Cái tên Thiên Lang
dong binh đoàn, vừa nhắc tới đã khiến kẻ thù sợ đến mất mật. Tiểu đoàn
này có ba đặc điểm lớn, một là họ đều là anh hùng hảo hán không sợ chết, hai là thủ đoạn giết người âm tàn độc ác, ba là tiền thuê vô cùng đắt.
Có người đồn rằng bọn họ chỉ là tiểu đội có chút năng lực khác người, điều này quả thực không sai, đa phần thành viên trong đội đều có điểm khác
với người bình thường, tỷ như có giác quan thứ sáu nhạy cảm, dò xét xác
định vị trí một cách chuẩn xác, động tác ẩn mình nhanh như chớp.
Tuy mọi người đều thủ cho mình một tuyệt kĩ riêng, thế nhưng ở trong chăn
mới biết chăn có rận, đội trưởng Tôn Uy thấu hiểu rất rõ chỗ thiếu hụt
chết người của đội mình, linh hoạt có thừa nhưng phòng ngự không đủ.
Nhiệm vụ lần trước, quái vật kia khả năng phòng ngự rất mạnh, khiến cho bọn
họ lần đầu tiên nếm qua tư vị bại trận, tuy không tổn thất lớn, nhưng
tay súng bắn tỉa của đội bị thương nghiêm trọng, khả năng tấn công từ xa vì đó mà giảm mạnh.
Cả đội tám, chín người, phòng ngự mạnh nhất vẫn là đội trưởng Tôn Uy, anh
mặc dù da thịt thô dày, nhưng trải qua lần giáp công từ cả hai phái của
quái vật, nếu không phải xương cốt cứng cáp, có lẽ lần đầu giao chiến đã thê thảm mất đi một chân của mình.
Trong gian phòng khách giản dị dưới tầng hầm, bỏ lại tay súng bắn tỉa bị
thương, dong binh đoàn tính cả đội trưởng Tôn Uy mới được tám người,
không hẹn mà cùng “phân bố rải rác” trong phòng.
Lần đầu thất bại là đả kích rất lớn, tâm tình ai cũng có chút xao động.
Ngồi cạnh cửa sổ, Lưu Thanh Vân vừa lau đoản đao vừa “Xuy” một tiếng nói:
“Lão đại, em cảm thấy chủ ý của anh kém đến nỗi cần đến bệnh viện tẩy
não đi thôi, nghĩ sao mà lại hợp tác cùng mấy tên quan trọng của bộ đội
đặc chủng? Cho dù thiếu Lão Thất, chúng ta tám người vẫn có thể hoàn
thành nhiệm vụ lần này. Chẳng lẽ anh muốn đem hy vọng ký thác lên hai
tên nhãi bộ đội không có thực lực kia? Dễ nghe một chút, anh là muốn hai tên tiểu quỷ kia đi chịu chết a, khó nghe chính là việc làm này đã nhổ
toẹt vào tình huynh đệ đồng sinh cộng tử nhiều năm nay của chúng ta, anh có biết không?”
Vài người trong phòng nghe xong cũng đều ngẩng mặt nhìn về vị đội trưởng
đang ngồi giữa phòng, Bằng Đán ngồi bên cạnh Tôn Uy cũng tiếp lời nói:
“Thanh Vân nói có đạo lý a đội trưởng, bộ đội đặc chủng có người nào mà chúng ta không biết? Lão Tam, Lão Lục trước kia đều từng là bộ đội đặc
chủng, thực lực thế nào mọi người đều rõ, cho dù là tinh anh cỡ nào cũng vẫn là người thường, chiến đầu với quái vật kia ngoại trừ ra trận chịu
chết đều không có tác dụng gì a.”
“Đúng vậy đội trưởng, hơn nữa chúng ta còn phải lấy số tiền liều mạng kiếm
được chia cho hai thằng kia, thật không có giá trị a.”
Tôn Uy ngẩng đầu nhìn đội hữu xung quanh, suy nghĩ một lát mới nói: “Mọi
người suy nghĩ thế nào anh đều hiểu, đến nước này anh cũng nói thật, ban đầu anh cũng không có đồng ý chuyện này, nhưng lần này Lão Thất bị
trọng thương, vị trí tập kích của chú ấy tìm người thay thế tốt rất khó! Cho nên chuyện tối quan trọng bây giờ là chúng ta phải bổ sung cái ghế
trống này, tránh cho tổn thất càng lớn, hơn nữa anh với Triệu đội trưởng bên bộ đội đặc chủng là bạn tốt nhiều năm, ông ấy lần trước có đề cử
với anh một người hữu dụng, nói chỉ cần có người này, cơ hội để chúng ta tiêu diệt quái vật sẽ nhiều hơn một nửa, Triệu đội trưởng nhân phẩm anh đây biết rõ, không chắc cái gì sẽ không thuận miệng lừa gạt, cho nên
trải qua nhiều lần suy tính, anh đồng ý với đề nghị lần này, cuối cùng
chúng ta chỉ tổn thất có chút tiền đánh thuê, nếu quả thật nhiệm vụ lần
này hoàn thành, danh tiếng của chúng ta sẽ càng vang xa.”
Dứt lời,
những người khác không lên tiếng, nửa ngày trôi qua, Lưu Thanh Vân mới
đột nhiên nói: “Đội trưởng, bằng hữa của anh nói người kia là ai vậy a?
Đến để huynh đệ chúng ta nhìn cái coi? Xem có phải là bản lĩnh thực sự,
nếu không chỉ sợ chúng ta tự rước lấy phiền toái, loại sự tình này không thể đùa a.”
Đội trưởng Tôn Uy nghĩ
nghĩ nói: “Ông ấy cũng không nói rõ là ai, nhưng anh nghe nói trong bộ
đội đặc chủng có một tiểu đội mũi nhọn, các hạng chỉ tiêu đều hoàn mỹ,
là một nhóm ưu tú nhất của bộ đội đặc chủng, cho chúng ta mượn, đội
trưởng của bọn họ còn không cam tâm tình nguyện.”
“Tên là gì a, chốc lát đến đây, phải hảo hảo nhìn cái mũi nhọn của bộ đội đặc chủng này a.” Có người hỏi.
“Hình như là Lý Thiên Vũ gì gì đó.” Tôn Uy lại nói: “Đợi lát nữa hai người đó đến, bọn bây cũng không thể xằng bậy a.”
“Yên tâm đi, chúng em có chừng mực.”
Vừa dứt lời, tiếng
chuông cửa vang lên, thành viên dong binh đoàn lập tức liếc mặt cảnh
giác, lão Tam cẩn thận dò xét qua mắt mèo, gật đầu với Tôn Uy mới mở
cửa.
Lúc này Lý Thiên Vũ và Ngô Kình Thương đang đứng ngoài cửa.
Lão Tam cao thấp ngắm nghía hai người hỏi: “Các vị tìm ai?”
Lý Thiên Vũ đưa mắt đánh giá tình hình trong phòng, bình tĩnh nói: “Chúng tôi do Triệu đội
trưởng giới thiệu đến tìm Tôn Uy tiên sinh.”
Tôn Uy đứng lên hô: “Lão Tam, nhanh mới khách vào nhà, đứng có lằng nhằng nữa.”
Lão Tam lúc này mới lùi
lại chừa chỗ cho hai người tiến vào, mọi người trong phòng bấy giờ mới
chằm chằm nhìn thẳng vào hai người mặt mày rạng rỡ kia.
Khá lắm, hai tên tiểu binh này cũng không lùn, đầu đinh, vóc dáng cũng chừng 1m88. Thân hùm vai gấu lưng thẳng.
Nhưng lúc này cũng không phải là tuyển người mẫu, tại dong binh đoàn, chiều cao có lẽ cũng không phải là ưu thế, đôi khi ngược lại còn dễ dàng bại lộ mục tiêu, ảnh
hưởng tới độ nhanh nhẹn.
Lý Thiên Vũ và Ngô Kình Thương vừa mới bước vào, liền cảm thấy áp lực bốn phía ào ào bắn tới.
Tôn Uy cười cười nói: “Cảm tạ Triệu đội trưởng đã cho mượn người tới đây, đến, ngồi xuống nói chuyện.”
Còn chưa chờ hai người
ngồi xuống, Lưu Thanh Vân gần cửa sổ đột nhiên nhảy chồm tới, lẳng lặng
tới cạnh bàn, bả đao cắm xuống mặt bàn trơn nhẵn, chỉ nghe “phập” một
tiếng, mặt bàn gỗ lập tức lộ ra kẽ hở, lưỡi đao toàn bộ ngập trong mặt
bàn, chỉ còn chỏng chơ chuôi đao trên mặt.
Lưu Thanh Vân nói: “Các vị ai là Lý Thiên Vũ?”
Lý Thiên Vũ thấy thế liền nói: “Là tôi.”
Lưu Thanh Vân cao thấp đánh giá hắn, ngửa đầu nói: “Gần đây có chút ngứa tay, dám đùa một chút đao kĩ với tôi không?”
Đối với vũ khí mà nói,
súng là nhanh nhẹn và tiện lợi nhất để tung lực sát, nhưng nếu là cận
chiến, đao tuyệt đối là xuất thần nhập hóa, Lưu Thanh Vân là cao thủ
dụng đao, cậu có thể đem đao giấu ở bất kì chỗ nào, sau đó trong lúc lơ
đãng sẽ bất ngờ thấy đao trong tay cậu lóe lên, đối thủ liền một dao mà
mất mạng.
Lý Thiên Vũ nhìn con dao trên bàn, giơ tay đập xuống một lực, một giây sau lại trở
tay chụp được con dao, bàn gỗ “răng rắc” một tiếng, cả lưỡi lẫn chuôi
dao đều ngập trong bàn, lực khống chế tay vô cùng chuẩn xác, mạnh một
chút sẽ làm bàn nứt đôi, nhẹ một chút thì một phân cũng không đi vào.
Một chiêu này hù được
không ít người, trình độ như vậy chứng tỏ công phu được tôi luyện không
ít, ngay cả Tôn Uy cũng vỗ tay nói: “Hảo hảo, thật sự là tuổi trẻ tài
cao, đến ngồi đi, chúng ta thương lượng kế hoạch tập kích.”
Lưu Thanh Vân sắc mặt
hoàn hoãn một chút, lập tức vỗ con dao trên bàn rớt ra, gật đầu với Lý
Thiên Vũ, sau đó nhìn về phía Ngô Kình Thương, tiện tay đem con dao
chuyền chơi hai cái, biểu lộ rõ ràng có chút khinh thường.
Ngô Kình Thương từ lúc
đi vào cũng không nói gì, đờ đẫn nhìn xung quanh, cũng chẳng cử động lấy một cái, ở chỗ Thiên Lang dong binh đoàn này xem ra, Lý Thiên Vũ còn có chút được coi trọng, ít nhất chiêu vừa rồi của hắn độ mạnh yếu cũng
không tệ lắm, hơn nữa nghe nói Lý Thiên Vũ là ưu tú nhất trong bộ đội
đặc chủng, cho nên trong tiềm thức, Ngô Kình Thương chỉ là thứ yếu, bổ
sung chỗ trống, thực lực không bằng Lý Thiên Vũ, tự nhiên người khác
không để cậu vào mắt, cái gì tốt mới nên chú ý thôi.
Ngô Kình Thương cũng
chẳng ý kiến gì, chỉ nghĩ cần hoàn thành nhiệm vụ này, Triệu đại đội sẽ
cấp tiền thưởng cho, còn lại mặc kệ không quan tâm.
Tôn Uy đối với việc lần
này cũng rất phiền toái, tiền thuê lại không ít, một là phải giết được
bốn quái vật, hai là phá hủy sở nghiên cứu của Tanaka, đồng thời bắt
sống gã.
Sở dĩ lần này hợp tác
cùng bộ đội đặc chủng, chính là vì có hai nhân viên tình báo Trung Quốc
bị tạm giam trong sở nghiên cứu của Tanaka, tình trạng rất nguy hiểm, do cùng mục tiêu nên mới hợp tác giúp nhau.
Tôn Uy đơn giản nói ra
phương pháp đột kính, chủ yếu là tiêu giệt được quái vật trong sở nghiên cứu, sau đó mới có thể phá hủy nơi đó cứu người ra, mà bọn quái vật rất khó đối phó, lại đến bốn tên, cần nhất chính là có thể ngăn chặn quái
vật kia mới có thể thừa dịp cho người khác cơ hội đột nhập, chính là ai
tới ngăn chặn bọn nó mới vấn đề.
Tôn Uy tính thế này,
phòng ngự của hắn là nổi trội nhất, sau đó cận chiến trong là Lưu Thanh
Vân đao kĩ lợi hại, có thể kéo dài một chút, sau đó là Lão Tam, biệt
hiệu hầu tử, thân hình linh hoạt, nhanh nhẹn, cũng chống đỡ một thời
gian ngắn.
Còn lại đều là am hiểu
đánh xa, giáp lá cà khẳng định là không ổn, súng đối với quái vật chỉ có thể làm bọn nó chầy chật tí da mà không thể một đòn trí mạng, cũng may
súng ngắm còn chút tác dụng với bọn này, tay súng bắn tỉa Lão Thất bị
thương còn tại bệnh viện, đành phải để Lý Thiên Vũ thế chỗ.
Lưu Thanh Vân đột nhiên hướng Lý Thiên Vũ nói: “Làm tay súng bắn tỉa có được không đấy?”
Lý Thiên Vũ nở nụ cười nói: “Trong các hạng mục khảo sát, ngắm bắn là sở trưởng của tôi.”
Lưu Thanh Vân lúc này
mới quay đầu, thuận miệng nói: “Đấu pháp của bộ đội đặc chủng cùng với
việc đánh quái vật không giống nhau, muốn làm thì phải tận lực mà chuẩn
bị.” Theo đó cũng đồng ý Lý Thiên Vũ vào đội.
Cuối cùng người thứ tư phụ trách ngăn cản quái vật chưa ai nhận, ứng cử cũng chỉ còn Ngô Kình Thương.
Trong mắt Thiên Lang dong binh đoàn, Ngô Kình Thương nhất định là chỉ là tấm bia đỡ đạn, ngay cả Tôn uy cũng cho rằng như vậy.
Cho nên có đến vài Ngô Kình Thương cũng đừng nói đến chuyện ngăn cản quái vật.
Thương lượng bàn bạc
xong xuôi, mọi người mới đứng thẳng chuẩn bị rút lui, trước khi đi, Lưu
Thanh Vân đột nhiên gọi lại Ngô Kình Thương đã đi đến cửa, ném con dao
trong tay tới, châm chọc nói: “Uy, tiểu tử, thanh đao này cho mày phòng
thân, bảo trụ tính mạng nhỏ nhỏ quan trọng hơn, cũng không trông cậy mày có nên cơm cháo gì.”
Ngô Kình Thương khoát tay chộp lấy con dao, nắm trong tay nhìn đi nhìn lại, im lặng không lên tiếng.
Lại nói thế nào đây cũng là người Triệu đội tuyển đến, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, cho dù
không dùng được thì cũng phải duy trì thái độ tôn trọng, Tôn Uy vừa muốn quát lớn Lưu Thanh Vân cố tính gây sự kia.
Chỉ thấy Ngô Kình Thương mặt không biểu tình một tay cầm chuôi dao, một tay cầm lưỡi dao, nhẹ
nhàng bẻ một cái, liền nghe thấy tiếng đứt gãy sắc lẹm vang lên.
Mọi người tại chỗ kể cả
đội trưởng Tôn Uy, cùng với chủ nhân con dao là Lưu Thanh Vân toàn bộ
đều ngây người, sững sờ nhìn con người tướng mạo tầm thường trước mắt,
lại dễ dàng đem lợi đao đắc ý nhất của Lão Tứ bẻ đứt một cái, ánh mắt
đều không thể tin nổi.
Ngô Kình Thương điềm
nhiên như không vứt hai đoạn dao đi, phủi tay một cái, không nhanh không chậm nói một câu: “Đao này, không được.” Sau đó một mình đi ra bên
ngoài, Lý Thiên Vũ bên cạnh cũng lộ ra thần sắc phức tạp, lập tức cũng
đi ra.
Nửa ngày sau, Lưu Thanh Vân một “ Dựa vào” một tiếng mắng: “Tiểu tử thúi kia lai lịch không rõ ràng, dám đem dao của ta bẻ gãy.”
Lão Tam đột nhiên bật
cười, trêu trọc nói: “Lão Tứ, chú mày sau này chắc không cần dao nữa đi? Người ta chỉ nhẹ tay một cái liền gãy, giống như đậu hủ vậy, còn có thể gọi là bảo đao?”
Lưu Thanh Vân thở phì
phò trừng mắt nhìn Ngô Kình Thương đã đi xa, dùng sức đá chân bàn một
cái, mắng câu mẹ kiếp, không nói thêm gì nữa.
Tôn Uy lúc này mới hồi
phục tinh thần, có thể thoải mái bẻ gãy lợi đao của Lão Tứ, tiểu tử kia
kĩ năng phòng ngự nhất định là tuyệt đối, thậm chí còn vượt qua những
quái vật kia, bởi dao của Lão Tứ còn có thể cắt vào da quái vật, mà tiểu tử kia vừa rồi cầm dao, da tay cũng không mảy may sứt mẻ.
Chẳng lẽ người lão Triệu nói, là hắn?
Tôn Uy đột nhiên có hy vọng, có lẽ lần này……thật sự sẽ không thua.