Hạ nóng qua đi,
trường học của Đỗ Tu Nhiên và Ngô Kình Thương đều đồng loạt khai giảng,
đại học của anh so với cao trung của Ngô Kình Thương xa hơn một khoảng,
vốn là phải ở trọ tại trường, nhưng nếu dọn đi thì phòng trọ cũ phải trả lại, Ngô Kình Thương tất nhiên là “vô gia cư”, vì vậy anh thuyết phục
mẹ cho ở trọ bên ngoài vì thói quen không muốn đổi.
Lưu Anh cũng không phản đối, tiền thuê nhà trọ cũng coi như hợp lí, so với ở trường có khi còn tiết kiệm hơn.
Cũng bởi cách xa trường, Đỗ Tu Nhiên phải ngồi xe buýt hai chuyến, mỗi ngày
mất bốn đồng tiền xe, vì vậy quyết tâm nhịn đau bỏ tám mươi đồng mua một cái xe đạp, như vậy tiết kiệm được khá nhiều tiền xe.
Đạp xe mất tới năm mươi phút mới đến lớp, thật sự mệt chết người, Ngô Kình
Thương không đành lòng, cho nên mỗi ngày đều dậy rất sớm, chở Đỗ Tu
Nhiên đến trường trước, sau đó mới cưỡi xe quay lại trường mình, buổi
tối lại canh đúng lúc Đỗ Tu Nhiên tan học đến đón, cả hai ngồi xe đạp
cùng nhau về.
Đỗ Tu Nhiên không muốn Ngô Kình Thương phải vất vả như vậy, nhưng thể lực
của Ngô Kình Thương hơn anh rất nhiều, anh miệt mài đạp cũng mất gần
tiếng đồng hồ, nhưng tiểu quỷ này chỉ mất có nửa giờ, hiệu suất lao động của anh thực sự quá thấp, đành phải thỏa hiệp vậy.
Nháy mắt đã tới Tết, lần này Đỗ Tu Nhiên khẳng định là phải về nhà, kí nghỉ
này tới mười ngày, đồng nghĩa Ngô Kình Thương phải “cô đơn” tại nhà trọ
từng đấy thời gian, anh biết tiểu quỷ này ngoại trừ rửa thức ăn cùng bát đĩa, còn đâu mù tịt nấu cơm, vốn nghĩ muốn làm nhiều nhiều bánh bao
cùng sủi cảo cho nó ăn dần, nhưng trong nhà không có tủ lạnh nên không
để được, anh liền đến ngân hàng rút sáu trăm đồng, mua thêm một thùng
táo cùng điểm tâm, buổi tối rời đi sẽ đưa cho nó.
Hai trăm đồng cho nó tiêu vặt, còn lại bốn trăm là tiền cơm mười ngày, lại
bảo nó không cần tiết kiệm, đêm giao thừa mua nhiều đồ ăn ngon một chút, muốn cái gì thì mua cái đó.
Hôm sau, Đỗ Tu Nhiên ngồi tàu hỏa về nhà, Ngô Kình Thương đèo ra tận ga,
chờ đến khi không còn thấy bóng dáng nữa mới lững thững đạp xe rời đi.
Về đến nhà cũng là lúc ca ca Đỗ Hà vừa mới trở về, Đỗ Hà giờ đang thực tập tại bệnh viện lớn, đã qua hai năm công tác tốt, năm nay hy vọng sẽ được vào làm chính thức.
Một nhà ba người quây quần bên lễ tân niên, mẫu thân muốn Đỗ Tu Nhiên qua
mười lăm mới đi, anh không nỡ từ chối đành phải đáp ứng, kết quả muộn
năm sáu ngày mới trở về trường, lúc đi mẫu thân còn kín đáo dúi cho năm
trăm đồng tiêu vặt.
Ngồi trên tàu anh một mực lo lắng cho Ngô Kình Thương, những ngày này nó có
bị đói bụng không, tiền có đủ dùng, nếu sớm biết ở nhà lâu vậy thì đã
đưa nó nhiều một chút.
Buổi chiều vừa đến nơi anh tức tốc trở về nhà trọ, trong phòng coi như ngăn
nắp, phòng bếp không có dấu vết bị động qua, thùng gạo còn nguyên, ngay
cả thùng táo anh mua trước đó cũng không xi nhê, Đỗ Tu Nhiên có chút
buồn bực, tiểu quỷ này tại sao lại không ăn chút nào? Người thì đi đâu
mất tiêu?
Đỗ Tu Nhiên buông túi đồ xuống, cởi áo ngoài, dọn dẹp lại trong phòng một lượt, vào bếp vo gạo nấu cơm, lại ra chợ mua chút đồ ăn, xào qua đơn giản vài
món, thẳng đến khi trời tối đen mới thấy mặt Ngô Kình Thương.
Nó vừa mở cửa ra đã đập
ngay vào mũi là mùi thơm của đồ ăn, trên mặt biểu lộ kinh hỉ, vội vàng
xông vào bếp, quả nhiên thấy Đỗ Tu Nhiên mặc áo lông đeo tạp dề đang
chuẩn bị cơm nước.
Nó bước qua ôm lấy anh, thực làm anh hoảng sợ, lập tức đẩy nó ra nói: “Lăn lộn ở đâu vậy? Như thế nào muộn vậy mới về?”
Ngô Kình Thương chằm
chằm nhìn vào đĩa trứng gà và gan xào ớt đang phát ra mùi thơm mê người
kia, nuốt nước miếng cái ực, nhịn không được bốc một miếng nhét vào
miệng.
Đỗ Tu Nhiên nhíu mày vội vàng đem đẩy cái đĩa ra xa một chút bảo: “Nhanh đi rửa chân tay đi, lão bẩn thỉu.”
Ngô Kình Thương rửa tay sạch sẽ mới đi ra, Đỗ Tu Nhiên đã dọn xong mâm cơm, nó chỉ đợi có thể tót mông ngồi xuống hùm hụp ăn.
Đỗ Tu Nhiên ăn được non
nửa bát liền hạ đũa, tất cả còn lại đều vào bụng Ngô Kình Thương, chờ nó ăn xong mới hỏi: “Những ngày này có đủ tiền ăn cơm không? Có phải là bị đói bụng?”
Ngô Kình Thương vội vàng lắc đầu, nghĩ một chút liền móc trong túi quần ra một xấp tiền đưa cho Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên nghi hoặc
cầm lấy, nhìn qua không phải tờ một trăm thì là năm mươi đồng, tính ra
phải đến hai ngàn, anh kinh ngạc hỏi: “ Ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Năm mới chỗ bộ đội cũng về nhà thăm người thân, người ở lại rất ít, nhà
bếp vì thế cũng không cần Ngô Kình Thương đến hỗ trợ, hơn nữa thời gian
này cũng không phải lúc hoạt động của công trường a?
Ngô Kình Thương bỏ đũa xuống nói: “Ta kiếm được.”
Đỗ Tu Nhiên hỏi: “Nửa tháng mà kiếm được tận hai ngàn đồng như vậy?”
Ngô Kình Thương nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của Đỗ Tu Nhiên gật đầu.
Nhìn thần sắc của Ngô
Kình Thương, Đỗ Tu Nhiên có dự cảm bất hảo, anh nghiêm mặt lại hỏi: “Rốt cuộc là làm gì kiếm tiền, nói rõ ra.”
Ngô Kình Thương thấy Đỗ
Tu Nhiên dường như có chút tức giận, nó dò hỏi: “Kiếm tiền không tốt
sao?” Trước kia không phải rất vui vẻ sao?
Đỗ Tu Nhiên nghẹn họng
thoáng cái, nhìn số tiền trên tay, nhẹ nhàng nói: “Kiếm được tiền là
tốt, tiền có thể mua quần áo, thức ăn, đóng học phí, nhưng là tiền kiếm
được phải do chính mình làm ra mới có thể thoải mái, nếu như vì trái
lương tâm mà để được nhiều tiền sẽ chỉ làm cho người khác chán ghét, cậu nửa tháng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhất định lai lịch không rõ ràng, hảo hảo nói ra a, rốt cuộc là như thế nào có được số tiền
này?”
Ngô Kình Thương suy nghĩ chốc lát đành phải nói: “Trước kia ta có làm thêm tại một khách sạn,
một nhân viên phục vụ trong đó nói với ta có việc kiếm tiền, hỏi ta có
đi không, ta liền đi.”
Đỗ Tu Nhiên vội vàng hỏi: “ Làm việc gì?”
Ngô Kình Thương nói: “Chính là…cùng người khác diễn trò.”
Đỗ Tu Nhiên nhíu mày hỏi ngược lại: “Diễn trò? Có ý tứ gì?”
Ngô Kình Thương do dự
một chút mới nói: “Chính là chờ có một nam một nữ đi vào thuê phòng, sau đó chúng ta đi theo xông vào đòi tiền người nam kia.”
Đỗ Tu Nhiên nghe xong
lặng đi, trong nháy mắt hiểu rõ, nhớ lại trước kia từng đọc qua trên báo có viết về chuyện này, loại này hình như gọi là “tiên nhân khiêu”*, là
phạm pháp, vì vậy anh tức giận đập bàn một vài mắng: “Cái gì là đòi
tiền? Đây là cướp bóc!” Anh thực sự bị làm cho tức giận đến đứng ngồi
không yên.
(Tiên nhân khiêu: đề cập đến sử dụng tình dục để lừa gạt cái bẫy. Đây là trường hợp mua dâm giữa đàn ông và phụ nữ, sau đó người của khách sạn một lần nữa tống tiền
người đàn ông.)
Mấy năm gần đây, anh đều chăm chú tỉ mỉ uốn nắn tiểu quỷ này, thành ra là công cốc hết sao? Đã
dặn là không được làm những điều phạm pháp, thế nhưng bây giờ lại trắng trợn đi cướp của người ta, phải làm sao bây giờ? Thực sự bị chọc giận,
anh nắm chặt bàn tay…
Hai ngàn đồng trong tay
không do dự mà ném thẳng vào trước mặt Ngô Kình Thương, lớn tiếng nói:
“Loại tiền này tôi không cần, quá bẩn thỉu, dùng càng chán ghét!”
Cảm thấy còn chưa hả giận, phẫn tức mà bỏ thêm một câu: “Người kiếm ra cái loại tiền này càng khiến cho người ta chán ghét hơn!”
Cơn tức xộc lên đầu, lời nói ra cũng tự nhiên mà không chút nặng nhẹ, nhưng chính bản thân anh
cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận đến nỗi không kiềm chế như thế, kì thực đáy lòng anh sợ nhất là chuyện Ngô Kình Thương chệch vào con
đường trộm cắp, cho nên những năm nay tận lực lấp đầy dạ dày của nó,
nghĩ biện pháp khiến nó thỏa mãn mà không còn lòng dạ suy nghĩ đến làm
chuyện xấu, tận đáy lòng Đỗ Tu Nhiên hy vọng nó có thể trưởng thành như
một người bình thường, vậy mà bây giờ nó vì tiền mà xa vào phường trộm
cướp, thực sự khiến anh không nuốt nổi cục tức này.
Ngô Kình Thương trầm mặc nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên, đáy mắt nổi lên tia lạnh lẽo, sắc mặt cứng
ngắc, móng tay dài hơn nửa thước cũng đột nhiên duỗi ra, đen như mực lại sắc bén vô cùng, cào vài cái liền cắt nát những tờ tiền trên mặt bàn,
số tiền lớn như vậy trong nháy mắt liền biến thành đống giấy lộn.
Đỗ Tu Nhiên nhìn qua
cũng có điểm sững sờ, rất nhiều năm rồi tiểu quỷ cũng không lộ ra móng
tay xấu xí kia trước mặt anh, hôm hay nhìn lại nó thật sự khiến anh có
điềm hoảng sợ.
Móng tay trước mặt khiến anh vô thức lùi lại phía sau một bước, hơn nữa chứng kiến con mắt màu
đỏ của Ngô Kình Thương, tràn ngập sắc máu đến dọa người, trống ngực anh
đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bộ dạng giống y hệ
quái vật kiếp trước kia trước mặt, liếc một cái là khiến người khác rùng mình.
Ngô Kình Thương bước về
trước hướng đến chỗ Đỗ Tu Nhiên, anh lập tức nhịn không được mà lui về
phía sau, Ngô Kình Thương dường như cảm nhận được sợ hãi trong mắt Đỗ Tu Nhiên, nó dừng lại, muốn nói cái gì đó nhưng lời đến miệng đều không
thoát ra, dời con mắt đỏ, cúi đầu chậm rãi hướng ra ngoài cửa.
Thẳng đến khi Đỗ Tu
Nhiên nghe được cửa “RẦM” một cái đóng vào, mới từ trong hoảng sợ tỉnh
táo lại, nhũn người mà ngồi nhẹ xuống ghế, trong đầu không ngừng nghĩ
đến chuyện vừa rồi, có phải là mình quá nặng lời, tổn thương đến lòng tự trọng của tiểu quỷ? Lúc ấy chỉ vì quá quan tâm mới bị loạn, chuyện chém giết của tiểu quỷ ở kiếp này đả kích rất lớn với anh, vì vậy mới nói
năng không suy nghĩ như vậy.
Cơn sóng trong lòng dần
phẳng lặng lại, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, tiểu quỷ kì thực không phải thực sự xấu, có thể hiện tại chưa xác định được phương hướng tốt, đợi
lát nữa nó trở về, anh phải hảo hảo khuyên bảo lại, thế nhưng chờ đến
tận hai giờ đêm, tiểu quỷ một mực chưa về.
Đỗ Tu Nhiên có chút sốt
ruột, nghĩ có thể nó lại đi tìm mấy đứa đồng lõa lừa gạt nó đi cướp bóc? Anh đứng ngồi không yên, vội khoác thêm áo mở cửa muốn ra ngoài đi tìm.
Bên ngoài một mảng đen
kịt, nhiệt độ dưới 0°C lạnh thấu xương, Đỗ Tu Nhiên cũng chẳng cần quan
tâm, lao thẳng ra đường cái mà đi, liên tục ngó nghiêng vào mấy con hẻm
trên đường, nương theo ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường mà tìm, thế
nhưng gần một giờ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Ngô Kình Thương đâu.
Thất thểu trở về, tiểu
quỷ rốt cuộc là đi chỗ nào? Chẳng nhẽ nó cướp tiền nhà người ta còn để ý sao? Mình cũng chỉ mới nói vài câu đã bỏ nhà ra đi…? Lớn như vậy vẫn
không làm người ta bớt lo a?
Mang theo thần sắc mệt
mỏi lết vào trong khuôn viên nhà, đưa tay muốn đẩy cửa, chợt nghĩ đến
chuyện gì đó, anh vội vàng chạy đến sân sau.
Ngô Kình Thương thường
xuyên luyện võ ở sân sau, khắp nơi đều đặt đồ linh tinh, bình thường
không ma nào ngó tới chỗ này, vậy nên mấy năm nay chỗ này đều là địa
phương bí mật của nó.
Đỗ Tu Nhiên lo lắng đi
đến, trời tối om, anh lại chăm chú muốn tìm người, không thấy được dưới
chân có cây gậy trúc, vì đi quá nhanh, thoáng cái đã bị cây gập đập lại, lập tức loạng choạng chuẩn bị ngã xuống đất, lúc này một bàn tay vọt
qua.
Đỗ Tu Nhiên đập vào lồng ngực một người.
Người kia ôm chặt lấy Đỗ Tu Nhiên, im lặng không nói một lời.
Sửng sốt qua đi, trong lòng nhẹ thở ra, anh nói: “Ngoài này lạnh quá, chúng ta trở về phòng a.”
Ngô Kình Thương cũng không nói lời nào, chỉ một mực ôm chặt lấy Đỗ Tu Nhiên, chặt đến nỗi khiến anh phải thở gấp.
Đỗ Tu Nhiên đang muốn
đấy nó ra, chợt nghe được âm thanh trầm thấp xen chút rầu rĩ của Ngô
Kình Thương thủ thỉ bên tai: “Vừa rồi…thực xin lỗi.”