Đôi mắt Ngô Kình Thương hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên, bên trong không hiện lên một tia xấu hổ như anh mong đợi.
Cũng phải, quái vật này căn bản không hiểu hai từ “ý tứ” là gì.
Đỗ Tu Nhiên nhìn bộ dạng của nó, xoay người bước đi, Ngô Kình Thương bỗng
chợt đi lên một bước, túm cánh tay anh, chẳng nói chẳng rằng mà đem bao
sau lưng cởi xuống đưa anh.
Đỗ Tu Nhiên sững sờ, bao là nó dùng chính ga giường anh mua buộc thành,
cũng không biết nó kiếm được ở đâu một tấm vải nhựa (aka áo mưa) bịt lại bên ngoài, nhưng cũng không gói kĩ, một góc bao vẫn bị nước mưa làm
ướt.
“Trong bao này có vật gì?” Đỗ Tu Nhiên nhíu mày hỏi.
Ngô Kình Thương vươn tay với vào trong bọc nửa ngày mới móc ra áo lông của
Đỗ Tu Nhiên, còn xuất ra một cái bát miệng rộng, Đỗ Tu Nhiên nhớ rõ cái
bát này, đây là anh tìm trong hàng tạp hóa cũ mất ba đồng mới mua được,
bởi vì cái chén dung lượng rất lớn, đựng được nhiều đồ ăn, cho tiểu quái vật ăn cơm rất thuận tiện.
Sau nhiều lần dùng, lại nhiều lần dùng nước cùng bàn chải xoạt đến xoạt đi, từng đường vân trên mặt bát anh đều nhớ rành mạch.
Lúc này nhìn cái bát kia mũi anh đột nhiên có điểm mỏi nhừ, lập tức không
khách khí nói: “Bát mẻ không vất đi, còn mang tới đây làm gì?”
Ngô Kình Thương nhìn bát lại nhìn Đỗ Tu Nhiên, nói: “Phòng bị xe đẩy nát,
lúc ta cầm được nó thì đã bị nứt vỡ.” Nói xong còn chỉ lỗ thủng nhỏ trên bát cho Đỗ Tu Nhiên xem.
Đỗ Tu Nhiên miết mắt nói: “Vỡ rồi càng tốt, đỡ phải nhìn thấy tâm phiền.”
Anh vừa nói xong liền nghe thấy âm thanh “ọt ọt” truyền đến, Đỗ Tu Nhiên nhìn về phía Ngô Kình Thương, chỉ thấy nó cúi đầu sờ bụng không lên
tiếng.
Anh quét mắt nhìn đôi giầy mất đế còn để lộ ngón chân của nó, tâm tư có
chút mềm nhũn, thuận miệng hỏi: “Cậu làm sao tìm được tới đây?”
Ngô Kình Thương đè tay lên bụng nói: “Ta đi tìm ngươi, thấy ngươi đi rồi, liền đi theo hướng ngươi đi đến….”
Đỗ Tu Nhiên vừa nghe kinh ngạc nói: “Cậu không có ngồi xe, là đi bộ tới?”
Từ S thị đến B thị là 280 dặm, nó cứ như vậy dùng chân đi tới?
Ngô Kình Thương nghe vậy liền gật đầu: “Ta nghĩ mang những thứ này tặng
ngươi…còn có”. Nó nhìn Đỗ Tu Nhiên rồi nói: “Ngươi đã nói muốn ta đến
nơi này học hành, còn có thể ăn cơm ngươi làm.”
Đỗ Tu Nhiên trầm mặc, tuy quái vật này đáng giận, nhưng có đôi khi thật
khiến người khác phải bội phục, hơn 280 dặm, đường đi lại nhiều ngã tư
như vậy, nó như thế nào không có đi nhầm, còn có thể chuẩn xác tìm được
chỗ mình ở, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ngô Kình Thương ôm bát nói: “Lúc ngươi đi ta ở phía sau chạy theo, chính là ngươi đi quá nhanh, ta đuổi không kịp…”
Nghe xong Đỗ Tu Nhiên một hồi chua xót, anh nói: “Ngu ngốc, tôi khi đó là
ngồi xe, cậu làm sao có thể đuổi theo…?” Nhìn quần áo cũ nát trên người
Ngô Kình Thương, một tầng đất bụi bị nước mưa xối qua một lần, lộ ra
những vết ố vàng, trên người nó một phân tiền đều không có, những ngày
này ăn uống nghỉ ngơi ở đâu, bị người khác ít nhiều khinh bỉ? Nhất định
là bị người ta coi như tên ăn mày mà đuổi, quái vật này tại sao lại ngốc như vậy.
Đỗ Tu Nhiên xoa xoa con mắt, mở cửa vào buồng trong nói: “Mau vào đi, cơm đều đã làm xong, còn có trứng gà bắc.”
Ngô Kình Thương tay cầm
bát đi theo vào căn phòng có mùi trứng gà truyền đến, khịt khịt mũi, ánh mắt sáng rỡ, nhưng nhìn đến sàn nhà được lau sạch sẽ bên trong, nó lại
dừng chân, cúi đầu nhìn giày của mình.
Đỗ Tu Nhiên thấy nó chần chừ nói: “Đem cởi giày ra tranh thủ mà vào nhà, bên ngoài tắm mưa còn chưa thấy đủ?”
Nghe vậy nó nhanh chóng tháo giầy đi theo vào nhà.
Đỗ Tu Nhiên đầu tiên là
là lấy quần áo của mình cho nó thay, đưa nó dép lê xỏ, chính mình lại
vào phòng bếp, sợ trứng gà nấu không đủ, liền bắt đầu bắc thêm trứng,
sau đó mới đem nồi cơm rút điện đặt lên bàn, ước chừng là đủ cho nó ăn.
Ngô Kình Thương ngồi vào bàn hùng hổ nuốt nấy nuốt để, Đỗ Tu Nhiên bên cạnh gắp cho nó trứng gà, chính mình một ngụm cũng không ăn, cầm bát cơm trút hết sang cho nó,
thấy nó ăn thòm thèm, liền mang bánh bao còn thừa hôm qua đưa cho.
Ngô Kình Thương ngồi ăn
nghiêm chỉnh, tuy nồi cơm nhỏ nhưng mà có thể xới đến bảy tám bát, lại
cộng thêm hai đĩa trứng gà cùng một cái bánh bao.
Đỗ Tu Nhiêm chăm chú nhìn nó ăn, nhịn không được hỏi: “Cậu mấy ngày nay ăn cái gì?”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ mới nói: “Không.”
Đỗ Tu Nhiên sửng sốt hỏi: “Không? Hai tuần nay đều không ăn cơm?”
Ngô Kình Thương lau miệng nói: “Lúc đi lão nhân kia cho ta một túi bánh bột ngô, ta đều ăn cái đó.”
Đỗ Tu Nhiên đoán có thể
là bánh lão đầu tự làm, sau đó anh đứng dậy đem bát đĩa rửa sạch, Ngô
Kình Thương ngoan ngoãn ngồi bên bàn đợi, thấy Đỗ Tu Nhiên rửa bát xong
đi ra thì nói: “Ta đi học …”
Đỗ Tu Nhiên nghi hoặc nhìn về phía Ngô Kình Thương, nó do dự nói tiếp: “Ngươi nấu cơm cho ta ăn, ta nguyện ý học bài…”
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong hỏi: “Cậu đây là đang trao đổi điều kiện? Thực xin lỗi, tôi không
có nghĩa vụ này, cũng không nghĩ tiếp tục thực hiện hiệp ước bất bình
đẳng này với cậu.”
Ngô Kình Thương nghe có
chút không hiểu, nhưng là nó biết rõ Đỗ Tu Nhiên đang nói không, nó muốn nói chút gì đó, nhưng khi nhìn anh lại không biết mở miệng thế nào mới
khiến anh gật đầu.
Đỗ Tu Nhiên thấy bộ dáng đáng thương của Ngô Kình Thương, tâm tư lại cảm thấy không đành lòng,
người này không có nhân thân không có bằng hữu, đi bộ hơn 280 dặm tìm
tới đây, anh thực không đành lòng đem người này đuổi đi, chính là mình
cũng không muốn mỗi ngày nấu cơm cho nó như gà mẹ, làm vậy chỉ khiến
tiểu quỷ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, từ nay về sau nó sẽ càng
thêm ích kỷ, vì thế nhân tiện nói: “Cậu muốn được cái gì thì phải trả
bằng điều ngang giá, ví như, muốn tôi nấu cơm cho anh ăn thì cậu phải
phụ trách việc rửa bát đũa, nếu muốn chỗ ở thì mỗi ngày phải đến trường, hảo hảo học tập.”
Ngô Kình Thương suy nghĩ nửa ngày mới gật đầu nói hảo.
Tâm tình anh lúc này mới khá hơn một chút, ít nhất anh đã có thể cùng tiểu quái vật này trao
đổi, cũng minh bạch rằng chỉ có thể bằng sức mình mới đạt được điều mình muốn, cái này chính là quy tắc sống trên đời, mà không phải như trước
kia giết người cướp của để giải quyết sự tình.
Ngô Kình
Thương cứ như vậy ở lại, tuy phòng có chút bé nhưng hai cái tiểu hài tử ở vẫn là còn rộng chán, hơn nữa giường trong phòng cũng rộng rãi, anh và
Ngô Kình Thương ngủ chung cũng không sợ chen chúc.
Chăn màn không có sẵn,
Đỗ Tu Nhiên đành phải cùng tiểu quỷ mắc một màn mới, trước khi ngủ còn
bắt nó tắm rửa, cũng may nước ấm làm nó cũng vọt ngay vào tắm.
Tiểu quỷ này nhiệt độ cơ thể thật cao, nằm bên cạnh so với tấm lót điện tử còn ấm áp hơn, một
đêm không nói chuyện hai người đều ngủ rất sâu.
Hôm sau, Đỗ Tu Nhiên dậy sớm làm cơm cho nó ăn no, liền đem Ngô Kình Thương đến trường học, làm
xong thủ tục, dặn dò tiểu quỷ vài câu không được trốn học…mới vội vàng
tới trường mình.
Nhất định là đến muộn,
cũng may chủ nhiệm lớp khóa này, vì anh thành tích ưu tú được lão sư ưu
ái, cũng không quá mức trách phạt, liền cho anh vào phòng nghe giảng.
Ngô Kình Thương lúc tiểu học cơ hồ là không đến trường, học được kiến thức rất có hạn, có thể
ngồi nghe giảng một ngày đã là cực hạn của nó, điều này Đỗ Tu Nhiên
biết, nó như vậy ngồi trên bàn học có thể nghe hiểu mới là lạ, vậy nên
buổi chiều anh liền mượn sách giáo khoa tiểu học của bạn cùng lớp mang
về nhà.
Buổi tối, hai người ăn cơm xong, Ngô Kình Thương rất tự giác cầm bát đũa rửa sạch sẽ.
Đỗ Tu Nhiên cầm giấy bút đến muốn dạy học thế nhưng nó quăng bút ra nói : Ta không học.”
Đỗ Tu Nhiên lông mi nhảy dựng, nói ra: “Cậu không học bài sẽ không thể ở lại chỗ này, tôi cũng sẽ không nấu cơm cho.”
Ngô Kình Thương ngồi
trên sàn nhà cầm chiếc bút trên bàn kêu “răng rắc” một tiếng, ngồi tại
chỗ buồn bực không lên tiếng, trầm tư nửa ngày, nó lại quay trở lại bàn
học, tay cầm bút máy viết một chữ “ Ngô”.
Nó chỉ nhớ mỗi chữ Ngô,
này là trước kia khi ở nhà xưởng, Đỗ Tu Nhiên chấm tay vào nước viết lên bàn cho nó xem, nó mới nhớ kĩ, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng có thể nhìn ra là chữ “Ngô”.
Đỗ Tu Nhiên lúc này mới
tiêu tan cơn tức, kì thật tiểu quỷ này rất thông minh, tuy không học
hành đến nơi đến chốn, nhưng nhìn qua hoặc nghe qua gì đó đều có thể nhớ rõ, chữ “Ngô” này là hai năm trước anh viết qua một lần cho nó xem, về
sau không thấy nó viết lại thì thôi, nào ngờ đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Vì vậy Đỗ Tu Nhiên lật trang khác viết chữ “Kình” cùng chữ “Thương”.
Ngô Kình Thương cong
cong vẹo vẹo viết tên mình lên giấy, nét chữ như nòng nọc nhưng có thể
nhìn ra, viết xong nó đột nhiên nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên hỏi: “Đỗ Tu
Nhiên viết như thế nào?”
Đỗ Tu Nhiên sững sờ,
nghĩ nghĩ rồi viết tên mình lên giấy cho nó xem, sau đó Ngô Kình Thương
cả đêm đều chỉ học ba chữ kia, Đỗ Tu Nhiên Đỗ Tu Nhiên Đỗ Tu Nhiên…Chăm
chú viết vài trang giấy, đem ba chữ kia ghi tạc trong thâm tâm, tẩy tẩy
xóa xóa, đang viết hăng say lại bất chợt nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên đang
gối đầu lên sách giáo khoa mà ngủ.
Cái cằm đầy đặn, gương
mặt trái xoan, mặt trắng như ngọc, sắc môi hồng nhuận, nhất là lông mi
đen dài nổi bật trên làn da trắng kia, càng tôn khuôn mặt tuấn tú lên vẻ anh khí mười phần, Ngô Kình Thương ngắm hồi lâu, lại nhìn ba chữ Đỗ Tu
Nhiên vừa viết trên giấy, giống như chính bản thân anh sáng như trăng
sao.
Ngô Kình Thương chợt cảm giác những chữ viết như nòng nọc kia của mình thật xấu xí, căn bản
không xứng trước mắt thiếu niên thanh tú này, nó mạnh mẽ dùng bút gạch
đi tất cả cái tên mình vừa viết, từ nay về sau quyết định không cần lấy
tay viết lại cái tên này, mà đem ghi tạc trong nội tâm, cản thận chôn
dấu vào chỗ sâu nhất trong lòng, nó không rõ tại sao lại muốn làm như
vậy, nhưng chính mình lại cảm thấy rất trân quý trân quý trân quý, cất
kỹ trong lòng là thuộc về chính nó.