Bạn Trai Tôi Thuê Là Đỉnh Lưu

Chương 17: Chương 17: Các tác giả tiểu thuyết đều biến thái như vậy sao?






Editor: Meekiuu

Page: Diaries blog of mee

...

Trong đầu Lục Kính hiện tại đều là hình ảnh Khương Thi.

Dáng vẻ cô tặng hoa hồng cho anh, dáng vẻ cô quấn lấy anh muốn anh kí hợp đồng, dáng vẻ cô nói chuyện với anh trong bệnh viện, rồi lúc cô hôn anh, cô tặng quà cho anh...

Tất cả những hành động ấy đều làm cho người khác hiểu lầm mà...

Chỉ cần nhớ lại cảm xúc và suy nghĩ của chính mình lúc đó, anh hận không thể lập tức rời khỏi cái thành phố này, rời xa mấy thứ này.

[ đừng im lặng một mình, hãy nghĩ đến và chia sẻ với Khương Thi. ]

Cô lại còn nói đùa, phảng phất như đang vô tình cười nhạo anh.

Lục Kính thân là đỉnh lưu mà tôn nghiêm vỡ đầy mặt đất.

Khương Thi không biết nguyên nhân khiến Tiểu Lục bị tổn thương nặng nề về thể chất và tinh thần, cô nghĩ rằng có thể anh đã uống quá nhiều và bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Khương Từ nên mới tự bế bản thân như vậy.

Sau khi quen biết với anh, cô biết rằng anh có nội tâm cực kì tinh tế, cực kỳ dễ bị tác động từ bên ngoài.

Khương Từ tinh thần sa sút còn có thể khóc ầm lên, nhưng Tiểu Lục thì khác, anh ấy sẽ giữ ở trong lòng, âm thầm tự tổn thương chính mình.

Yêu đương cô không hiểu, nhưng cô cũng không bỏ lỡ nó.

Khương Thi không muốn nhìn thấy Tiểu Lục tinh thần sa sút chán nản mãi như thế, kéo kéo ống tay anh, "Tiểu Lục, Tiểu Lục, anh còn tỉnh không?"

"...Chuyện gì?"

"Anh đột nhiên không vui là vì em sao?"

Anh đột nhiên tự bế bản thân. Sau khi biết cô là tác giả viết tiểu thuyết, tuy cô không hiểu lắm mối quan hệ của vấn đề này nhưng trực giác của cô nói chung là rất chính xác.

Tiểu Lục đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái, sau đó lập tức dời ánh mắt, "Không có, tâm trạng anh rất rốt."

"... A, phải không?" Khương Thi cũng không vạch trần, "Thực ra quyển 'Chó dữ cùng tường vi' tình tiết vẫn luôn rất phức tạp, thật ra có một chi tiết mà em muốn thử."

"Hửm?"

Khương Thi lấy quyển sổ nhỏ ở trên bàn xuống, lật qua hai trang, nhỏ giọng giải thích, "Chính là cái tình tiết kinh điển, chó nhỏ oán giận ép tường vi vào góc tường rồi cưỡng hôn."

"... "

Cô quả thực không bao giờ khiến anh thất vọng.

"Mặc dù là tình tiết mãi phía sau, nhưng em cảm thấy tình tiết này rất có sức hấp dẫn, nhưng làm ở bên ngoài cũng không tiện, hiện tại muốn thử xem sao?"

Trong mắt cô tràn đầy mong chờ muốn thử, không mang một ý nghĩ xằng bậy.

Quá nghiêm túc, thậm chí có chút ngây thơ.

Anh không khỏi thầm kinh ngạc, các tác giả tiểu thuyết đều biến thái như vậy sao?

Hít một hơi, vươn tay cầm lấy cuốn sổ nhỏ trong tay cô, lật xem cốt truyện mà cô đang nói.

Sau khi vứt bỏ những suy nghĩ viển vông kia, nhìn những tình tiết này cũng không có cảm giác khó chịu, anh đột nhiên cảm thấy trạng thái này không tệ, tâm tình thất thường cuối cùng cũng yên ổn.

"Thử ở đâu?"

Khương Thi ngẩng đầu, giơ tay chỉ: "Nơi đó."

Căn hộ quá nhỏ, Khương Từ lại đang ngủ, cô xem ra tủ lạnh tương đối thích hợp làm một bức tường.

Cốt truyện rất đơn giản và thô bạo, chó nhỏ nhìn thấy Tiểu Li Tử cùng một nam sinh khác đi cùng nhau, lại nghe được một vài tin đồn, không nhịn được liền đi tìm Tiểu Li Tử.

Tiểu Li Tử sợ con chó hung ác và cũng không muốn dính líu đến anh ta, tính tình lại quật cường, bị chặn cũng không chịu nói một lời.

Tính cách tạo bạo lại đầy tình yêu, chó nhỏ liền đem người ngăn ở góc tường.

Ánh mắt hung ác, nội tâm lại đầy thấp thỏm.

Trước tủ lạnh.

Tiểu Lục một tay chống lên cửa, rũ mắt nhìn xuống Khương Thi thấp hơn mình một cái đầu với vẻ mặt lạnh lùng, "Như thế liền không muốn nói chuyện với tôi?"

Khương Thi ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Lục Kính, hai tay để hình "chữ thập", "vẻ mặt quá lạnh lùng, cũng bởi quá lạnh lùng nên không nhìn ra được tình cảm giành cho em."

"...Thật xin lỗi, anh chuẩn bị một chút

Năm phút sau, vẫn ở trước tủ lạnh.

Tiểu Lục mi tâm hơi nhíu, ánh mắt lóe lên một tia tổn thương, lạnh giọng nói: "Như thế liền không muốn nói chuyện với tôi?"

Khương Thi lắc đầu: "Hừm...em vẫn cảm thấy có cái gì không đúng lắm. Cái tình tiết này thực ra là một tình tiết ghen tuông. Chó sói nhỏ cùng nãi cẩu không giống nhau. Nãi cẩu* thì khác, tính tình cởi mở, còn chó sói nhỏ nếu ghen thì phải rất dữ dằn. Tiểu Lục, nếu không anh ngẫm lại một chút?"

(*) Mấy anh trai ngọt ngào, dễ thương.

... Năm phút trôi qua.

Tiểu Lục nhấc cổ áo Khương Thi lên và đẩy cô dựa vào tủ lạnh. "Paaa___" một tay anh chống lên tủ lạnh từ trên cao nhìn xuống Khương Thi "Như thế liền không muốn nói chuyện với tôi?"

Khương Thi sững sờ: "Làm, làm gì? Muốn dùng bạo lực sao?"

Tiểu Lục: "..."

Anh đột nhiên nản lòng, lấy hai tay che má, hai vai gục xuống, cả người còn ủ rũ hơn vừa rồi. "Học sinh nên lên lớp học thật tốt chứ không nên nói chuyện yêu đương."

Khương Thi: "..."

...

Tiến độ của "Chó dữ cùng tường vi" không có bất ngờ gì thì lại bị gác lại.

Khương Từ ngủ một giấc tỉnh lại, sắc trời mờ mịt, trời đã gần tối.

Tiểu Lục đã rời đi, Khương Thi đang ngồi trước máy tính, vừa viết xong một chương "He is Sweet and Milky", lúc này đang nhìn di động.

Vừa rồi Trương Dương gửi tới cho cô một tin nhắn, Hứa Nhan và Cố Đình Lạc đều không phải mối quan hệ như lời bên ngoài đồn.

Khương Thi cũng không ngạc nhiên mấy về điều này, con mắt nhìn người của cô luôn chính xác. 

Sau lưng truyền đến tiếng dép lê ma sát sàn nhà, từ cảm giác có thể nghe ra được chủ nhân của chiếc dép đang rất nản lòng.

Khương Thi không quay đầu lại, thầm nghĩ có nên đem chuyện này nói cho Khương Từ không.

Cô thực sự quan tâm tới mối quan hệ của em trai này nhưng cô cũng không nghĩ sẽ can thiệp. 

Cô không chắc mình sẽ nhận được phản hồi tích cực nếu như cô can thiệp.

Tình cảm đối với Khương Thi mà nói quá mức thần bí, suy nghĩ mãi cũng không ra nên không dám dễ dàng ra tay bắt lấy nó.

Khương Từ đi đến phòng bếp hâm nóng đồ ăn còn thừa buổi trưa rồi gọi Khương Thi vào ăn tối.

Giữa trưa còn dư lại khá nhiều nguyên liệu nấu ăn, hai người buổi tối lại tiếp tục ăn lẩu.

Khương Từ rất trầm mặc, hoàn toàn không có sôi nổi hoạt bát như buổi trưa. Bữa ăn kết thúc Khương Từ buông bát đĩa xuống, đột nhiên nói: "Ngày mai em muốn đi tìm cô ấy." 

"ừm?"

"Em đã nghĩ rất lâu, dù có thế nào cũng đều không nghĩ ra, cho nên em nghĩ chắc em đã nghĩ sai, cô ấy hẳn là có chuyện giấu em."

"Chị cũng nghĩ vậy."

Khương Từ nhìn Khương Thi, trong mắt lóe lên một tia sáng, rất nhanh liền ảm đảm xuống, "Ngày mai em đi tìm cô ấy, sẽ nói chuyện thật nghiêm túc với cô ấy."

"Mai hình như là thứ bảy."

"... Em sẽ hẹn cô ấy ra ngoài. Nếu lần này vẫn không có kết quả thì em sẽ liền quay trở lại Giang Thành."

Khương Thi cũng không biết nói gì, gật đầu đáp: "Được.

...

Khương Từ ăn cơm trưa ở nhà xong mới đi ra ngoài, lúc đi còn vụng trộm lấy nước hoa Khương Thi đặt ở phòng tắm lên xịt toàn thân, đem bản thân thu thập sạch sẽ và tươm tất.

Khương Từ đi ra ngoài không bao lâu, Khương Thi cũng chuẩn bị đi ra ngoài, hôm nay cô cùng Tiểu Lục có hẹn đến trường trung học số 1 Phong Thành.

Truyện "Chó dữ cùng tường vi" vẫn đang bị gác lại. Ví tiền của cô dã gầy đi một vòng sau khi đổi chuếc điện thoại mới, cô cảm thấy không thể tiếp tục như này, cần phải mau chóng sửa lại cuốn thứ hai ngày sau đó.

Vào chiều thứ bảy, trường học đóng cửa và cũng không có học sinh trên đường, nhưng không khí xung quanh trường khác với những nơi khác.

Những quán ăn nhỏ, cửa hàng văn phòng phẩm, trà sữa xung quanh trường đều giản dị mà tràn đầy sức sống, Khương Thi thấy rất thú vị.

Một đường đi tới đây đều là Tiểu Lục dẫn đường, cô nhớ lần trước cũng thế, có vẻ anh rất quen thuộc nơi này.

Khương Thi hỏi: "Trước kia anh đi học ở đây sao?"

"Đúng vậy, anh tốt nghiệp ở đây."

Khương Thi nhìn nhìn anh: "Tiểu Lục, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

"21." Tiểu Lục phản ứng không thể nói là nhanh, nhưng suýt chút nữa báo ra số tuổi thật.

"Vậy anh có nghe nói qua Kỷ Diễn Xuyên?"

"... Em nói cái gì?"

"Kỷ Diễn Xuyên, đó là ca sĩ nổi tiếng, nghe nói là anh ấy cũng tốt nghiệp từ đây."

"... Em biết hắn?"

"Biết nha, anh ấy rất nổi tiếng. Ra mắt cũng rất nhiều năm và có rất nhiều người hâm mộ. Các bài hát anh ấy viết cũng rất hay, nhưng mấu chốt là anh ấy thực chuyên nghiệp cũng chưa từng bị truyền chuyện xấu."

"...Em thích hắn?"

"Ân, thích." Cô gật đầu không chút do dự.

Khi đọc sách, cô rất thích nhân vậy Kỷ Diễn Xuyên, rất ưu tú và tình cảm.

Tác giả đã đem nhân vật này được đắp nặn quá hoàn mỹ, so với nam chính, cô còn thích hắn hơn.

Tiểu Lục: "..."

Hai người đi dạo tới cửa chính của trường học, Khương Thi muốn đi vào bên trong.

Ở cổng trường cùng bảo vệ thương lượng một hồi lâu, nói ra thân phận học sinh của Tiểu Lục cũng không thể đi vào.

Hai người không còn cách nào khác là đi vòng qua con đường nhỏ bên ngoài trường, vòng qua con phố sôi động phía trước, đi về phía cửa sau, là một đoạn đường cao tốc rợp bóng cây.

So với cửa trước yên tĩnh hơn nhiều, cũng không có người nào.

Khương Thi và Tiểu Lục cùng nhau đi tới, thỉnh thoảng có một chiếc xe tăng tốc chạy qua.

Khi đi qua một con hẻm đầy dây thường xuân* và hoa giấy đỏ**, Khương Thi bất ngờ giữ chặt lấy Tiểu Lục.

(*) Dây thường xuân.



(**) Hoa giấy đỏ.

Cả hai đứng trong góc và cẩn thận thăm dò đi vào con hẻm.

Hai người đứng trong hẻm hóa ra là Khường Từ và Hứa Nhan.

Khương Thi hết sức kích động, không nhịn được lôi khéo vạt áo Tiểu Lục, khiến lá dây thường xuân phát ra tiếng sột soạt.

Để tránh không bị phát hiện, Tiểu Lục khom lưng đem người ôm vào trong ngực, một bàn tay cong lên đem cô ôm chặt, không cho cô lộn xộn.

Bỗng nhiên, biểu tình của hai người biến đổi, đạt đến một trang thái nhất trí trước nay chưa từng có: "Khiếp sợ.jpg"

...

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu Lục:...ngươi hâm mộ là giả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.