Yêu, đối với nữ sinh mà nói là thứ rất ngọt ngào, là chuyện hạnh phúc nhất
Mà Tiểu Miêu cũng không ngoại lệ mà nghĩ như vậy, cho nên cô rất cố gắng cận lực thi đậu đại học, với lòng đầy mong ước sau này hảo hảo có thể có một tình yêu đẹp như trong truyện.
Không cần quá oanh oanh liệt liệt, cùng không cần phải quá kinh thế hãi tục, chỉ cần giống như một chén nước nhỏ có chút chua chua ngọt ngọt trải qua cùng người yêu, để rồi từ đó có thể được hòa hợp cùng nhau thành một thứ tình yêu đầy màu sắc tư vị.
Chỉ cần như vậy là tốt, Tiểu Miêu trong lòng chỉ có yêu cầu nhỏ đó mà thôi
Nào ngờ rằng, lão thiên gia đối với cô thật sự “quá tốt”, không phải cho cô một ly nước tình yêu ngọt ngào mà lại cho cô một cái oan gia, rồi lại thẳng đến nội tâm của cô cũng theo đó mà ── giống như một nồi lẩu cay, muốn tránh cũng không được
Trong tương lai, chờ cô không phải là một tình yêu ngọt ngào, mà liên tiếp là những công kích khủng bố đầy đáng sợ nha
Cô cũng không phải gặp được một bạch mã vương tử như trong mong ước, mà đến đây gặp phải một vị Thái tử dã man cường thế.
Biết là không thể trốn thoát, ông trời cũng phải thấy phảng phất tương lai của nàng sẽ đầy bất hạnh mà khóc, bắt đầu có những cơn mưa phùn kéo dài.
Sự tình bắt đầu từ ngày đó….
Khí trời rất lạnh, lạnh đến nổi Tiểu Miêu ngay cả đi bộ cũng không thể quan tâm đến việc phải đi thế nào, lạnh đến khiến cho cô cầm trên tay ly cà phê nóng cũng không xong, tay thẳng đến run run.
Quả nhiên cô chỉ là một tiểu cô nương đến từ phía nam Đài Loan, chưa thể thích ứng tốt với cái rét lạnh của miền bắc Đài Loan.
Thấy chất lỏng trong ly cà phê lay động đến mạnh mẽ, hội có thể thấy tay cô đã không thể cầm vững, có khả năng chưa kịp cho vào bụng thì đã bị rơi xuống đất.
Nếu uống trước một hớp thì vào học sẽ tốt lắm
Làm Tiều Miêu đang chuẩn bị uống một ngụm cà phê có mùi hương thơm thoang thoảng thì………..
“ Chờ một chút, chúng ta đi….”
“ A!”
Hết thảy phảng phất như một đoạn phim quay chậm, cả người cô khi bị va chạm mạnh, lực lớn đập vào vai, cả người liền quay vòng vòng, ly cà phê trên tay theo thế mà “ vùng vẫy” bay lên không trung…kèm theo là tiếng thét chói tai, mọi người kể cả cô cũng tròn mắt nhìn ly cà phê đang rơi xuống….
Nếu như, rơi xuống ở trên người cô, cô sẵn sàng tự nhân xui xẻo
Nếu như, rơi xuống sàn nhà, cô nhiều lắm phiền toái một chút, lau sạch nó đi là tốt rồi
Nếu như, rơi trúng những bạn học khác trong trường, cô cũng có thể dùng nụ cười xinh đẹp đối họ, chuyện to sẽ hóa chuyện nhỏ
Nhưng là…. Nếu như rơi ngay vào người có tiếng tăm lừng lãy nhất trong trường, Thái tử thì…thì kỳ thực không thể không có chuyện gì! Mà là sự tình sẽ vô cùng nghiêm trọng
Trời ạ, thế giới của cô đã đến ngày tận thế!
“ Thật xin lỗi”, vừa nói xong, Tiểu Miêu dập đầu thật thấp, với ý đồ có thể hóa tay chân nhanh nhẹn như một con chuột nhỏ mà nhanh chóng lẻn khỏi hiện trường
Thế nhưng, một cánh tay cường tráng nhanh hơn từ trên trời giáng xuống, đem cô đến quán ven đường ép giá hết nửa ngày mới mua được một y phục để bồi thường, rồi sau đó đem cô kéo trở về
“Nữ nhân đáng chết ──”
Hung thần hung ác mở miệng, bất quá lập tức bị cô vội vàng cắt đứt
“Tôi không phải cố ý, là anh tự mình tới đụng tôi, chuyện không liên quan đến tôi. . . . . .” Nàng run rẩy, thanh âm để lộ ra sự sở hãi trong lòng.
“Dám mạnh miệng? !”
Cái miệng của nàng căn bản đắc ý thật to, rất giống với đang mở tiệc hội bạn bè, vừa nghe đến ba chữ kia tràn đầy uy hiếp thì liền ngậm chặt miệng
Xem ra người đàn ông này là cái loại không cho phép bất luận kẻ nào xâm phạm hoặc là làm nhục cái kia uy nghiêm của hắn, thật là đáng sợ, nàng sẽ không gặp phải sự tình khó xử lý mà ảnh hưởng đến tính mạng đi?
Chỉ thấy hắn trên mặt anh tuấn một mảnh xanh mét, nhãn hiệu Armani trên người có một mảnh vết bẩn
A! Lần này chết chắc.
“Xú nha đầu, ai dạy ngươi đứng ngăn ở giữa đường , chó ngoan không nên cản đường.” Hắn ác miệng hung tợn nói.
Nàng là mèo, không phải là chó. . . . . . Ai nha! Không phải như vậy, cô bị người đàn ông hung dữ này dọa đến không còn nhận thứ
“ Tôi……tôi………” – cô liếc mắt về bốn phía
Đại đa số tất cả đều đồng tình, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, nhưng không ai dám đứng ra giúp đỡ
“Người ta cũng không phải là cố ý, ô ô. . . . . .” Nàng đáng thương quắt miệng, dùng chiêu mà mình hay dùng đối với ba ba và lão mẹ, “Ngươi thật hung dữ đó!”
Hắn, mắt đẹp khơi mào, tựa hồ không thể tin được nữ nhân trước mắt này vừa gầy vừa nhỏ lại lỗ mãng đang đối với hắn làm nũng? !
Hắn luôn luôn không để mình bị đẩy vòng vòng , hơn nữa vô cùng ghét bộ dạng này, thế nhưng cái này nữ nhân ngốc đang làm nũng trước mặt này lại làm cho hắn mọi khi bình tĩnh như nước hồ thu, giờ lại kích khởi từng trận rung động.
Tiểu Miêu liếc trộm gương mặt anh tuấn của hắn một cái, ở trong lòng quan sát hắn đang liên tục thay đổi vẻ mặt, toàn thân thần kinh cũng trở nên khẩn trương vô cùng.
Thật ra điều này cũng khó trách, bởi vì nơi này là trường Đại học tư nhân, mà người người đều nói ngôi trường quý tộc đắt đỏ này là của chính hoàng gia xây nên, nào ai giám đắc tội với Thái tử a!
Nếu như bị trường này đá ra khỏi thì……cũng ko cần lăn lộn đến mấy trường khác học, bởi sẽ không ai nhận.
Cho nên, trừ khi tự mình giải cứu mình, ngoài ra sẽ không ai giám mở miệng hó hé để cứu cô
Đánh hắn sao?
Cô từ nhỏ đến lớn không có đánh thắng người, huống chi người này lại cao to thế này. . . . . .
Ân! Xem ra là không có phần thắng.
Kia đành phải như vậy
Tiểu Miêu trước vận động một chút, buộc chặt ngũ quan, liền trưng ra bộ mặt cùng nụ cười ngọt ngào mà khiến cho bất cứ ai lòng dạ sắt đá cũng phải mềm lòng
“ Lão huynh, tôi sẽ bồi thường cho anh”
Hắn khuôn mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng hơn, sau đó liền tỏ vẻ xem thường người mòm mép trước mặt: “ Bồi thường? cô có thể bồi thường nổi sao?”
Cô thật sự tức đến há mồm nuốt khí, thật nếu không kiềm nén là cô đã nói ra hàng loạt lời nói xx vào mặt hắn……một giấy kế tiếp cô lại đưa ra dạng tươi cười hòa nhã, lấy lòng nói: “Không phải cũng là y phục?!”
Sẽ đắt đến chết người sao? Cô mới không tin
“Tôi mặc chính là hàng hiệu đấy, đem cô toàn thân cao thấp bán đi cũng không bằng một ống tay áo, bồi thường nổi?”
Đáng giận, rõ ràng là đẹp trai, gia thế bối cảnh lại tốt, lại có một trường học lớn có thể miễn phí để cho hắn học được thoải mái, hắn như vậy có thể liền như vậy trong mắt không xem ai ra gì sao?
Rất làm cho người ta nổi điên!
Muốn tự cho mình là đúng phải không? Vậy cũng không phải là một mình hắn bá đạo độc quyền
“Nếu không, muốn như thế nào?” Thịt người mặn mặn, muốn cắn liền cắn. Cô nâng cằm khéo léo đầy khiêu khích nói.
Xem ra cô mới bước vào trường học không tới một ngày, kể cả học cũng chưa có học, giờ nhất định sẽ bị đá ra khỏi trường .
Chỉ vì một ly cà phê còn chưa kịp uống vào bụng, ô ô!
Nếu như bị lão mẹ biết, nhất định sẽ không thể sống được nữa!
“Nếu không thì muốn như thế nào?” Lần này, khẩu khí của cô lại trở nên rất lộn xộn lúng túng.
A! Ai dạy nàng phải “Ăn nhờ ở đậu” đây! Trong tương lai bốn năm, nàng còn muốn ở nơi này tìm một nam nhân tốt để kết duyên, và còn muốn cầm một cái bằng ra khỏi trường nha.
Quả nhiên là ứng một câu nói, người trong giang hồ, thân bất do kỷ a!
Thấy nàng như thế hèn mọn, hiểu đầy đủ nên làm người như thế nào, người bình thường cũng nên có ý tốt tha cho người ta.
Bất quá, đối phương thế nhưng là Thái tử cao cao tại thượng, chuyện tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản như vậy kết thúc ── nếu như hắn cũng không muốn đơn giản kết thúc như thế
“Ngươi tên là gì?”
“. . . . . .” Miệng của cô so với ngậm quả trứng rât giống nhau.
“Nói rõ ràng.” – hắn ko cần phải nói lại chứ?
“Lâm Tiểu Miêu.” Nàng không cam lòng nói.
Lông mày anh tuấn của hắn hơi nhíu lại, “Cái này giống tên?”
Như thế nào? Có gì bất mãn, nếu có thể giúp cô đối với lão mẹ kháng án về cái tên này thì cô sẽ hảo hảo vui vẻ cấp địa chỉ cho hắn ngay, không cần khách khí……….!
A! Vừa nghĩ tới lão mẹ ở quê nhà mong mỏi nữ nhi duy nhất có thể đem về một bằng đại học làm rạng rở tổ tông….
Quyết định, cô, Lâm Tiểu Miêu, tuyệt tuyệt đối sẽ không vì một ly cà phê mà bị đánh bại.
“Thái a. . . . . . Ách! Bất quá, xin lão huynh khoan dung độ lượng, tha thứ, có được hay không?” Nàng cố ý nháy nháy cặp mắt đã ngập nước đầy đáng thương nhìn hắn. Ở nhà, Tam thúc công cùng thím Năm bên cạnh nhà đều nói cô có cặp mắt giống hoa đào, sau này lớn lên sẽ làm điện giật chết rất nhiều nam nhân.
Hiện tại, cô hi vọng có thể đem trước mắt này một điện giật chết hắn làm hắn cái gì cũng quên, như vậy cô mới có thể tiếp tục ở đây học.
“Cô là đang cầu xin tôi sao?”
Tiểu Miêu dùng sức gật đầu một cái, trong lòng đã sớm thăm hỏi tổ tông ba mươi mấy nhà hắn đi.
Hắn giương mặt tuấn tú lộ ra một chút xíu nụ cười như ánh mặt trời, làm nàng cũng đồng thời cảm thấy tương lai sẽ xuất hiện nhiều rạng đông
Đã cười thì phải hay không mọi việc đều không sao?!
“Kia. . . . . . tôi có thể đi?” Nha, tiết học trong lớp cũng đã qua một nửa, nếu không vào, bị đánh rớt cũng không phải là chuyện đùa.
“Kia năm một?”
“?”
“Không có trả lời! Có phải hay không câm ?”
Đại ca, anh có thể hay không bỏ đi chút phách lối, Tiểu Miêu ở trong lòng thầm ca thán.
” Vâng!.”
“Đi về phòng học chờ tôi.”
“?”
“Tôi đi thay quần áo.” Hắn không nhịn được rống lên, dường như cô so với những nữ nhân khác còn ngốc hơn, “Cô làm tôi trở nên thế này, muốn tôi thế nào gặp người?”
“Phải” Cô cầu cũng không được, rốt cục có thể lui xuống.
Không đợi hắn nói thêm nữa cái gì, Tiểu Miêu nhấc chân bỏ chạy, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, co chân bốn cẳng chạy thục mạng đến lớp học.
Vừa đến cửa phòng học, Lão sư đã đứng ở trên đài giảng văng cả nước bọt rồi, cô nên làm cái gì bây giờ? Làm sao vào?
Tiểu Miêu vắt hết óc ra để suy nghĩ tìm một cái cớ tiến vào nhưng…còn không kịp nữa rồi…
Lão sư đã nhìn thấy cô, thật thảm a
“Em có phải hay không tới trễ?”
Hôm nay là ngày gì a? Là cô giống như đang đứng trước ống kính? Thế nào liên tiếp hai lần ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào trên người của cô!
Sớm biết như thế, cô đã ăn mặc xinh đẹp một chút.
Tiểu Miêu cúi đầu thật thấp, làm bộ một dạng mềm mại đi tới Lão sư trước mặt.
“Thầy . . . . .”
“Không cần nói nhiều, em ra đứng ở trên hành lang nghe giảng cho tôi.”
Tiểu Miêu sắc mặt trở nên trắng bệch, không thể nào? Như vậy rất mất thể diện a!
” Thầy. . . . . .”
” Cái gì cũng không cần nói.”
Ô ô! Nàng không thể làm gì khác hơn là lại đầu thật thấp đi đến hành lang, rất khó mà không để ý sau lưng đồng học cười trộm cùng nhau rỉ tai.
Đều do tên Thái tử chết bầm kia! Ô ô! Mẹ ơi, con thật đáng thương đó! Mau tới cứu con. . . .
“Cô còn không vào, đứng ở chỗ này làm gì?”
Một giọng nói quen thuộc làm cô khó quên ở bên tai vang lên, đầu vừa quay lại.
“Nếu tôi có khả năng vào được, đương nhiên sẽ đi vào!” cô không phục gầm nhẹ, sau đó nước mắt lập tức trên vành mắt lăn xuống, đôi mắt ngập tràn những hạt trân châu nhỏ, lấp lánh động lòng người.
Muốn không khóc cũng không kịp nữa!.
Chán ghét! Cô cũng không muốn vì cái chuyện như thế này mà rơi nước mắt.
Nhìn thấy nước mắt của cô, tâm hắn không khỏi đau một chút.
“Khóc cái gì?”
Không muốn để ý đến hắn, cô quay đầu đi chỗ khác, cố gắng hô hắp, nước mắt muốn ngừng cũng ngừng không được.
“Lâm Tiểu Miêu, cô tốt nhất xoay đầu lại cho bổn thiếu gia, tôi là đang hỏi cô, cô. . . .”
“Đi chết đi!” Nàng đột nhiên hung hăng đạp vào bụng hắn một cái, hạ thủ tuyệt không lưu tình.
“A!” Hắn không có đề phòng, mặt nhăn nhó ôm cái bụng bị đá thật đau.
“Đáng đời anh.” Nàng cắn răng nói.
“Cô, cái này nha đầu chết tiệt kia. . . . . .”
Hai người cái vả ấm ỉ liền được Lão sư ra ngoài thăm hỏi, “Làm gì cãi nhau?”
Lão sư vừa thấy được Thái tử đích thân tới, lập tức từ khuôn mặt hung tợn liền chuyển thành khuôn mặt tươi cười, “Nguyên lai là Thái tử! Mau vào ngồi.”
Cái gì? Cô có nghe lầm hay không? Thật là sự đãi ngộ khác biệt! Kháng nghị, kháng nghị. . .
“Lão sư, không công bình ──”
Cô muốn khiếu nại, bất quá lập tức bị Lão sư quát.
“Em tiếp tục đứng ngay ngắn cho tôi”
Bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra là con tiểu mèo ngốc này bị xử phạt .
“Lão sư, thầy vào đi thôi!” hắn nói với Lão sư xong vừa nhìn một chút bốn phía, sau đó ở bên cạnh Tiểu Miêu tìm được một vị trí đứng.
Tiểu Miêu nhìn chằm chằm hắn, nhìn hắn ngay cả đứng cũng tiêu sái, còn bày ra tư thế siêu cấp nam nhân cực kỳ đẹp trai, hắn là đang ở đây dụ dổ người sao? Tiểu Miêu trong lòng đối với hắn hết sức bất mãn, cho nên phê bình cũng cực kỳ nhiều
” Vì sao em không vào?”
” Thầy, em cũng là đã đến trễ, cho nên cũng muốn phạt đứng.” Hắn ung dung nói.
Cái gì? ! Hắn cũng muốn chịu phạt? Trường học có lão sư nào dám to gan như vậy?
” Em. . . . . .”
“Lão sư, thầy tốt nhất nên đi vào tiếp tục giảng dạy, nếu không em liền cùng hiệu trưởng nói thầy lười biếng.”
Thái tử thánh chỉ vừa nói xong, Lão sư không nói hai lời lập tức tiến vào phòng học, hiện trường còn lại nàng cùng hắn, hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.
“Anh làm gì thế?” Cô tức giận hỏi, “Chưa đủ nổi tiếng sao?”
“Tôi chỉ là nghĩ mình cũng nên được đối xử như mọi người.”
Những lời này thế nào cho dù tới không tới lượt hắn, Thái tử quyết định nha. Tiểu Miêu muốn tức giận.
“Tôi chỉ là cảm thấy anh là muốn chơi nổi.”
“Cô. . . . . .” Con Tiểu Miêu này nhất định muốn chung đụng vậy sao? Một chút cũng không đáng yêu.
“Anh muốn đứng thì cứ việc.” Bỏ lại một câu, cô xoay người liền muốn đi.
Dù sao bị hắn hại đến như vậy, không lẽ hắn muốn tính toán chuyện khi nãy, đi là tốt nhất.
Nhưng mà ý định của cô không thành, ở phía sau có cảm giác như bị kéo lại.
Thấy nàng phải đi, hắn tình thế cấp bách một thanh bắt được cổ tay của nàng “Đứng lại.”
“A!”
Đột nhiên bị hắn lôi kéo quay lại, hại nàng không có đứng vững, cả người hướng về phía hắn, bất ngờ nháy mắt môi của cả hai không hẹn mà dính vào nhau.
Thời gian giờ phút này như ngừng lại, dù ai cũng không cách nào di động, cả hai người đồng trở thành pho tượng đá.
Đột nhiên, tiếng chuông tan học vang lên, trong phòng học các bạn học ở trước vọt ra, đụng phải cái cảnh đầy bất ngờ thú vị khiến ai cũng phải đỏ mặt này.
Trời ạ! Đây là sự kiên lớn nhất , sẽ là một tin tức nóng hổi cho toàn trường.
” Chán ghét!”
Tiểu Miêu dùng sức đẩy tên oan gia chết tiệc ra, đỏ mặt nhanh chóng thoát ly hiện trường, để mình hắn lại đối mặt với những “khán giả” khuôn mặt đang trợn mắt hà mồm ra nhìn.
Không cần phải nói, chuyện này ngày mai thiên địa gì trong trường ai cũng biết.
Hắn sững sờ tại chỗ không phản ứng, trên môi còn lưu lại dư âm mềm mại của môi cô.
Chán ghét? ! Nghĩ đến toàn bộ bộ dáng cô mới vừa đỏ mặt, câu kia” Chán ghét ” hắn nghe lại giống như là người yêu đang làm nũng.
Thật đáng yêu đó!
Trong giây lát, tim của hắn chậm rãi dâng lên một cảm giác thật sự khác thường mà trước giờ chưa từng có.
“Thật hay giả? Cậu là đến trường đi học nha, không phải đến để gây phiền toái cùng sự chú ý chứ.” Tiểu Kim mặt kinh ngạc, miệng giống như đang ăn miếng cá mà bị rớt, miệng há to.
Tiểu Miêu chu miệng lên, buồn bả nói: “Tớ biết, nhất định phải tìm cách lẩn trốn hắn bất kỳ ở chỗ nào, tớ thật xui xẻo mới gặp hắn” tên Thái tử đầu heo, cả gan cướp nụ hôn đầu của cô. A! nghĩ lại…
Thái tử cư nhiên ở bên ngoài phòng học công khai cùng bạn học nữ hôn nóng bỏng!
Cô tuyệt không muốn rơi vào cái cảnh bị làm tâm điểm bàn tan đâu nha, tên xú nam nhân kia làm cả người cô đen đủi, ngay cả nụ hôn cũng phải cho hắn. Không được! Hôm nào có rảnh rỗi cô phải đi bái phật cầu may xả xui mới được.
“Cậu thật là quá xui xẻo.” Tiểu Kim đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó liền cười vẻ giảo hoạt, “Nhưng là, cũng có thể nói là rất may mắn đấy!”
Không thể nào? Con này Tiểu Kim đầu óc là đầu óc cá hay sao mà nói vậy? Hay là cố ý nói khích chọc tức cô?
Xem ra không thi triển một tuyệt chiêu Miêu Trảo bắt cá thì không được .
“Bởi vì nữ sinh toàn trường muốn ở cùng Thái tử rất nhiều nhưng mơ cũng không được như vậy, mà cậu vừa mới bước vào trường, mà có thể cùng Thái tử triển khai liên tiếp như phim thần tượng nam nữ gặp nhau, căn bản là ──”
Điện thoại di động vừa đúng lúc vang lên, …có một cô gái gọi Điềm Điềm, từ nhỏ sinh trưởng ở. . . . . .
“Uy! Mẹ! Tốt. . . . . . Đó! Đúng vậy! Rất lạnh nha. . . . . . Ừ a! Dường như so với tủ lạnh thì chẳng khác nhau mấy.”
Tiểu Kim không thể tin được Tiểu Miêu cư nhiên không xem cô người bạn học từ trung học đến giờ ra gì , cứ nhiên như vậy cùng lão mẹ hàn huyên.
“Lâm Tiểu Miêu, cậu thật không có lễ phép. . . . . .”
Tiểu Miêu đè ống nghe điện thoại lại, đối với Tiểu Kim nói: “Tiểu Kim, mẹ tớ hỏi cậu có muốn hay không ăn thịt bò? nếu như muốn ăn, bà sẽ phải làm nhiều gửi lên. . . . . .”
Tiểu Miêu lời nói cũng chưa kịp chuyển đạt xong, điện thoại di động cũng đã bị nữ nhân điên cuồng trước mắt một tay đoạt mất.
“Bá mẫu! cháu muốn, cháu muốn. . . . . . Đúng vậy. . . . . . Đúng vậy a. . . . . . Yên tâm đi! Con sẽ chiếu cố thật tốt Tiểu Miêu nữa. . . . . .”
Tiểu Miêu buồn bã nằm lết xuống mặt bàn ── nãy giờ hình ảnh “nụ hôn nóng bỏng” ── vẫn như oan hồn một dạng ở trong đầu không tiêu tan, tránh không khỏi thở dài.
Cô nhìn Tiểu Kim đùi đẹp thon dài co lại , trong tay ôm đầy đồ ăn vậy, bộ dáng giống như bà tám ngồi buôn dưa lê rất vui vẻ cùng phấn khích.
Mẹ cũng thiệt là, rốt cuộc ai mới là con gái của mẹ đây! Hai mẹ con còn chưa nói được mấy câu…
Nhìn một chút đồng hồ đeo trên tay, gần tám giờ, bọn họ quên mình còn chưa có ăn bữa ăn tối.
“Tiểu Kim.”
Nàng kêu lên một tiếng, bất quá Tiểu Kim rất bận rộn, vội vàng cùng mẹ của cô nói xấu cô, không thể làm gì khác hơn là vừa dùng ánh mắt viên đạn trừng Tiểu Kim, vừa mặc vào một bộ y phục ấm dày cộm nặng nề, đem mình gói thành người tuyết tròn trĩnh, chuẩn bị ra cửa đi kiếm đồ ăn .
“Ta ra ngoài đó!”
“Hảo, ta vẫn tám phần ăn thịt bò bít tết như trước.”
Còn nhớ tám phần thịt quen thuộc cơ đấy! Tiểu Miêu thật muốn bóp chết cô bạn của mình, bất quá, trước điền lấp đầy bụng hãy nói, như vậy mới có khí lực đè bẹp người.
Vừa ra khỏi cửa, cái lạnh xông thẳng tới mặt. . . . . . Thật lạnh quá đó!