đất nhét những cọc tiền vào túi, đại khái đã đút được
hơn nửa số tiền mới vội khóa túi vào, tên bên cạnh bối rối nói: “Đại ca, cảnh sát đã bao vây chỗ này, làm sao bây giờ?”
Tên đại ca mặt dữ quay
ra nhìn bên ngoài, trấn định nói: “Giết hai người, bắt bọn cớm kia mở
đường, chúng ta cướp một xe rồi đào tẩu, chỉ cần đến biên giới là có
người tiếp ứng chúng ta.”
Tên đàn em nghe lời lão
đại phân phó, trong đám người lôi ra hai người đàn ông tầm trên 40,
trong đó có một người đeo gọng kính vàng, tay còn kẹp lấy cặp công văn.
Tên lão đại mặt tợn đánh giá một lúc nói: “Tốt, đây chính là còn rùa vàng a. Ân, chính là nó,
tranh thủ kéo ra chỗ cửa sổ đập chế, giết người dọa khỉ một phen.”
Nam nhân nghe vậy chân
mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, mái tóc vốn chải chuốt tỉ mỉ, vì kinh sợ mà
cũng mất trật từ: “Vị đại ca này, tôi không phải rùa vàng, tôi chỉ là
công nhân làm ăn bình thường ở công ty thôi, các anh hiểu nhầm rồi, cầu
xin các anh buông tha cho tôi, tôi sẽ đem hết tiền tích cóp được cho các anh, van cầu các anh buông tha tôi, van cầu các anh…”
Tên đại ca mặt dữ cười
lạnh: “Công nhân bình thường mà có gọng vàng để đeo, mày cho là bọn tao bị mù à? Nói xem mày thì có bao nhiêu tiền, nhiều hơn ngân hàng được
chắc?” Nói xong vẫy tay ra hiệu, tên đàn em lập tức lôi người đàn ông
đang gào thét cầu xin đến chỗ cửa sổ, không do dự mà “phằng” một tiếng
nổ súng. Máu người đàn ông vẫn còn nóng hổi bắn lên giày một người phụ
nữ, cô ta nhìn thấy hét lên một tiếng, chớp mắt té xỉu lăn trên mặt đất bất tỉnh.
Mọi người bắt đầu bạo
động, mấy tên tội phạm này quả thực là vô cùng hung ác, giết người không chớp mắt, ở đây toàn là người dân bình thường, nào có từng thấy qua
cảnh này? Đừng nói có người đột nhiên chết trước mặt họ, chỉ cần nghĩ
đến người kế tiếp sẽ là mình, trong lòng hoảng sợ đến tột cùng, đàn ông
cũng mềm chân run rẩy như đàn bà.
Tên cầm đầu thấy đám
người bắt đầu run rẩy, cầm súng trong tay, nở nụ cười tàn nhẫn mang theo thích thú ngắm hết một lượt, xung quanh ai cũng đã nhịn không được mà
đái ra quần, về phần lão nhân còn lại, không đợi đến lượt ăn đạn mà đã
tự phát bệnh tim lăn đùng ra đất, cũng chẳng ai rảnh đến xem.
Tên đại ca dùng súng
liệng một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên một
mực ôm nhóc con tránh ở góc tường, thấy có người đi qua là ôm chặt nhóc
con cúi đầu nhìn đi chỗ khác, tên kia vốn dĩ đã đi qua lại đột nhiên
dừng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên.
Trong mắt Đỗ Tu Nhiên lúc này rõ ràng rất bình tĩnh, không hề hợp với đám người đang phát run, sợ chết bên cạnh.
Gã hục hục cười một tiếng, lấy súng chỉ vào Đỗ Tu Nhiên nói: “Xem vẻ gan mày cũng to quá nhỉ, không sợ chết?”
Đỗ Tu Nhiên âm thầm trấn định trái tim đang loạn cào cào trong lồng ngực, vừa muốn mở miệng,
nhóc con đột nhiên từ trong lòng giãy ra, duỗi bàn tay nhỏ chọc chọc vào họng súng của tên kia, Đỗ Tu Nhiên sợ hãi cầm lấy tay bé, vội xoay
người đi.
Anh khép nép nói: “Vị đại ca này, trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, xin anh thứ lỗi….”
Tên đại ca cười lạnh,
nhìn nhóc con nửa ngày nói: “Thằng nhóc này thật là đáng yêu làm sao….”
Nói xong nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên: “Mày mà cha nó?”
Đỗ Tu Nhiên ôm chặt nhóc con, gật đầu nói: “Tôi là cha của nó.”
Đại ca mặt dữ chùi chùi
miệng một cái, khóe mắt liếc đến chỗ Đỗ Tu Nhiên nói: “Không sai, không
sai, thế nhưng một súng một lần bắn hai cũng hơi khó.” Gã kéo chốt súng, đổi sang tay kia nói: “Nếu không như vậy đi, tao cho mày chọn, nếu như
mày để con mày chết, mày sẽ sống, còn nếu mày chết, con mày được sống,
chỉ được chọn 1 trong 2, hừ…. cho mày 3 giây suy nghĩ.”
Đỗ Tu Nhiên trong lòng nhịn không được mà chửi tục một câu, mẹ nó hai tuyển một, mày cho rằng đây là hỏi đáp giải trí sao?
“Ba…….Hai……”
Đỗ Tu Nhiên giận dữ nói: “Nó sống!”
Đại ca dữ tợn nghe xong
kinh ngạc sờ súng, tên nam nhân gầy teo này quả nhiên không sợ chết, sau đó chế nhạo nói: “Sặc, ba ba quả thật là anh dũng a.”
Đỗ Tu Nhiên nhìn gã kia, đột nhiên nói: “Thật có lỗi, tôi chính là yêu thương con mình như vậy đấy.”
Đại ca mặt dữ nghe xong, mấy thớ thịt trên mặt giật giật, ngón tay rắc rắc một cái, cầm súng đập vào trán Đỗ Tu Nhiên, đầu anh ong lên thiếu chút nữa ngất đi, cảm giác
được dòng chất lỏng đang chảy xuống dọc theo gò má mình.
Lúc này tên đại ca mới
cầm súng chĩa thẳng vào Đỗ Tu Nhiên, cả giận nói: “Mày đã vĩ đại như vậy thì để tao thành toàn cho mày, cũng tốt, để con con mày hảo hảo nhìn
lấy mà sau này nhớ lại….”
Đỗ Tu Nhiên hít sâu một
cái, buông nhóc con trong ngực ra, không đợi gã kịp ra tay, nhóc con đột nhiên như một dã thú, bàn chân nhỏ dùng sức đạp vào bụng Đỗ Tu Nhiên,
mượn lực mà rướn thân lên, duỗi ra móng vuốt sắc bén cào roẹt một cái
lên mặt tên đại ca kia, gã căn bản là không ngờ tới phải đề phòng một
đứa trẻ, lập tức hét thảm một tiếng, rơi súng ngồi xổm xuống ôm lấy mắt, máu ào ào tuôn ra từ giữa ngón tay của gã.
Mấy người xung quanh đều sợ ngây người, không đợi họ phản ứng kịp, Đỗ Tu Nhiên xoay người nhặt
lấy súng nhắm ngay tên đại ca kia, tuy tay có chút run nhưng vẫn ngoan
cường cầm chắc khẩu súng.
“Mở cửa cho bọn tao ra ngoài, bằng không tao sẽ nổ súng.” Đỗ Tu Nhiên quát tên đại ca mặt dữ kia.
Tên kia vẫn bụm lấy mắt
mình, phỏng chừng là bị nhóc con đâm thủng con mắt, nhóc con ngay cả
bóng cao su đề có thế rạch rách chứ đừng nói đến con mắt yếu ớt như vậy, anh nhanh chóng đứng lên, khoát tay áo với vài người phía sau, sau đó
trấn định lại run rẩy trong người nói: “Mở cửa, thả…..thả người.”
Bốn tên
đằng sau nhìn nhau, đảo mắt một cái, sau đó mở cửa, lúc này mọi người
trong phòng mới kịp phản ứng, điên cuồng chạy ra ngoài, bốn tên cướp,
trong đó có một tên cầm túi tiền, một tên khác liền dùng súng nhắm ngay
đại cả mặt dữ, một khẩu khác chĩa vào Đỗ Tu Nhiên…….
Tại khoảnh khắc súng nổ, cửa sổ thông gió phía xa xa phát ra tiếng vỡ vụn, một người từ trên
nhảy xuống, động tác thoăn thoắt đạp bay tên dùng súng chĩa vào Đỗ Tu
Nhiên, tên bị đạp miệng lập tức phun máu, nằm trên mặt đất không nhúc
nhích nổi, súng trên tay vì thế mà rơi xuống.
Đỗ Tu Nhiên nhìn thấy Ngô Kình Thương, trong lòng vui mừng khôn xiết, vừa muốn ôm nhóc con đi đến chỗ cậu.
Ngô Kình Thương cảnh
giác nhìn qua bên này, sắc mặt đại biến, ngay lập tức lăn một vòng trên
đất, giống như con báo mà cuồng chân chạy tới bên cạnh Đỗ Tu Nhiên ôm
lấy người, không tiếng động mà bổ nhào trên mặt đất, Đỗ Tu Nhiên che chở nhóc con, Ngô Kình Thương thì bọc cả 2 người lại.
Tình huống nguy hiểm vừa rồi, nếu không phải vừa rồi cậu thay Đỗ Tu Nhiên chắn lại, thật không
thể tưởng tượng hậu quả, Đỗ Tu Nhiên chỉ sợ lúc này đã mất mạng.
Nghĩ đến đây, cơn tức
giận xộc lên đầu cậu, gân xanh trên trán vì chủ nhân giận dữ mà hằn rõ
lên, cậu không buông Đỗ Tu Nhiên ra mà cúi xuống liếm láp một hồi trên
môi anh, sau đó hằm hằm đi ra cửa.
Trong ngân hàng lúc này
hoàn toàn là một mảng hỗn loạn, tiếng trẻ con khóc cùng tiếng hét của
phụ nữ, hơn nữa cảnh sát bên ngoài dường như cũng sẵn sàng xông vào.
Đỗ Tu Nhiên cảm giác
được Ngô Kình Thương muốn làm gì, tiểu quỷ này đã từng làm lính đánh
thuê, ra tay không biết nặng nhẹ, hiện tại đã thu liễm lại nhiều, nhưng
một khi tức giận lên, Đỗ Tu Nhiên không dám cam đoan cậu ấy có còn lý
trí nữa không.
Đỗ Tu Nhiên vội ôm lấy
thắt lưng Ngô Kình Thương, thảng thốt: “Tiểu quỷ, đừng xúc động, đừng
xúc động, bình tĩnh lại, ngàn vạn lần đừng giết người, ngân hàng có máy
quay, không thể giết người, giết người là phạm pháp, nếu cậu vào tù thì
tôi cùng Tiểu Bảo phải làm sao bây giờ….”
Ánh mắt Ngô Kình Thương
lia đến hai tên còn sót lại kia, mấy tên này lợi dụng dòng người hỗn
loạn mà chạy trốn, Ngô Kình Thương chỉ cần phi tới là có thể xử lý gọn
bọn chúng, thế nhưng cánh tay lại đang bị Đỗ Tu Nhiên giữ chặt, trong
lòng nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhẫn đến mức cả cánh tay đều nổi gân
xanh, cuối cùng vẫn là không đành lòng bỏ lại Đỗ Tu Nhiên sau lưng.
Đỗ Tu Nhiên thấy Ngô
Kình Thương đứng im không nhúc nhích nữa, cũng không tránh né anh, liền
thử thăm dò buông tay, sau đó kéo kéo vạt áo cậu nhẹ nói: “Tiểu qủy,
chúng ta đi a, cảnh sát sắp xông tới….”
Ngô Kình Thương cắn răng nhìn chằm chằm đám người, hai tên kia đã lao ra ngoài, cơ hội đã mất,
cắn răng nắm chặt tay, hướng tới cửa sổ bên kia, ôm lấy Đỗ Tu Nhiên còn
đang ẳm nhóc con, nhảy ra ngoài.
Về đến nhà, Ngô Kình
Thương ngồi trên ghế, Đỗ Tu Nhiên cẩn thận dùng một cái nhíp đã khử
trùng gắp viên đạn sau lưng cho cậu, đạn vừa lấy ra, vết thương tiền
toác máu, Đỗ Tu Nhiên vội dùng thuốc sát trùng, lại dùng vải băng lại,
tuy không chuyên nghiệp cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng cầm được máu.
Nhóc con
ghé vào trên bàn tò mò nhìn, thừa dịp Đỗ Tu Nhiên không chú ý liền vươn
bàn tay với lấy cái nhíp trong hộp thuốc ra chơi, Ngô Kình Thương trừng
mắt nhìn nó một cái, nhóc con lại thành thật để lại.
Đỗ Tu Nhiên thấy thế
liền vỗ vỗ bả vai Ngô Kình Thương nói: “Đừng dữ với nó, hôm nay nếu
không có Tiểu Bảo, phỏng chừng tôi cũng chả còn mà đứng đây đâu…”
Ngô Kình Thương vội bưng kín miệng Đỗ Tu Nhiên, hung dữ trừng anh một cái, một lúc sau mới buông tay, quay đầu nhìn về phía nhóc con.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động sờ sờ tóc nhóc nhóc con, cũng bởi vì bàn tay quá lớn, đem nhóc con nhu đến nằm sấp trên bàn.
Nhóc con đại khái cũng
cảm nhận được ý tứ cảm ơn của Ngô Kình Thương, nó nhiệt liệt mở cái
miệng nhỏ nhắn cười toét, còn lộ ra hai cái răng sữa, sau đó cọ cọ vào
lòng bàn tay cậu, non nớt nói: “Con cũng có thể bảo vệ ba ba….”
Không biết tại sao, khi
nghe những lời này của nhóc con, vành mắt Đỗ Tu Nhiên đỏ lên, ôm lấy
nhóc con, ịn hai nụ hôn lên má nhóc, quả thật là không nuôi không đứa
nhỏ này.
Lát sau, nhóc con giãy dụa đứng lên, nói muốn tới phòng tìm Hiểu Vũ làm bánh bích quy, còn muốn làm đồ chơi nữa.
Thấy nhóc con vào phòng, Ngô Kình Thương mới xoay người nhìn Đỗ Tu Nhiên, ngẩng đầu cản thận sờ
lên vết thương trên trán Đỗ Tu Nhiên, miệng vết thương đã rửa sạch, ánh
mắt Ngô Kình Thương tối lại, ôm Đỗ Tu Nhiên vào ngực, sau đó nhẹ nhàng
hôn lên xung quanh miệng vết thương của anh.
Đỗ Tu Nhiên nằm trong
ngực Ngô Kình Thương run lên một cái, sau đó thuận theo mà dựa vào ngực
cậu, bàn tay chậm rãi vuốt ve an ủi sau lưng cậu.
Lúc ở ngân hàng, khoảnh
khắc Ngô Kình Thương vừa từ cửa thông gió xông vào lại thấy ngay cảnh Đỗ Tu Nhiên đang bị súng chĩa vào, cậu không rõ cảm giác trong lòng lúc
bấy giờ là gì, chỉ biết rằng trái tim đập trong lồng ngực dường như đông cứng lại, nếu mình chỉ chậm nửa giây nữa thôi, người trong ngực này rất có khả năng đã mất đi rồi.
Vừa nghĩ tới Đỗ Tu Nhiên xảy ra chuyện, trái tim cậu lại co vào ẩn ẩn đau, người nằm trong ngực
này đã sớm trở thành trái tim của cậu, chỉ cần mất đi, Ngô Kình Thương
sẽ không còn là chính mình nữa. (cam đoan là một hồi gió tanh mưa máu
như trong tiền kiếp cho xem!)
Ngô Kình Thương lẳng
lặng ôm Đỗ Tu Nhiên, tham luyến hơi ấm sau lưng từ bàn tay của Đỗ Tu
Nhiên đem lại, thực sự làm anh thở không ra hơi, anh vội ho một tiếng,
nhẹ giọng trấn an nói: “Được rồi được rồi, tôi không phải vẫn ở đây sao? Một sợi tóc cũng không ít đi, không tin cậu thử sờ….” Đỗ Tu Nhiên nắm
lấy bàn tay Ngô Kình Thương đặt lên mặt mình.
Nhiệt độ cơ thể của Đỗ
Tu Nhiên làm Ngô Kình Thương phục hồi tinh thần không ít, nâng lên khuôn mặt vương nét cười của anh, trong đầu đột nhiên nhớ đến hình ảnh hai
người họ gặp nhau, Đỗ Tu Nhiên quan tâm, khẩn trương, tức giận rồi lại
ôn nhu trước mặt cậu như vậy, hóa ra đều đã sớm khắc sâu trong đầu cậu,
ngấm vào tận xương tủy, cả đời đều không thể phai nhạt.
Đỗ Tu Nhiên nhìn Ngô
Kình Thương đột nhiên ngẩn người trước mặt, cười vỗ nhẹ mặt cậu hỏi:
“Ngốc tử, cậu làm sao vậy? Không nhận ra tôi?”
Ngô Kình Thương lập tức
tỉnh táo lại, nhìn Đỗ Tu Nhiên trước mặt, cúi đầu hôn anh, chậm rãi hấp
duyệt hai phiến môi hồng, tham lam hút lấy cảm giác ấm áp này, mang theo sự quyến luyến sâu sắc.
Đỗ Tu Nhiên sửng sốt,
tựa hồ cảm thấy nội tâm đang run rẩy của Ngô Kình Thương, anh ôm chặt
lấy cậu, nâng eo lên chủ động hôn sâu.
Anh và tiểu quỷ đã cùng
trải qua nhiều gian khổ, thương tâm có, ngọt ngào cũng không ít….Tuy
không biết tiểu quỷ rốt cuộc yêu mình ở điểm nào, nhưng anh sẽ luôn trân trọng tình cảm giữa hai người, đoạn tình duyên của kiếp này nối tiếp
kiếp trước, về sau hai người sẽ luôn bên nhau, chỉ cần có thế, thời gian luôn tràn ngập ánh mặt trời, ngọt ngào tới vô hạn.