Ngô Tiểu Bảo làm
xong một lần liền ‘thực tủy biết vị’, nên đã dùng sự kiện copy bài thi
để uy hiếp Lưu Hiểu Vũ, Lưu Hiểu Vũ thật sự là chịu không nổi, Ngô Tiểu
Bảo này mỗi lần làm, nếu không làm đến nửa ngày thì nhất định không bỏ
qua, không nói đến thân thể của Lưu Hiểu Vũ có chịu đựng nổi hay không?
Chỉ nói đến mặt tinh thần thì cậu cũng sắp hỏng mất rồi.
Cậu đang học năm cuối cấp 3, qua mấy tháng nữa sẽ thi Đại Học, vận mệnh cả
đời đều phụ thuộc vào bước ngoặc này, vốn cậu phải chăm chỉ cố gắng học
tập mới đúng, nhưng hiện tại lại bị Ngô Tiểu Bảo gây áp lực nên căn bản
không có thời gian để ôn tập, trong lòng cậu sốt ruột a, rồi lại phải cố sức ứng phó với Ngô Tiểu Bảo tuổi trẻ tràn đầy tinh thần cùng thể lực,
kỳ thật cậu biết Ngô Tiểu Bảo không phải ác ý, hắn chỉ là đứa bé vừa nếm qua một món điểm tâm mới lạ nên muốn ăn thật nhiều đến khi ớn thì mới
bỏ qua, bởi vì bị Đỗ Tu Nhiên và Ngô Kình Thương ảnh hưởng, nên trong
lòng Lưu Hiểu Vũ đối với đồng tính luyến ái kỳ thật không có phản cảm,
đôi khi nhìn thấy một nhà Ngô Tiểu Bảo, đáy lòng cậu thậm chí còn ẩn ẩn
hâm mộ, nhưng cậu biết – cái loại hạnh phúc này tuy rằng tốt đẹp, nhưng
không phải là thứ thuộc về cậu, hạnh phúc của mình phải do chính mình
tạo ra, cậu cảm thấy thi đậu một trường Đại Học danh tiếng, có tiền đồ
sáng lạng, tương lai có thể giống như chú Đỗ làm một giáo sư Đại Học,
đây mới là hạnh phúc lớn nhất của cậu.
Thời gian chỉ có mấy ngày mà Lưu Hiểu Vũ đã gầy đi một vòng, Ngô Tiểu Bảo
nằm trên người cậu đông sờ tây sờ, sờ soạng hơn chục lần mà cũng chẳng
biết chán.
Lưu Hiểu Vũ có chút buồn bực, nói: “Ngô Tiểu Bảo, chúng ta nên chấm dứt tại đây đi.”
Ngô Tiểu Bảo sửng sốt, ngẩng đầu nói: “Không được, ngươi quên nhược điểm của ngươi còn ở trong tay ta?”
Lưu Hiểu Vũ nghiêng người qua một bên, không trả lời.
Ngô Tiểu Bảo thấy cậu thỏa hiệp, liền ‘hắc hắc’ nói: “Nếu không, chúng ta cách một ngày làm một lần đi.”
Lưu Hiểu Vũ vẫn không lên tiếng.
Ngô Tiểu Bảo nói: “Hai ngày một lần?”
Lưu Hiểu Vũ vẫn im lặng, Ngô Tiểu Bảo mới nói: “Ba ngày một lần, đó là cực
hạn của ta rồi, ngươi đừng quá đáng, cẩn thận đến lúc đó ta khó chịu
trong người liền nói cho ba ta, hoặc trường học của ngươi biết.”
Lưu Hiểu Vũ nhếch khóe miệng nhìn Ngô Tiểu Bảo liếc mắt một cái, quay đầu đem gối đầu đậy lên mặt mình.
Ngô Tiểu Bảo thấy Lưu Hiểu Vũ quyết tâm không nói chuyện với mình, có chút
bất mãn, nhưng nhìn đến thân thể trắng bóng trơn nhẵn của Lưu Hiểu Vũ
trước mắt, nhất thời lại nuốt nước miếng, tuy đã làm một lần, nhưng với
hắn mà nói vẫn chưa đủ a, tuổi trẻ khí thịnh chính là phiền toái như
vậy.
Hắn khóa ngồi ở trên đùi của Lưu Hiểu Vũ, lấy tay tách mông Lưu Hiểu Vũ ra, muốn nói vì sao Ngô Tiểu Bảo cứ mê luyến thân thể Lưu Hiểu Vũ như vậy,
thì có thể là do bộ dáng xinh đẹp của Lưu Hiểu Vũ a, hơn nữa phàm là nơi màu đỏ nào trên ngưởi cậu cũng đền là phấn nộn phấn nộn, tựa như một nụ hoa, Ngô Tiểu Bảo không cần sờ, chỉ cần dùng ánh mắt để nhìn nhìn thì
nó đã trực tiếp đứng thẳng dậy.
Lại nói
tiếp hắn cùng Lưu Hiểu Vũ coi như là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn
lên, trong lòng hắn cũng không rõ mình đối với Lưu Hiểu Vũ là cảm giác
gì, bởi vì thường xuyên ‘ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp’, tựa như bạn
thân, hay bạn thâm giao, nhưng lại càng giống người nhà hơn, ba hắn – Đỗ Tu Nhiên cho tới bây giờ cũng chưa từng xem Lưu Hiểu Vũ là người ngoài, trong nhà có gì ăn ngon hay mỗi lần anh mua quần áo cho Ngô Tiểu Bảo,
đều không thiếu phần của Lưu Hiểu Vũ.
Cho nên Ngô Tiểu Bảo
cùng Lưu Hiểu Vũ tự nhiên cũng thân mật hơn, chính là khi hắn lớn lên
lại phát hiện trong cái loại thân mật này có chứa một chút gì đó khó
nói, cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần hắn nhìn thấy Lưu Hiểu
Vũ liền muốn áp đảo cậu.
Lại nói tiếp, thực ra
Ngô Tiểu Bảo cũng không muốn lấy chuyện xấu của Lưu Hiểu Vũ ra uy hiếp
cậu, ý tưởng đầu tiên của hắn là sẽ giúp cậu giải quyết êm đẹp chuyện
này, ở trong mắt hắn, copy bài chỉ nhỏ như con chim, hắn vẫn thường
xuyên làm, mỗi lần thi nếu hắn không copy liền cảm thấy khó chịu trong
người, nhưng hắn biết điều này đặt ở trên người tự tôn như Lưu Hiểu Vũ
lại là chuyện khác, cho nên ý tưởng đầu tiên của hắn là giúp Lưu Hiểu Vũ giải quyết mọi chuyện, cho dù bình thường hắn vẫn luôn khi dễ cậu,
nhưng chỉ có duy nhất hắn mới được làm thế, người khác không ai được
phép.
Sau này lấy cái đó uy
hiếp cậu cũng là bất đắc dĩ, nếu không làm như vậy, thì chẳng biết đến
khi nào hắn mới có thể hôn đến bờ môi của Lưu Hiểu Vũ? Rồi đến khi nào
hắn mới có thể ôm cậu vào trong lòng?
Cho nên hắn nghĩ – thôi cứ đê tiện lần này đi, sau này hắn sẽ đối đãi Lưu Hiểu Vũ tốt hơn gấp trăm lần.
Trong lúc ở trong cơ thể Lưu Hiểu Vũ ra vào mãnh liệt, Ngô Tiểu Bảo cầm bàn tay Lưu Hiểu Vũ đưa
lên miệng hôn nhẹ vài cái, bàn tay của Lưu Hiểu Vũ vừa mềm vừa mịm, khác xa bàn tay thô ráp của hắn, cho dù Lưu Hiểu Vũ lấy tay giúp hắn giải
quyết, thì đối với hắn mà nói đó cũng là một loại hưởng thụ cực đỉnh.
Sau đó, hắn vươn tay sờ mó vật bé nhỏ ở phía trước của Lưu Hiểu Vũ.
Trước sau đều bị Ngô Tiểu Bảo gây kích thích, thân thể Lưu Hiểu Vũ có
chút chịu không nổi, hai nơi mẫn cảm đều bị người nắm giữ, cảm giác đó
có bao nhiêu kích thích thì có bấy nhiêu kích thích, nhưng muốn nói nhục nhã thì cũng có bấy nhiêu nhục nhã.
Thân thể Lưu Hiểu Vũ tuy rằng thỏa mãn vô cùng, nhưng trong lòng lại khó chịu đến cực điểm, cậu
cảm thấy mình và Ngô Tiểu Bảo không thể mãi như vậy được, nếu không mình chắc chắn sẽ thi rớt Đại Học, mà đối với tương lai của Ngô Tiểu Bảo
cũng có thể ảnh hưởng rất lớn, dù sao hắn cũng mới học năm đầu cấp 2 a.
Cậu không buồn lên tiếng, mặc cho Ngô Tiểu Bảo ở trên người cậu đốt hỏa, cậu vẫn không nhúc nhích, mở to mắt nhìn về hướng khác.
Ngô Tiểu Bảo quấy rối
một hồi, thấy Lưu Hiểu Vũ không chút phản ứng, cũng có chút buồn bực. Vì dù sao hiện tại hắn đã rất am hiểu, so với lần đầu tiên trúc trắc, thì
hiện tại hắn đã như con trâu con biết cày cấy thuần thục. Tốt xấu gì hắn cũng xem qua nhiều AV (Adult video), với lại những nơi mẫm cảm của Lưu
Hiểu Vũ hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay, cho nên hai tay hắn bắt đầu ở
trên người Lưu Hiểu Vũ đông sờ sờ tây bóp bóp, liền nghe được Lưu Hiểu
Vũ cất tiếng rên rỉ mị hoặc như tiểu thụ ở trong AV vậy.
Đàn ông là
động vật cảm quan, mà Ngô Tiểu Bảo lại thật sự quá có tài, nên Lưu Hiểu
Vũ có cố bình tĩnh như thế nào, thì khi đến cao triều cũng không thể cố
nhẫn nhịn được.
Ngô Tiểu Bảo nâng chân
Lưu Hiểu Vũ lên, đem chân cậu mở rộng ra hết cỡ, rồi bắt đầu đem ‘con
dao lớn’ kéo ra đút vào với biên độ nhanh nhất.
Lưu Hiểu Vũ nhịn không
được bắt đầu rên rỉ ra tiếng, tiếng rên rỉ ngọt ngào ấy càng ngày càng
lớn, liền gây cho Ngô Tiểu Bảo kích thích cũng càng ngày càng lớn, hắn
liền làm đến hăng say, cơ hồ đem hết khí lực toàn thân ra, muốn làm cho
Lưu Hiểu Vũ đạt đến cực đỉnh của sung sướng, hắn không muốn mỗi lần làm
thì chỉ có mình hắn hưởng thụ còn đối phương chẳng có chút cảm giác nào, làm loại sự tình này cả hai bên nên cùng hưởng thụ khóai cảm thì mới
đúng.
Thấy gương mặt Lưu Hiểu
Vũ càng ngày càng trở nên đỏ rực, phía sau đầu Ngô Tiểu Bảo ướt đẫm mồ
hôi, động tác ra vào càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh, cơ hồ
như muốn chọc thủng Lưu Hiểu Vũ.
Tiếng kêu của Lưu Hiểu
Vũ khi đến cao triều rất êm tai, Ngô Tiểu Bảo thật sự hưởng thụ khi nghe được tiếng kêu rên đó, cái loại rên rỉ nỉ non như gần như xa, hoặc là
tiếng thét chói tai, đều là động lực thúc đẩy Ngô Tiểu Bảo ‘làm việc’
quên mình.
Thẳng đến khi cổ họng
của Lưu Hiểu Vũ đều ách, Ngô Tiểu Bảo mới từ trong thân thể cậu rút ra
ngoài, sau đó ghé sát vào bên tai Lưu Hiểu Vũ, cười ‘hắc hắc’, nói:
“Hiểu Vũ, vừa rồi ngươi kêu thật dễ nghe, so với tiểu thụ ở trong AV còn tuyệt hơn gấp ngàn lần, lần sau ta còn muốn nghe.”
Gương mặt ửng đỏ của Lưu Hiểu Vũ vừa giảm xuống một chút, sau khi nghe hắn nói như thế xong liền đỏ bừng lên như cũ, không biết cậu lấy sức mạnh từ đâu vươn tay đẩy Ngô Tiểu Bảo tránh ra một bên, xoay người đứng lên, mặc vào quần áo liền
xông ra ngoài.
Qua hai ngày sau, Đỗ Tu
Nhiên gọi điện kêu Lưu Hiểu Vũ tới nhà dùng cơm, anh đã làm rất nhiều
chân gà mà cậu yêu thích. Lưu Hiểu Vũ trong điện thoại từ chối nói không đi, nói rằng cậu có chút cảm mạo muốn nghỉ ngơi ….
Kết quả Đỗ Tu Nhiên lo
lắng vô cùng – Lưu Vân Thanh mỗi ngày đều bận rộn bên ngoài không có
thời gian chăm sóc cho Hiểu Vũ, mà đứa nhỏ này hiện tại đang trong giai
đoạn căng thẳng của việc chuẩn bị vào Đại Học, nếu anh mặc kệ cậu thì
còn có ai chăm sóc cậu nữa đây?
Sau khi cúp máy, anh
liền ôm chân gà cùng canh nhân sâm đi thẳng đến nhà Lưu Hiểu Vũ, vừa
nhìn thấy cậu, anh liền giật mình, Lưu Hiểu Hiểu vô cùng tiều tụy, Đỗ Tu Nhiên nghiêm túc truy vấn có phải cậu bị áp lực học quá lớn hay không?
Hay thức ăn ở trường không hợp khẩu vị?
Ngay từ đầu, Lưu Hiểu Vũ cái gì cũng không nói, cuối cùng ở dưới truy vấn liên tiếp của Đỗ Tu
Nhiên, mới do dự mà đem hết mọi chuyện kể lại cho Đỗ Tu Nhiên nghe.
Đỗ Tu Nhiên nghe xong
liền nổi giận đùng đùng, cứ việc bình thường anh rất ít phát hỏa, cũng
rất cưng chiều tiểu tể, nhưng lần này anh thật sự nổi giận, tiểu tể này
thật quá đáng, không nghĩ tới nó lại dám khi dễ Lưu Hiểu Vũ đến như vậy, có lẽ được anh cưng chiều đến hư hỏng, nếu hôm nay Hiểu Vũ không nói
ra, có đánh chết anh anh cũng không tin được một tiểu tể bình thường đối với mình nói gì nghe nấy, cực kỳ ngoan ngoãn, cự nhiên ở sau lưng mình
lại học thói xấu xa, loại hành vi uy hiếp dụ dỗ để đạt được lợi ích cho
bản thân thực đáng xấu hổ, hơn nữa tiểu tể mới mười ba tuổi, còn chưa
trưởng thành cự nhiên dám bức Lưu Hiểu Vũ làm ra loại sự tình này.
Đỗ Tu Nhiên tức giận đến da đầu đếu bốc cháy, liền lập tức gọi điện cho Ngô Kình Thương.
Ngô Kình Thương đến trời tối mịt mới trở về nhà, vào nhà chuyện đầu tiên làm chính là ôm hôn Đỗ
Tu Nhiên, sau đó đem tiểu tể đang trốn ở phía sau Đỗ Tu Nhiên kéo ra,
tựa như đang túm cổ một con gà, đem hắn túm vào trong phòng ngủ.
Tiếp theo liền nghe được tiếng kêu rên thảm thiết của Ngô Tiểu Bảo.
“Ba ba, cứu mạng…”
“Con không dám … nữa …”
“Ba ba, tha cho con lần này đi …”
“Con thề, con sẽ không bao giờ tìm Lưu Hiểu Vũ nữa …”
“Sau này, con sẽ cách xa hắn mười thước, con xin thề ….”
Hắn bị đánh gần một giờ, Đỗ Tu Nhiên sợ Ngô Kình Thương xuống tay quá mạnh sẽ đem tiểu tể đánh
chết, liền vội mở cửa cứu tiểu tể ra.
Ngô Kinh Thương hạ thủ
cho tới bây giờ đều không biết nặng nhẹ, hơn nữa mỗi lần y giáo huấn
tiểu tể, đều là thượng cẳng tay hạ cẳng chân, không đánh thì thôi, chứ
mỗi lần đánh đều làm cho tiểu tể rụng nửa cái mạng, quả nhiên lần này
cũng vậy, tiểu tể bị hắn đánh cho te tua, hơn nửa tháng đều không thể đi lại lưu loát, mặt mũi thì bầm dập đến thê thảm.
Bất quá, sau khi hắn bị
đánh cho thừa sống thiếu chết, liền trở nên thành thật hơn, vừa thấy Lưu Hiểu Vũ liền tránh cậu thật xa, ngay cả chào hỏi cũng không dám.
Lưu Hiểu Vũ đến nhà hắn
ăn cơm, hắn liền tìm cớ né tránh, thực sự chấp hành nghiêm chỉnh lời thề ‘cách xa Lưu Hiểu Vũ mười thước’.
Lưu Hiểu Vũ nhìn chỗ ngồi trống trơn ở đối diện, tay cầm đũa lên, trên mặt có chút ảm đạm.
Mấy tháng sau, Lưu Hiểu
Vũ cũng như nguyện đậu được vào trường Đại Học danh tiếng với số điểm
cao nhất, sau đó liền rời nhà đến thành phố khác để học, tuy rằng vẫn
thường xuyên gọi điện thoại cho Đỗ Tu Nhiên, nhưng Đỗ Tu Nhiên lại một
chữ cũng không đề cập tới Ngô Tiểu Bảo.
Thẳng đến khi Lưu Hiểu
Vũ học xong Đại Học, tham gia thực tập, trong quá trình thực tập cậu
biểu hiện rất tốt, đến cuối cùng cậu cũng như nguyện mà hoàn thành giấc
mộng làm một vị giáo sư Đại Học.
Đi làm được vài năm,
tình cảm của cậu vẫn là bế tắc như trước, chưa từng kết giao bạn gái,
cho dù có nữ sinh theo đuổi cậu, cũng bị cậu từ chối, đời sống tình cảm
cơ hồ là một trang giấy trắng.
Kỳ thật trong lòng Lưu
Hiểu Vũ vẫn luôn nhớ về Ngô Tiểu Bảo, cũng có chút hối hận, năm đó nếu
không nói cho Đỗ Tu Nhiên biết mọi chuyện, thì Ngô Tiểu Bảo hẳn là sẽ
không giống như bây giờ cách xa cậu như vậy.
Đúng vậy, tuy Lưu Hiểu
Vũ không nói, kỳ thật trong lòng luôn luôn bức rứt, cậu biết Ngô Tiểu
Bảo từ nhỏ đã ước mơ làm một cảnh sát, nhưng bởi vì bị mình mật báo sự
việc kia, nên sau khi hắn bị đánh cho mất nửa cái mạng, liền bị Đỗ Tu
Nhiên quản chế rất nghiêm, sau lại vì phòng ngừa cái loại tính tình xấu
xa này của hắn, sợ hắn thực làm cảnh sát, có súng trong tay sẽ càng thêm sai quấy, nên Đỗ Tu Nhiên liền nghiêm lệnh không cho hắn làm cảnh sát.
Không làm
cảnh sát, giấc mộng của Ngô Tiểu Bảo liền tan biến, Lưu Hiểu Vũ đã rất
nhiều lần ở trên TV thấy hắn ở thế vận hội Olympic nhận được huy chương
vàng, mỗi khi quốc kỳ được kéo lên trong ánh mắt hắn đều hiện lên nét
cười gượng ép, nếu như năm đó mình nhẫn nhịn một chút, không nói ra sự
kiện kia, có lẽ nhân sinh của Ngô Tiểu Bảo sẽ không tiếc nuối như vậy,
trong lòng hắn vẫn đối với việc được làm cảnh sát đặt nhiều hy vọng đi,
nhưng chính là cả đời này đều không thể thực hiện.
Nếu lúc trước mình không phải nhất thời xúc động, hai người cũng sẽ không như bây giờ tựa như kẻ qua đường, Lưu Hiểu Vũ thậm chí còn nghĩ – một ngày nào đó cậu tình cờ
gặp được Ngô Tiểu Bảo ở trên đường, chỉ sợ Ngô Tiểu Bảo sẽ quay đầu rời
đi ngay, trong lòng hắn hận nhất hẳn là cậu đi.
Chính mình thực hiện được lý tưởng, nhưng cũng gián tiếp hủy diệt lý tưởng của hắn.
—
Tham gia xong thế vận hội Olympic, Ngô Tiểu Bảo một thân quần áo thể thao hàng hiệu ngồi phi cơ trở về nhà.
Đỗ Tu Nhiên đem chiếc
cúp hắn vừa có được cất lên kệ, đếm đếm cũng không ít, gần được 10 chiếc rồi, vì thế anh nói với tiểu tể, cố lấy được 10 chiếc cúp rồi lui về
đi.
Kỳ thật tiểu tể chẳng
đem 10 cúp vàng ấy để vào mắt, mà là cọ cọ Đỗ Tu Nhiên, nói: “Ba, hiện
tại con đã có thành tựu, hẳn là có thể rồi chứ.”
Đỗ Tu Nhiên lau chùi mấy chiếc cúp cũ, liếc mắt nhìn hắn nói: “Đang nói gì đấy? Cái gì có thể?”
Tiểu tể vội la lên: “Ba
đã nói, chờ khi con có tiền đồ, lấy được hơn 3 chiếc cúp vàng thì có thể đi gặp Hiểu Vũ, hiện tại con sắp được 10 chiếc rồi, như vậy con đã có
tư cách cưới Hiểu Vũ rồi đi? Con cũng có năng lực nuôi cậu ấy rồi đi?”
Đỗ Tu Nhiên cười ra tiếng, nói: “Chuyện đã nhiều năm như vậy rồi, mà con vẫn nhớ mãi không quên sao?”
Tiểu tể nói: “Không có khả năng quên, cả đời này của con nếu không phải là Hiểu Vũ thì con sẽ không cưới.”
Đỗ Tu Nhiên đặt cúp
xuống, nghĩ nghĩ nói: “Có thể Hiểu Vũ cũng không muốn nhìn thấy con, hơn nữa cậu ấy cũng có cuộc sống của riêng mình, con vẫn là đừng đi quấy
rầy cậu ấy.”
Tiểu tể vừa nghe xong,
liền nóng nảy nói: “Ba, ba cũng không thể ‘qua sông chặt cầu’ a, lúc
trước chúng ta đã giao ước rồi – chỉ cần con cố gắng học tập, tương lai
có tiền đồ sáng lạn, thì con có thể cùng Hiểu Vũ chung sống với nhau, ba không thể bội ước như vậy a.”
Đỗ Tu Nhiên nghe hắn nói thế, đưa tay kéo hắn ngồi xuống sofa, nói: “Không sai, lúc trước ba quả thật nói như vậy, nhưng tiểu Bảo à, lời này kỳ thật là để khích lệ con, lúc đó muốn con cố gắng thi đậu trung học thì chỉ có mỗi chiêu này, vốn tưởng các con không gặp nhau trong thời gian dài thì cảm tình cũng sẽ
dần dần phai nhạt, dù sao đó cũng là việc hồ đồ khi còn bé, hai người
đều nên quên đi là tốt nhất, nhưng hiện giờ xem ra con vẫn thực nhớ
thương Hiểu Vũ, cảm tình yêu mến đơn phương này cha rất hiểu, nhưng loại sự tình này cho dù hiểu thì cha cũng vô pháp giúp con, chỉ có thể
khuyên con một câu – tiểu Bảo, con cố ý, nhưng chưa chắc Hiểu Vũ đã hữu
tình, nhiều năm như vậy ở trong điện thoại cậu ấy chưa từng nhắc đến con một lần, có thể thấy được việc làm năm đó của con đã gây cho cậu ấy
nhiều thất vọng đau khổ, con hiện tại đã khôn lớn, có một số việc nên
suy nghẫm cẩn thận, đừng hấp tấp để rồi cuối cùng người khó chịu lại là
chính con ….”
Tiểu tể bĩu môi, nói: “Ba, ba không hiểu Lưu Hiểu Vũ rồi, hắn không đề cập về con
với ba, đó là hắn đang thẹn thùng, ngượng ngùng, hắn càng không nói,
càng thuyết minh hắn rất để ý, ‘hắc hắc’, con hiểu rõ hắn hơn ba nhiều.”
Đỗ Tu Nhiên liền giơ tay vỗ một cái lên ót tiểu tể, nói: “Cả hai con đều đã lớn, chuyện của các
con ba cũng chẳng quản nổi, tự mình thu xếp lo liện đi, nhưng con phải
nhớ kỹ – không được khi dể Hiểu Vũ …”
Tiểu Tể sau khi nghe anh nói vậy liền vô cùng hào hứng, giống như vừa nhận được thánh chỉ, reo
to lên một tiếng rồi vội vàng chạy nước rút xông ra ngoài.
Đỗ Tu Nhiên lo lắng, hỏi với theo: “Tiểu Bảo, đừng ồn ào như con gà con vậy, con đang định đi đâu đó?”
Tiểu tể vừa chạy vừa quay đầu lại, nói: “Cha, con không ăn cơm tối đâu, con đi tìm Hiểu Vũ đây.”
—
Buổi chiều, Lưu Hiểu Vũ
không có lớp, khi trên đường đi về nhà, vừa lúc đi ngang qua siêu thị
điện tử, bên trong vách tường thủy tinh bày rất nhiều màn hình TV, ánh
mắt Lưu Hiểu Vũ vừa lướt qua liền dừng lại, trên TV là hai đứa bé trai
hồn nhiên ngây thơ đang đánh nhau, một đứa trong đó có bộ dáng rất giống tiểu tể khi còn bé, ánh mắt cùng chiếc cằm kia giống đến bảy phần.
Lưu Hiểu Vũ nhìn có chút giật mình.
Lúc này bả vai bị người vỗ một cái, dọa cậu nhảy dựng lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy có một gương mặt mơ hồ kề sát mặt mình.
Do nhiều năm học tập
chăm chỉ, nên ánh mắt của Lưu Hiểu Vũ không được tốt lắm, quá gần sẽ làm cho mắt cậu bị nhòa, cậu lui về phía sau từng bước mới nhìn rõ được
người đang đứng trước mặt mình, mà người này không phải là Ngô Tiểu Bảo
sao?
Ngô Tiểu Bảo vươn tay
vác ngang qua bả vai Lưu Hiểu Vũ, hướng phương hướng nhà của cậu đi tới, vừa đi vừa nói: “Aizz, ta nói cho ngươi chuyện này a – ta bây giờ đã là vận động viên, ngươi biết chưa? Khẳng định là ngươi chưa biết rồi,
ngươi ngay từ nhỏ đã không thích mấy môn thể dục thể thao này, nói cho
ngươi biết anh hai đây hiện tại là quán quân, cầm trong tay 9 chiếc cúp
vàng, biết chưa? Sau này ta sẽ để cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, không cần
lo gì hết …”
Lưu Hiểu Vũ vào lúc này
mới hồi phục lại tinh thần, hất bàn tay của Ngô Tiểu Bảo ra, nhìn quanh
khắp nơi, nói: “Sao ngươi lại chạy tới đây? Chú Đỗ biết không?”
Ngô Tiểu Bảo nói: “Ừ, chính ba ta để cho ta tới đây.”
Lưu Hiểu Vũ nghiêm trang nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
Ngô Tiểu Bảo túm lấy khửu tay của Lưu Hiểu Vũ, kéo cậu đi, nói: “Có chút việc, về nhà đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Lưu Hiểu Vũ nói: “Đừng lộn xộn, rốt cuộc là có chuyện gì mà chú Đỗ kêu ngươi tới tìm ta?”
Ngô Tiểu Bảo nói: “Kỳ
thật cũng chẳng có đại sự gì, chủ yếu là ba của ta cảm thấy chúng ta đã
trưởng thành, hẳn là nên thành gia lập nghiệp, mà ta và ngươi hiện tại
lại chẳng có ai, vừa lúc có thể ghép thành một đôi, cho nên muốn chúng
ta mau chóng đem hôn nhân đại sự lo liệu lo liệu, để cho ba ta được yên
lòng.”
Lưu Hiểu Vũ nghe Ngô Tiểu Bảo thao thao bất tuyệt những lời nói không đầu không
đuôi, có chút trắng mắt cứng lưỡi, nửa ngày mới kịp phản ứng, nói: “Bậy
bạ, chú Đỗ tuyệt đối sẽ không nói những lời vô trách nhiệm như thế này!”
Ngô Tiểu Bảo vươn tay ôm lấy thắt lưng của Lưu Hiểu Vũ, hôn cậu một cái, nói: “Ha ha, ngươi vậy
mà cũng dám nói hiểu ba ta, thế nào, có muốn gọi điện thoại hỏi ba ta
một tiếng hay không?”
Lưu Hiểu Vũ sửng sốt,
lập tức kịp phản ứng, mặt có chút đỏ, nói: “Mệt ngươi đã là vận động
viên quốc gia, vừa tham gia xong thế vận hội Olympic to lớn thế mà chẳng có một chút trưởng thành đứng đắng nào là sao?”
Ngô Tiểu Bảo vừa nghe,
liền cười ‘ha ha’ nói: “Làm sao ngươi biết ta vừa tham gia xong thế vận
hội Olympic? Ba ta cũng chẳng nói cho ngươi biết, hay là ngươi vẫn luôn
theo dõi động tĩnh của ta?” Nói xong hắn liền hướng mắt về phía Lưu Hiểu Vũ đá lông nheo một cái.
Lưu Hiểu Vũ giựt khửu tay khỏi tay Ngô Tiểu Bảo, nghĩ nghĩ có chút khó chịu nói: “Không phải ngươi đều tránh né ta rất xa sao?”
Ngô Tiểu Bảo bĩu môi
nói: “Đây không phải là do ba ta trông nom quả kỹ sao, nếu không rời xa
ngươi mười thước ba ba ta nhất định sẽ giết ta, ai bảo lúc trước ngươi
mật báo làm chi, hại ta thiếu chút nữa bị ba ba ta đánh chết!”
Nhắc đến chuyện này Lưu Hiểu Vũ cũng có chút áy náy, lẩm bẩm nói: “Ngươi hiện tại không sợ bị đánh?”
Ngô Tiểu Bảo nói: “Ta đã thông qua sự cho phép, chỉ cần ba ta gật đầu đồng ý, thì ba ba ta sẽ
không thể đánh ta, hắc hắc, ngươi không biết đấy – ba ba ta không sợ
trời không sợ đất chỉ sợ mỗi ba của ta!”
Lưu Hiểu Vũ nghe xong trầm mặc.
Ngô Tiểu Bảo kéo mặt Lưu Hiểu Vũ lại, nói: “Mau mau mang ta về nhà, ta đói bụng đến mức bụng
cũng thầm thì kêu, nó rất muốn ăn cơm do ngươi nấu.”
Lưu Hiểu Vũ nghe vậy,
liền vội vàng kéo Ngô Tiểu Bảo đi, thời điểm sắp đến nhà, đột nhiên nhịn không được, nói: “Này, Ngô Tiểu Bảo, lúc trước ngươi vì ta mà không làm được cảnh sát, ngươi có hận ta không?”
Ngô Tiểu Bảo cười ‘ha
ha’, nói: “Đã sớm không còn muốn làm cảnh sát, mỗi ngày cầm súng trong
tay cũng không thể tùy tiện chơi đùa, vẫn làm làm vận động viên tốt hơn, ta thích cái loại cảm giác tiến đến cực hạn, thực thích, ngươi chắc
hiểu?” Nói xong hướng Lưu Hiểu Vũ đá lông nheo một phát.
Lưu Hiểu Vũ sửng sốt,
nhất thời nghĩ đến gì đó gương mặt liền trở nên đỏ bừng, liền bỏ Ngô
Tiểu Bảo lại đằng sau, nói: “Lưu manh, đừng để mọi người biết ta quen
ngươi.”
Ngô Tiểu Bảo vừa nghe,
gãi gãi đầu, ở phía sau lớn tiếng hỏi: “Lưu Hiểu Vũ, rốt cuộc ngươi có
muốn lấy ta làm ‘chồng’ hay không? Ta đã vì ngươi thủ thân như ngọc rất
nhiều năm.”
Lưu Hiểu Vũ nghe xong,
thiếu chút nửa ập mặt xuống đất, đây chính là dưới lầu nhà cậu a, nếu bị người ta nghe được bảo đảm nguy chắc, cậu vội vàng quay lại giơ tay bịt chặt miệng Ngô Tiểu Bảo lại, kéo hắn hướng trên lầu đi lên.
Ngô Tiểu Bảo vừa đi vừa
dùng đầu lưỡi liếm liếm trong lòng bàn tay của Lưu Hiểu Vũ, lẩm bẩm nói: “Lưu Hiểu Vũ, lần này ngươi đừng mong có thể thoát.”
Lưu Hiểu Vũ nghe không rõ, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Ngô Tiểu Bảo cười ‘hắc
hắc’, nói: “Vừa rồi ta nói – đã lâu không gặp, cái miệng nhỏ nhắn của
ngươi vẫn đầy sức câu dẫn làm cho người ta muốn hôn.”
Lưu Hiểu Vũ cứng người, một giây sau nói: “Cút đi”, liền lấy chìa khóa nhà ra mở cửa, hai người một trước một sau đi vào nhà.
Một con cừu non và một con sói đói bị bắt giam cùng một chỗ, kết quả sẽ như thế nào đây?
Hắc hắc, rõ ràng, tiểu cừu chung quy vẫn là bị con sói đói đó ăn đến tận xương a a a a.
— Hoàn Phiên Ngoại —