❀ Editor: Meekiuu
Khương Thi ngồi trên ghế da xoay, trong tay cầm bút, ngón chân gõ nhẹ, xoay ghê dựa, hướng về phía cửa số lớn trong suốt kiểu Pháp đằng sau.
Trên tầng ba mươi ba, ánh ban mai nhàn nhạt, ánh sáng vàng nhẹ chiếu vào những tòa nhà cao tầng khác nhau, yên tĩnh tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể nhìn ra quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố.
Nhưng sau khi nhìn phong cảnh quá lâu, không thể tránh khỏi cảm giác mệt mỏi, lông mày Khương Thi hơi nhướng lên, cô muốn đi nghỉ.
“Cốc—Cốc—Cốc”
Có tiếng gõ cửa, vẻ mặt Khương Thi rung lên, kiễng chân quay lại bàn, “Mời vào.”
Thư ký đẩy cửa vào, “Đại tiểu thư, đã đến giờ họp. “
“Được rồi, đi thôi.”
Khương Thi đang định đứng dậy, đột nhiên vang lên một hồi chuông gấp gáp:“ Tingjingling - leng keng - “
Dưới chân cô bắt đầu run, cô chống đỡ lên cái bàn bằng cả hai tay, mặt bàn mềm mại, theo sức mạnh của bàn tay, cơ thể cô mất đi điểm tựa và cô đột ngột ngã xuống.
Trước mặt tối đen như mực, nhưng tiếng chuông phiền phức vẫn dai dẳng, Khương Thi mở mắt ra, nhìn trần nhà thấp trắng trên đầu, nhận ra mình đang ở đâu, với tay xuống dưới gối chạm vào điện thoại và tắt báo thức.
Ngồi dậy, nhìn căn hộ nhỏ đến mức có thể thấy hết cả người, túm tóc vén chăn, dậy thay quần áo, tắm rửa.
Cô ước chứng một chút trước khi xuyên đến nơi này, cô vừa mở cuộc họp xong thì ngất xỉu trong phòng họp không thể tỉnh lại, rồi xuyên đến tiểu thuyết 《 Thiên kim thật ngọt ngào nghịch tập 》 thành nữ phụ trùng họ trùng tên.
Khương Thi trong cuốn sách hoàn toàn khác với cô, cô ấy là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết tình cảm trên mạng, sống một mình và có nhiều độc giả.
Khi tỉnh lại, nhìn vào trước máy tính, bản thảo đã làm được một nửa, trên tay cô cầm một cốc cà phê dính đầy vết cà phê, cô suy đoán có lẽ nguyên thân Khương Thi đã đột ngột qua đời trong lúc vội vàng chạy bản thảo.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, suy nghĩ nhiều cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô đã trở thành một Khương Thi khác.
Của cải, danh bạ, gia đình, mọi thứ cô theo đuổi ngày trước vẫn ở một thế giới khác.
Trong hơn hai tuần, Khương Thi hoàn toàn cảm nhận được sự biến thiên của thế giới, và sự khác biệt quá lớn trong mọi khía cạnh của cuộc sống khiến cô không ít lần suy sụp.
Để trở lại chất lượng cuộc sống ban đầu, cô đã chỉnh sửa hồ sơ xin việc dựa trên thông tin ban đầu, bỏ phiếu cho một số vị trí mà cô đã chọn và nhận được thông báo phỏng vấn.
Phỏng vấn mấy lần rồi mà chưa nhận được giấy báo thi lại. Tìm kiếm việc làm đang ở mức thấp, và cô nhận được liên hệ từ người biên tập trang web.
Trong thời gian cô bận rộn tìm việc, một bộ tiểu thuyết có phản hồi tốt đã bị hỏng, dưới bài viết đã có rất nhiều lời nhắc nhở, tòa soạn mong cô tiếp tục cập nhật trong thời gian sớm nhất.
Gần như cùng lúc, số dư thẻ ngân hàng giáng cho cô một đòn nữa. Khi mới đến, cô vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, cô vẫn tiêu tiền theo thói quen sinh hoạt ban đầu, khi kiểm tra tin nhắn số dư thì bất ngờ.
Cô phải kiếm tiền càng sớm càng tốt, nếu không có thể sẽ không thể duy trì cuộc sống bình thường vào tháng sau!
Bây giờ trước mắt, biện pháp nhanh nhất chính là tiếp tục viết tiểu thuyết, xem xét vào thu nhập, nguyên thân xác thật dựa vào tiểu thuyết nuôi sống chính mình.
Trong hoàn cảnh bối rối như vậy, một Khương Thi thiếu tự tin bắt đầu công việc của một nhà văn viết tiểu thuyết tình cảm, và bây giờ cô cuối cùng cũng miễn cưỡng thích ứng.
————————
Sau khi rửa mặt xong, từ trong tủ lạnh lấy ra hộp sửa và lát bánh mì nướng, tranh thủ lúc ăn sáng lấy điện thoại ra, mở vào mục lục, lật ra ngày hôm qua mới đổi mới chương, mở phần bình luận:
[ rắc hoa, Veg Great ]
[ Lại là một ngày ngắn ngủi, khi nào sẽ dày và dài ]
[ Ta rất thích! Đón là một trăm squats! ]
[ Ahhhhhhhhhh! Groundhog hét lên.jpg. Tôi thích nó! ]
.................
Càng lướt xuống dưới, nước da của Khương Thi từ bình tĩnh dần dần trở nên không ổn, hai mắt cong lên, độ cong khoé môi càng lớn, ai mà không thích được khen cơ chứ?
Con mèo chống nạnh, quả nhiên là tốt nhất.jpg
Một hơi uống sạch sữa bò rồi ném bát đĩa vào bồn rửa chén, bước đi đến trước máy tính ngồi xuống, khởi động máy, bấm xem tài liệu và tràn đầy năng lượng làm việc.
Hôm nay cô muốn viết về tình tiết nam chính cùng nữ chính xung đột rồi lại hoà giải, hai người ở bên ngoài hẹn hò, khi nam chính đi mua vé xem phim và bỏng ngô về thì thấy một nam sinh đến gần nữ chính muốn xin phương thức liên hệ.
Tính cách của nam chính lúc đó không nói cái gì, quay người lại chính mình trốn tránh ghen. Cách đánh ghen quá tính vi, đến mức phải vài ngày sau nữ chính mới nhận ra hắn đang ghen, lúc này nam chủ đã gần như chua ngoa sau khi ngâm mình trong bình dấm chua.
Nữ chính tìm mọi cách để dỗ dành nam chính xinh xắn đáng yêu đang thầm ghen.
———— được đăng tải duy nhất tại wattpad: Meekiuu29 __________
Nội dung được tổng hợp từ dàn ý viết bởi nguyên thân, nguyên thân chính là một tác giả rất siêng năng và thực tế là có rất nhiều chương đang được cập nhật, và có cả những dàn ý chi tiết.
Sau khi cô quyết định viết tiểu thuyết để nuôi sống bản thân, cô mới bắt đầu vào việc chạy bản thảo, dựa vào tiền quỹ hỗ trợ, nhanh chóng thích ứng với cuộc sống nhà văn mạng và bắt đầu viết từ vài ngày trước.
Bởi vì có sơ lược cốt truyện là về câu chuyện sự nghiệp của nữ chính, cô cũng đã quen rồi, thử viết vài chương, phản hồi cũng tốt, từ trước đến nay chưa nhận được bình luận tiêu cực nào.
Nhưng cái nội dung hôm nay viết lại liên quan đến điểm mù tri thức của cô, kiếp trước cô bận làm người thừa kế đủ tư cách, không có thời gian yêu đương nên đến chết vẫn là độc thân.
Cảnh tình cảm của nam nữ chính.......vì tư liệu sống thiếu thốn nên không thể tưởng tượng nổi!
Khương Thi ngồi trước máy tính nửa tiếng, gác chân lên ghế, vò đầu bứt tai.
Ghen còn có những điểm táo bạo và tinh tế? Trạng thái “Ngâm mình ở bình dấm” là như thế nào? Vị chua có thể diễn tả được không?
Nghĩ cách rốt cuộc là một biện pháp gì nha?
Sao lại không viết rõ ràng cơ chứ, suy nghĩ này thật làm khó cho cô mà.
Làm sao cô biết cách dỗ dành!
Khương Thi cái kỉnh bật dậy, đi một vòng quanh phòng, ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Là một người viết truyện ngôn tình, biết cách viết những câu chuyện tình yêu lãng mạn là thảo tác cơ bản, nếu cô muốn dựa vào tiểu thuyết nuôi sống chính mình thì phải học được cái kỹ năng này.
Đi qua đi lại vài lần, cô nhớ tới trải nghiệm của một nhà văn tuyệt vời mà cô đã thấy trên diễn đàn. Cốt truyện cần tuỳ thời điểm yêu cầu thay đổi cảm xúc, cô có thể đi tìm một số tình huống tương ứng để kích thích trí tưởng tượng của mình.
Không bằng đi xem phim?
Gần đây có vẻ như có một bộ phim nổi tiếng và được đánh giá khá tốt. Cô liền chuẩn bị thời gian đi xem, không bằng đi xem luôn hôm nay!
Cô nhìn thoáng qua thùng tiền ký gửi, bởi vì giỏi viết văn về nghề nghiệp nên hai ngày trước cô viết mấy chương như bơm máu gà, còn có một ít tiền ký quỹ, coi như hôm nay được nghỉ ngơi lười biếng một hôm.
Sau khi tắt máy tính và mua vé xem phim trên điện thoại, Khương Thi đứng dậy thay quần áo đi ra ngoài.
———-được đăng tải duy nhất tại Wattpad: Meekiuu29________
Rạp chiếu phim.
Khương Thi ngồi ở góc lối đi ở hàng sau, cô thích góc nhìn xa hơn và đồng thời có thể quan sát được những phản ứng của người khác.
Phim điện ảnh tên 《 Khế ước tình nhân 》, nữ chính ngẫu nhiên cũng nam chính gặp nhau, cô ấy cùng diện mạo lẫn tính cách đều giống bạch nguyệt quang bạn gái cũ của nam chính, nam chính nhìn đến cô liền sẽ nhớ đến bạn gái cũ của mình.
Sau vài lần gặp gỡ, nam chính nhận ra rằng nữ chính đang gặp khó khăn về tài chính nên đã đưa ra khế ước tình nhân, nữ chính sẽ là người của anh và anh sẽ giúp đỡ cô về mặt tài chính.
Ban đầu nữ chính từ chối, nhưng mẹ đột nhiên bệnh nặng, ca mổ yêu cầu mấy chục vạn, cái này càng khiến gia đình đơn thân vốn không giàu có càng thêm bi thảm, cùng đường nữ chính quay về tìm nam chính, hai người kí kết khế ước.
Sau đó là động tâm, hiểu lầm, tình cảm ngày càng sâu đậm, bạn gái cũ quay lại nhiều lần chia rẽ phá rối, sau nhiều lần giằng co cuối cùng nam nữ chính cũng đến được với nhau.
Từ rạp chiếu phim bước ra, Khương Thi chỉ cảm thấy cô đơn, toàn bộ phim không có cảnh nào muốn tìm, ngược lại có nhiều hiểu lầm cầu huyết, cuối cùng vẫn không có cảnh đánh ghen nào của nam nữ chính.
Khi đi ngang qua quán trà sữa, cô vào mua một cốc trà sữa, vừa uống vừa đi đường, lang thang không mục đích trên phố, thỉnh thoảng dừng lại để ngắm người qua lại.
Đầu óc cô hiện rất trống rỗng, không có một cảnh nào để kích thích trí tưởng tượng của cô, nguồn cảm hứng gần như đã cạn kiệt.
Vừa đi, cô vừa vô thức đi về hướng nhà mình, khi đi qua ngã tư đèn giao thông, quá tập trung suy nghĩ nên bước xuống ngoài đường trước khi đèn xanh sáng. Ai đó nắm lấy cánh tay cô, rồi nhẹ nhàng kéo cô lên lề đường. Cô định thần lại, quay đầu lại ngước mắt lên, người con trai cao lớn ăn mặc sành điệu buông cô ra, liếc với cô một cái “Đi đứng cẩn thận”
Cô ngốc ngốc gật đầu “Cảm ơn”
Đèn xanh sáng lên, người người bắt đầu qua đường, nam sinh trong tay cầm sách hoàn toàn đi vào dòng người, qua lối đi bộ, quẹo trái đi qua một cái phố, nam sinh vào trong Học viện Điện ảnh Nam Phong.
Khương Thi đường về nhà vừa vặn cùng hắn một phương hướng, tụt lại phía sau, mơ hồ nhìn thấy trên tay hắn quyển sách 《 Tu luyện diễn viên 》, có vẻ là sinh viện Học viện Điện ảnh.
Ngoại hình đó quả là đỉnh cao, cô từng thấy nhiều người đẹp trai, thần tượng có cát-xê cao, diễn viên thực lực, công tử của xã hội thượng lưu. Cô nghĩ mình biết nhìn người đẹp nếu tiểu ca ca vừa rồi bước vào làng giải trí sẽ sớm nổi tiếng.
Điều quan trọng nhất là cô vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh, trong đầu cô dường như có điều gì đó “réo rắt”, nhưng nó biến mất quá nhanh nên cô không thể nắm bắt được.
Có một trạm xe buýt ở cổng Học viện Điện ảnh Nam Phong, Khương Thi không nghĩ trực tiếp về nhà nhưng lại không có chỗ để đi, Khương Thi ở khu ghế đợi xe ngồi xuống. Trong giờ làm việc các ngày trong tuần, nhà ga không có người.
Cô hút trà sữa, nhìn dòng người cùng xe cộ qua lại, ngẫu nhiên có những người đi qua đường thỉnh thoảng đi qua bối rối như những con mèo hoang không tìm được thức ăn.
Suy nghĩ của cô bay đến tận những nơi hoang vu vắng vẻ, không biết cô đã ngồi bao lâu, cô chợt nhớ đến tình tiết của bộ phim vừa xem, gạt bỏ hết những yếu tố khiến người ta đau bụng, những âm mưu tàn bạo của 《 Khế ước tình nhân 》 và 《 Thế thân của bạch nguyệt quang》 khá là thú vị.
Kiếp trước cô đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp trong thực tế, chuyện như vậy không hề hiếm trong vòng danh lợi, nhưng lại khác trên phim, không có trường hợp nào cô thấy là bi thảm BE* cả.
(*) Bad ending: kết tệ
Bên cạnh đó cô đã từng có một bi kịch như vậy, khi suy nghĩ của cô dần rơi xuống vực sâu không thể biết trước, một bóng người cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô.
Khương Thi nghiêng đầu, trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc, chính là nam sinh vừa rồi!
Nhìn kĩ hơn tiểu ca ca này thực sự rất đẹp, với đương nét rõ ràng, đường nét khuôn mặt tuyệt vời, khuôn mặt hoàn hảo và thanh tú, giống như một kiệt tác của Thượng đế.
Với đôi chân dài và vòng eo thon thả, thân hình thuộc loại cao gầy sẽ khiến thiếu nữ phải che mặt kêu trời.
Chàng trai đang nghe điện thoại, thản nhiên liếc nhìn cô rồi thu hồi ánh mắt “Ân, vừa mới lên lớp xong, đang chuẩn bị trở về.”
Giọng nói trong trẻo, mượt mà như một dàn nhạc thanh tao, dễ nghe và quyến rũ.
Tiêu chuẩn đầy đủ!
Đây chỉ đơn giản là một vẻ đẹp hoàn hảo!
“Ân, khoá biểu diễn, lý luận không ít, lão sư không tồi.”
“Luyện tập? Có luyện a, mỗi ngày trở về dối với gương biểu diễn, đọc lời thoại”
“Ai, nhưng đừng, gần đây công việc đều ngừng, nghèo muốn chết.”
Tiểu ca ca xinh đẹp bị mất việc.
“Tôi không muốn làm điều đó, nếu có rèn luyện kĩ thuật diễn thì có thể thử xem”
Tiểu ca ca là người có nhu cầu về nghề nghiệp, đẹp còn khó khăn về tài chính.
Khương Thi ngồi yên lặng, mỗi khi người con trai nói lời nào, hình ảnh người con trai ấy lại hiện trong đầu cô càng tràn đầy, hình ảnh này có vẻ hơi quen thuộc, đó người người thế nào?
“Bang—”
Ý nghĩ trong đầu được khơi dậy, đây không phải nữ chính trong bộ phim vừa rồi sao?
Một ý tưởng táo bạo nảy ra từ trong lòng của Khương Thi.
__Hết chương 1__
Huhuuu đăng bài chưa được 24h đồng hồ mà đã thấy nó trên truyenwiki1.com