Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 40: Chương 40: Mệt Mỏi Với Cuộc Sống




Tìm đồ nữ nhân có làm qua, nhưng tìm đồ cho nam nhân vẫn là lần đầu tiên, mấy tên lưu manh vì thế cũng lề mề mãi không xong, hơn nữa người nay dù là thầy giáo nhưng dù gì cũng là đàn ông, phản kháng so với phụ nữ tất nhiên kịch liệt hơn, giãy dụa một hồi, lại đạp cho vài cái, cuối cùng cũng ngoan ngoãn một chút.

Mà cũng phải nói, một đoạn áo lông vén lên, lộ ra vòng eo trắng mịn thon nhỏ thực làm mấy tên lưu manh kinh ngạc, còn vài đứa huýt sáo tán thưởng.

Đỗ Tu Nhiên bị đạp vào eo đau nhừ người, ghé trên mặt bàn ra sức thở, trong nháy mắt anh cảm thấy như mình quay ngược lại quá khứ nhiều thập niên trước, cái cảm giác bị người khác chà đạp một lần nữa lại dâng lên, trong lòng tràn đầy sự hoảng loạn kèm theo cảm giác bất lực.

Lúc này một bàn tay vươn đến muốn cởi thắt lưng quần anh, Đỗ Tu Nhiên chợt cảm giác được nguy hiểm liền giãy dụa không cho gã thực hiện được ý đồ, tên tiểu lưu manh thấy anh phản kháng, tát cho anh một cái lệch bên hàm.

Căn phòng trên tầng hai, hệ thống sưởi không tài nào đủ cho một khoảng không trống hoác lại cũ kĩ như vậy, trong phòng rất lạnh, Đỗ Tu Nhiên cuộn mình bên cạnh bàn, khóe miệng vẫn tiếp tục chảy máu, mặt sưng đỏ lên, không dấu nổi những vết tích bị người khác “dày vò” qua.

Một tên khác sờ soạng chân Đỗ Tu Nhiên, lưu manh cười nói: “Đôi chân dài này đúng là báu vật, đàn ông như vậy tao vẫn là lần đầu thấy đó.”

Tên khác chõ mồm vào: “Còn cái eo nữa kia, mảnh lắm a, đảm bảo vừa tay lại thoải mái.”

Lại một tên khác nữa: “Bọn mày không phải mặc kệ nó là đàn ông đi? Thế này cũng có hứng thú?”

Tên vừa “sờ chân” nói: “Hắc hắc, trước lạ sau quen, tao cũng muốn xem tư vị của lão sư so với nữ nhân có gì khác nhau.” Nói xong lại tiếp tục sờ soạng chân Đỗ Tu Nhiên.

Thắt lưng anh tê rần vì đau nhức, nhưng vẫn tận lực tránh né, tên lưu manh kia không lập tức đưa tay đến sờ soạng mà tiện chân đạp một cái khiến Đỗ Tu Nhiên ngã lăn trên mặt đất, đất đá cào xước mặt anh, tạo thành từng vệt xước đỏ lừ.

Gã Triệu Tam đi qua, ngồi xổm trên mặt đất nhìn khuôn mặt buồn thiu của Đỗ Tu Nhiên: “Nếu bây giờ mày nói ra mật mã, tao sẽ chừa lại cho mày một ít tôn nghiêm của lão sư, mày cũng không muốn học sinh của mày nhìn thấy ảnh chụp mày bị đàn ông chơi đến dục tiên dục tử đi?”

Đỗ Tu Nhiên lạnh run người, nhưng không thèm liếc Triệu Tam một cái, cắn môi cố không rên một tiếng, tiền của tiểu quỷ, dù một phân anh cũng không cho bọn cặn bã này một xu nào, bởi bọn này không xứng.

Ánh mắt Triệu Tam dần trở nên hung ác, gã tóm cằm Đỗ Tu Nhiên, hung hăng nói: “Rất tốt, vậy mày cũng đừng trách tao không cho mày chút thể diện nào, là chính mày không cần.” Nói xong dùng sức bóp lấy cằm anh, cúi đầu xuống cường hôn.

.

.

Lúc này, Ngô Kình Thương dùng động tác “quỷ dị” của mình mà lẻn đến đầu con hẻm, cách một bức tường dày cậu vẫn có thể nghe được tiếng nức nở kháng cự của Đỗ Tu Nhiên, âm thanh thống khổ đó làm cơn tức giận của Ngô Kình Thương nháy mắt bùng phát, bỏ qua cầu thang mà trực tiếp duỗi móng tay cắm vào vách tường leo lên lầu hai, qua cửa sổ mà tường tận mọi thứ diễn ra trong phòng.

Cũng phải nói đã rất nhiều năm nay, con mắt của Ngô Kình Thương không còn đỏ lên nữa, móng tay cũng là cậu khắc chế mà hầu như không duỗi ra bao giờ, còn Đỗ Tu Nhiên trong phòng toàn thân thương tích, như búp bê vải bị rách mặc người ta tha lôi.

Cậu thậm chí còn thấy được khóe miệng Đỗ Tu Nhiên chảy máu cùng nước mắt nơi đuôi mắt, ruột gan như bị cắt ra từng đoạn, mạch máu căng phồng trên trán, mà cũng trong khoảnh khắc đó, cửa sổ bị cậu đạp cho một phát nát luôn tại chỗ, thủy tinh vỡ vụn trên sàn.

Hai tên đứng cạnh cửa sổ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Ngô Kình Thương đạp phát dính tường, đầu lập tức chảy máu, ngất ngay tại chỗ.

Những tên còn lại, kể cả Triệu Tam cùng Vu Đông đều khiếp sợ nhìn về phía cửa sổ, thấy một nam nhân mắt đỏ ngàu toàn thân phát ra khí tức bạo tàn, con mắt phẫn nỗ đang dữ tợn trừng bọn họ.

Người nam nhân ấy cơ hồ là nghiến răng gằn từng chữ với Triệu Tam: “THẢ ANH ẤY RA.”

Mấy tên lâu la thấy đồng bọn một chiêu bị đá văng ngã xõng xoài trên mặt đất, có chút tim đập chân tun, nhưng vẫn ỷ đông thế manh, lớn tiếng quát: “Mày là ai? Không muốn sống nữa à? Lão đại của bọn tao mà mày cũng dám động? Chán sống….” Lời còn chưa nói hết, tên đó đã kêu thảm một tiếng, cúi đầu che miệng kêu rên.

Có mấy tên sợ hãi lùi sau mấy bước, thực sự hoảng hốt, bởi bọn chúng thấy rõ ràng, người nam nhân này chỉ đá một nắp vỏ bia nho nhỏ, thế nhưng đã khiến răng cửa tên kia rụng hết, thực lực kiểu này đúng là không thể coi thường.

Mà Vu Đông đứng bên cạnh đã nhận ra nam nhân này chính là Ngô Kình Thương, ngay lập tức trốn vào góc, trong lòng không ngừng oán hận mà nghĩ: “Mẹ kiếp, oan gia ngõ hẹp, thật sự là càng sợ cái gì cái đó càng đến…….”

Triệu Tam đứng dậy đánh giá Ngô Kình Thương một vòng mới hỏi: “Tiểu tử, nếu là cùng đường, vậy báo cái danh đi.”

Ngô Kình Thương căn bản là không thèm để ý đến gã, mà chăm chú nhìn Đỗ Tu Nhiên trên mặt đất, lòng đầy lo lắng, lập tức bước về phía anh.

Đỗ Tu Nhiên lúc này đang quay lưng lại Ngô Kình Thương, tấm lưng sáng bóng trước kia giờ đầy vết sưng đỏ, Ngô Kình Thương càng nhìn càng không khỏi phẫn nộ, nắm chặt tay lại, đúng lúc này một tên lưu manh thình ình cầm cây gậy đập một phát vào gáy Ngô Kình Thương.

Ngô Kình Thương căn bản không thèm trốn, cũng chẳng mảy may để vào mắt, để gậy gộc cứ thế trực tiếp phang vào đầu, thậm chí còn gãy thành hai đoạn, mà Ngô Kình Thương mắt không chớp, chân không dừng, chỉ phất tay một cái, tiểu tử kia liền văng một bên đập vào tường, phun ra một bụm máu, sau đó nằm co giật sùi bọt mép trên sàn.

Tất cả xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, một cái “tát” có thể hất văng một người trưởng thành ra xa ba thước, nếu mà dùng nhiều lực thêm một chút e rằng…., chỉ sợ lần này bọn chúng đụng phải nhân vật đáng gờm rồi.

Trong lòng Triệu Tam cũng khiếp sợ, không nghĩ rằng giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim lợi hại như vậy, nhưng mà gã cũng không e ngại, cho dù là người lợi hại đến mức nào cũng không thể địch lại tốc độ của đạn, súng nằm trong tay gã thì việc gì phải sợ.

“Tiểu tử, cho dù mày có võ công, cũng đừng đắc ý quá sớm, giải quyêt mày chỉ cần một viên đạn mà thôi, tao xem mày cũng coi như nhân tài, nếu mày chịu làm việc cho tao, tao sẽ tha cho tên thầy giáo này, hơn nữa cũng không truy cứu việc mày đả thương thủ hạ của tao.”

Ngô Kình Thương dùng con mắt đỏ lạnh của mình chằm chằm ghim vào Triệu Tam, gã cảm giác toàn thân băng lạnh, vô thức đắt tay lên ngực, muốn nổ súng.

Ngô Kình Thương lạnh lùng nói: “Là mày đánh anh ấy.”

Triệu Tam nhìn Đỗ Tu Nhiên trên đất, xấu hổ cười nói: “Cái này, chỉ là giáo huấn một chút thôi, nếu cậu chịu gia nhập đội của chúng tôi, tiền thuốc men của nó tôi sẽ bao hết.”

Vừa dứt lời, thân ảnh Ngô Kình Thương lóe lên một cái vọt tới trước mặt Triệu Tam, nhanh đến mức gã đến cò súng cũng không kịp bóp đã bị Ngô Kình Thương bóp chặt, lực tay lớn đến nỗi Triệu Tam le lưỡi mắt trắng dã, ngay khi Ngô Kình Thương định cho tên này “thành bột” luôn thì dưới chân đột nhiên bị một bàn tay túm lấy, một âm thanh yếu ớt nhưng vội vàng cất lên: “Đừng giết hắn, không đáng.”

Ngô Kình Thương nghe xong ý thức dần thanh tỉnh, ném tên Triệu Tam đi, xoay người ôm lấy Đỗ Tu Nhiên, toàn thân anh lạnh buốt, run lên cầm cập, Ngô Kình Thương không chút do dự tháo áo khoác lông xuống trùm lên người anh, ngón tay trắng bệch của Đỗ Tu Nhiên run rẩy bắt lấy áo trên người Đỗ Tu Nhiên, khó khăn mở miệng: “Thẻ ở trên mặt bàn………Cầm…………”

Ngô Kình Thương nghi hoặc nhìn tấm thẻ trên bàn, dường như ý thức được cái gì, quay đầu chằm chằm nhìn Triệu Tam đang dùng sức vuốt cổ, trong mắt lộ ra âm lãnh cực độ kèm theo sát khí mãnh liệt khiến Triệu Tam không kìm lòng được mà rùng mình, gã vốn tương đối thành thạo khoản “làm ăn trên đường” này, nhưng loại như Ngô Kình Thương, chỉ cần đứng một chỗ nhưng toàn thân phát ra sát khí mãnh liệt như vậy, nhiều năm qua vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Loại khí tức này không phải ai cũng có được, Triệu Tam cũng hiểu, người này khẳng định đã từng kinh qua chiến trường, trải qua vô số chém giết, giống như côn đồ liều mạng vùng Tam Giác Vàng vậy, luôn đứng đầu mũi súng, nhân vật hung ác như vậy căn bản không phải loại mà gã có thể chào mời, gã thầm nghĩ thật xui xẻo, hôm nay lại đụng trúng loại người này, chỉ sợ việc này không xong.

Trong lòng Ngô Kình Thương sớm có tâm niệm giết người, cậu cơ hồ là muốn băm tất cả lũ người này thành vạn đoạn, để trả lại khuất nhục Đỗ Tu Nhiên phải chịu đựng vừa rồi.

Vừa nghĩ cậu vừ duỗi móng tay mình, định chiếu theo “tâm nguyện” mà hành động, Đỗ Tu Nhiên đã ôm lấy cổ cậu, dùng âm thanh khàn khàn nỉ non: “Đừng…..đừng giết người, tội giết người sẽ phải ngồi từ, chúng ta trở về đi, nghe lời.”

Tay cậu bị Đỗ Tu Nhiên ôm lấy, muốn tránh ra là chuyện quá dễ dàng, khí lực của người nam nhân trong ngực này căn bản không chút ý nghĩa gì, nhưng Ngô Kình Thương dù có hung ác thế nào cũng không thể chiến thắng trái tim mình, cánh tay suy yếu của anh giống như gông xiềng kìm hãm cậu vậy, dù cho dục vọng giết người dâng đến tột đỉnh, trong tiềm thức cậu cùng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn tổn thương người này.

Ngô Kình Thương dừng bước, cậu do dự cúi đầu nhìn Đỗ Tu Nhiên, sắc đỏ trong mắt nhạt dần, càng nhìn càng thấy cơn khủng hoảng không lời dâng lên, cậu cẩn thận dùng áo bao lấy người này, sau đó ôm dậy, không một tiếng động xoay người rời đi.

Vu Đông tránh ở trong góc tối nhẹ nhàng thở ra, nhưng đi tới cửa, Ngô Kình Thương đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn.

Lạnh lùng liếc một cái, một cái liếc làm cho hắn đúng như tên mình, toàn thân run rẩy.

Vu Đông ngã bệt mông xuống đất, hắn khẳng định Ngô Kình Thương nhận ra hắn, có lẽ đã sớm nhận ra rồi, tên kia liệu có đến trả thù hay không? Điều này làm Vu Đông hoảng loạn.

Ngô Kình Thương tránh những chỗ đông người, chọn một con đường nhỏ mà chạy như điên, nhiệt nóng trên người dần truyền đến ủ ấm cho người trong lòng, thân thể lạnh băng của Đỗ Tu Nhiên vì thế giảm bớt phần nào, dựa hẳn vào bả vai của Ngô Kình Thường mà nhẹ nhàng hô hấp.

Về đến nhà, Ngô Kình Thương cẩn thận đặt Đỗ Tu Nhiên lên gường, sau đó nhúng khăn vào nước nóng rồi vắt khô, như Đỗ Tu Nhiên từng chăm sóc mình trước đây, giúp anh lau vết thương trên người.

Thấy tiểu quỷ lo lắng, Đỗ Tu Nhiên mở to mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, anh giơ tay vuốt ve tóc Ngô Kình Thương thủ thỉ: “Tôi không sao, chút vết thương nhỏ ấy không chết người được.”

Ngô Kình Thương trầm mặc buông khăn lau ra, sau đó cúi xuống hôn lên miệng anh, cảm thụ cánh môi mềm mại của anh, ngón tay thương tiếc sờ lên khóe miệng bị rách, ánh mắt có chút bối rối, nếu cậu chỉ đến muộn một chút nữa thôi, hậu quả thực không thể tưởng tượng được.

Tay Đỗ Tu Nhiên chậm rãi đặt lên bàn tay của Ngô Kình Thương, nhẹ nói: “Tiểu quỷ, chuyện hôm nay thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm.” Sau đó vội vàng nắm lấy bàn tay đó: “Thẻ kia chắc là không sao, mật mã tôi không có nói ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.